Nhân vật yêu thích của Prison Playbook/Wise Prison Life – Đời sống ngục tù (2017)

Vì Prison Playbook để lại cho mình ấn tượng khá sâu sắc nên quyết định viết thêm một bài về nhân vật yêu thích nhất. Đây là những suy nghĩ cá nhân và không phân biệt thứ tự.

1. Quản ngục Paeng

Nói không sắp xếp hạng mục theo mức độ tình cảm nhưng thực ra thích quản ngục Paeng nhất. Ở cuối phim, Jae Hyuk đã dành lời cảm ơn sâu sắc và chân thành nhất dành cho ông ấy. Ban đầu xem còn tưởng chú Jung Woong-In lần này lại vào vai ác nhân nữa chứ (từ đợt I hear your voice mỗi lần nhìn còn thấy sợ đến giