Những pha ăn mừng hụt vì đoán giới tính thai nhi
“Rình rập” siêu âm xem giới tính thai nhi
Gia đình có tới 4 anh chị em nhưng chỉ mỗi mình anh Khoa được ghi giới tính “nam”. Chính vì vậy, gánh nặng
Khi còn độc thân, chị Hân không quá đặt nặng vấn đề con trai, con gái. Với chị, con nào cũng là con, miễn cha mẹ nuôi dạy tốt, con cái học giỏi, ngoan ngoãn thế là đủ. Sở dĩ có suy nghĩ đó vì chị cho rằng thời đại này, con trai cũng thường ra ở riêng nên con trai, con gái như nhau cả.
Thế nhưng, từ khi về làm vợ anh Khoa, chị rơi vào tình trạng mưa dầm, thấm lâu. Hàng đêm, anh thủ thỉ vào tai chị về một ước mơ có con trai. Thế là chị cũng “thấm đẫm” tư tưởng nhất định phải sinh “hoàng tử”.
Trước khi sinh con cả năm trời, hai vợ chồng chị đã lên kế hoạch rất chu đáo để “sản xuất” cháu đích tôn cho ông bà nội. Khi đậu thai, anh chị chắc chắn tới 90% bé yêu trong bụng chị sẽ là “cậu cò” chứ không phải “thị tẹt”.
Hồi hộp suốt hơn 10 tuần, khi thai nhi bước sang tuần thứ 11, chị đã vội vàng đi
(Ảnh minh họa).
Mất hơn 100.000 đồng và… đúng 1 phút, chị như mở cờ trong bụng khi thầy lang khẳng định chắc như đinh đóng cột thai nhi là bé trai. Niềm tin trong chị càng lớn khi thầy lang khẳng định: “Không đúng thì cứ đến cắt đầu tôi đi”.
Quá sung sướng, chị hét như… lên đồng. Nhưng để đảm bảo chắc chắn, tới
Quá chắc chắn, chị Hân nằng nặc bắt chồng phải làm điều gì đó cực kỳ ấn tượng để kỷ niệm ngày “phát hiện” ra con trai. Và cách ăn mừng độc đáo mà anh nghĩ ra chính là… cúng cầu may cho con. Thế là hết các sư trên chùa rồi đến những thầy cúng cao tay nhất đều được huy động để mong trời phật phù hộ giúp con trai anh chị khỏe như Thánh Gióng, thông minh như Giáo sư toán học Ngô Bảo Châu, đẹp trai như diễn viên Huỳnh Hiểu Minh.
Tốn kém hơn, anh chị còn chi cả trăm triệu mời mấy cặp anh chị họ thân thiết đi du lịch vì chị có quan điểm: “Có vào mới có ra. Ra càng nhiều thì vào mới thoải mái được. Anh chị có chi tiền nhiều thì phúc lộc mới gõ cửa con trai được”.
Trong khi đó, gia đình chị Hòa lại ở chiều ngược lại. Vì sinh đôi hai con trai nên vợ chồng chị quyết “nghỉ sinh”. Nhưng chẳng may bị vỡ kế hoạch nên vợ chồng chị vẫn quyết định để em bé chào đời. Dẫu sao cả hai đều có khả năng nuôi cũng không nằm trong diện “chỉ được sinh từ 1 đến 2 con” nên sẵn sàng tâm thế chờ đợi…
Với chị, mong ước lớn nhất đời là sinh được một cô con gái xinh đẹp, kháu khỉnh và điệu đà để sau này hai mẹ con còn đi mua sắm, chơi bời cùng nhau. Chính vì vậy, chị cũng “sướng phát điên” khi bác sĩ siêu âm đoán thai nhi trong bụng chị là bé gái. Chị cũng lên kế hoạch ăn mừng.
Ăn mừng hụt
Từ lúc biết mình đang mang thai một công chúa, chị Hòa hạnh phúc lắm. Hai cậu con trai chị “giao” cho chồng toàn quyền “xử lý”. Lúc nào cần đến sự “trợ giúp từ người thân”, anh cứ vô tư gọi bà ngoại đến. Còn chị, những tháng ngày còn lại cho tới lúc sinh em bé, chị phải dành thời gian… ăn mừng.
Cách ăn mừng của chị cũng rất khác người. Thay vì hội hè linh đình, chị âm thầm sửa lại một phòng nho nhỏ. Thỉnh thoảng chị mua
Chồng phàn nàn thì chị cự nự lại: “Anh không thấy gia đình Beckham à? Cả năm người đều phải châu đầu vào phục dịch một nàng công chúa đó thôi. Tự dưng trời cho một thiên thần như thế, em phải chăm sóc con ngay từ trong bụng chứ”.
Thế là trước khi sinh con một ngày, chị giật mình nhìn lại gian phòng của “con gái”. Bây giờ nó chẳng khác gì siêu thị chuyên bán đồ sơ sinh cho bé gái. Kể ra cũng tốn kém thật nhưng chị thấy như vậy cũng xứng đáng vì con gái mang lại cho chị niềm vui hạnh phúc tột cùng.
Vậy nhưng khi sinh, vợ chồng chị vô cùng ngỡ ngàng khi bác sĩ thông báo: “Chúc mừng chị nhé! Ông bà có cháu đích tôn rồi”. Lúc đó, chị mệt quá và xỉu đi. Nhưng trước lúc xỉu chị vẫn kịp thều thào một câu: “Em có hai thằng đích tôn rồi”.
Gia đình chị Hân cũng sốc không kém vì kết quả trên bàn sinh chẳng giống với những gì anh chị mong đợi. Bé trai của chị bỗng chốc bị “biến” thành bé gái. Dù thương con nhưng anh chị vẫn rất sốc. Sốc vì bao nhiêu lần siêu âm mà bác sĩ không phát hiện ra bé gái.
Vừa giận gã thầy lang, vừa tiếc của (dành cho lễ bái và du lịch), anh chị quay sang cãi nhau. Nhưng rất may, tình yêu thương của người mẹ trỗi dậy, chị Hân sớm nguôi ngoai việc sinh con trai hay gái. Với chị lúc này con là tất cả. Chị chỉ muốn tập trung chăm sóc con thật tốt và quên đi những sự cố trước đây.
Gia đình có tới 4 anh chị em nhưng chỉ mỗi mình anh Khoa được ghi giới tính “nam”. Chính vì vậy, gánh nặng “cháu đích tôn” thực sự trở thành nỗi ám ảnh của anh Khoa. Nỗi ám ảnh này sớm lây sang chị Hân, vợ anh.Khi còn độc thân, chị Hân không quá đặt nặng vấn đề con trai, con gái. Với chị, con nào cũng là con, miễn cha mẹ nuôi dạy tốt, con cái học giỏi, ngoan ngoãn thế là đủ. Sở dĩ có suy nghĩ đó vì chị cho rằng thời đại này, con trai cũng thường ra ở riêng nên con trai, con gái như nhau cả.Thế nhưng, từ khi về làm vợ anh Khoa, chị rơi vào tình trạng mưa dầm, thấm lâu. Hàng đêm, anh thủ thỉ vào tai chị về một ước mơ có con trai. Thế là chị cũng “thấm đẫm” tư tưởng nhất định phải sinh “hoàng tử”.Trước khi sinh con cả năm trời, hai vợ chồng chị đã lên kế hoạch rất chu đáo để “sản xuất” cháu đích tôn cho ông bà nội. Khi đậu thai, anh chị chắc chắn tới 90% bé yêu trong bụng chị sẽ là “cậu cò” chứ không phải “thị tẹt”.Hồi hộp suốt hơn 10 tuần, khi thai nhi bước sang tuần thứ 11, chị đã vội vàng đi siêu âm . Tới khi bác sĩ phán phải tối thiểu 12 tuần mới biết được giới tính thai nhi, chị không cam lòng, đã đi tìm thầy lang nổi tiếng nhất nhì Hà thành để… bắt mạch.Mất hơn 100.000 đồng và… đúng 1 phút, chị như mở cờ trong bụng khi thầy lang khẳng định chắc như đinh đóng cột thai nhi là bé trai. Niềm tin trong chị càng lớn khi thầy lang khẳng định: “Không đúng thì cứ đến cắt đầu tôi đi”.Quá sung sướng, chị hét như… lên đồng. Nhưng để đảm bảo chắc chắn, tới tuần thứ 12 , chị lại vác bụng đi siêu âm. Bác sĩ chưa kịp lia máy, chị đã hỏi: “Có phải con trai không bác sĩ”. Chị hỏi dồn hỏi dập nhưng bác sĩ chỉ ngước mắt lên nhìn rồi từ tốn: “Con nào cũng là con, cháu bé khỏe mạnh vô cùng. Chị về ăn uống, nghỉ ngơi cho tốt…”. Ngậm ngùi khi nghe bác sĩ nói vậy, nhưng chị vẫn tin lắm vào lời thầy lang.Quá chắc chắn, chị Hân nằng nặc bắt chồng phải làm điều gì đó cực kỳ ấn tượng để kỷ niệm ngày “phát hiện” ra con trai. Và cách ăn mừng độc đáo mà anh nghĩ ra chính là… cúng cầu may cho con. Thế là hết các sư trên chùa rồi đến những thầy cúng cao tay nhất đều được huy động để mong trời phật phù hộ giúp con trai anh chị khỏe như Thánh Gióng, thông minh như Giáo sư toán học Ngô Bảo Châu, đẹp trai như diễn viên Huỳnh Hiểu Minh.Tốn kém hơn, anh chị còn chi cả trăm triệu mời mấy cặp anh chị họ thân thiết đi du lịch vì chị có quan điểm: “Có vào mới có ra. Ra càng nhiều thì vào mới thoải mái được. Anh chị có chi tiền nhiều thì phúc lộc mới gõ cửa con trai được”.Trong khi đó, gia đình chị Hòa lại ở chiều ngược lại. Vì sinh đôi hai con trai nên vợ chồng chị quyết “nghỉ sinh”. Nhưng chẳng may bị vỡ kế hoạch nên vợ chồng chị vẫn quyết định để em bé chào đời. Dẫu sao cả hai đều có khả năng nuôi cũng không nằm trong diện “chỉ được sinh từ 1 đến 2 con” nên sẵn sàng tâm thế chờ đợi…Với chị, mong ước lớn nhất đời là sinh được một cô con gái xinh đẹp, kháu khỉnh và điệu đà để sau này hai mẹ con còn đi mua sắm, chơi bời cùng nhau. Chính vì vậy, chị cũng “sướng phát điên” khi bác sĩ siêu âm đoán thai nhi trong bụng chị là bé gái. Chị cũng lên kế hoạch ăn mừng.Từ lúc biết mình đang mang thai một công chúa, chị Hòa hạnh phúc lắm. Hai cậu con trai chị “giao” cho chồng toàn quyền “xử lý”. Lúc nào cần đến sự “trợ giúp từ người thân”, anh cứ vô tư gọi bà ngoại đến. Còn chị, những tháng ngày còn lại cho tới lúc sinh em bé, chị phải dành thời gian… ăn mừng.Cách ăn mừng của chị cũng rất khác người. Thay vì hội hè linh đình, chị âm thầm sửa lại một phòng nho nhỏ. Thỉnh thoảng chị mua sắm đồ cho con . Lúc thì chiếc giường công chúa, khi thì vài bộ váy, đồ trang sức, đồ chơi, búp bê,…Chồng phàn nàn thì chị cự nự lại: “Anh không thấy gia đình Beckham à? Cả năm người đều phải châu đầu vào phục dịch một nàng công chúa đó thôi. Tự dưng trời cho một thiên thần như thế, em phải chăm sóc con ngay từ trong bụng chứ”.Thế là trước khi sinh con một ngày, chị giật mình nhìn lại gian phòng của “con gái”. Bây giờ nó chẳng khác gì siêu thị chuyên bán đồ sơ sinh cho bé gái. Kể ra cũng tốn kém thật nhưng chị thấy như vậy cũng xứng đáng vì con gái mang lại cho chị niềm vui hạnh phúc tột cùng.Vậy nhưng khi sinh, vợ chồng chị vô cùng ngỡ ngàng khi bác sĩ thông báo: “Chúc mừng chị nhé! Ông bà có cháu đích tôn rồi”. Lúc đó, chị mệt quá và xỉu đi. Nhưng trước lúc xỉu chị vẫn kịp thều thào một câu: “Em có hai thằng đích tôn rồi”.Gia đình chị Hân cũng sốc không kém vì kết quả trên bàn sinh chẳng giống với những gì anh chị mong đợi. Bé trai của chị bỗng chốc bị “biến” thành bé gái. Dù thương con nhưng anh chị vẫn rất sốc. Sốc vì bao nhiêu lần siêu âm mà bác sĩ không phát hiện ra bé gái.Vừa giận gã thầy lang, vừa tiếc của (dành cho lễ bái và du lịch), anh chị quay sang cãi nhau. Nhưng rất may, tình yêu thương của người mẹ trỗi dậy, chị Hân sớm nguôi ngoai việc sinh con trai hay gái. Với chị lúc này con là tất cả. Chị chỉ muốn tập trung chăm sóc con thật tốt và quên đi những sự cố trước đây.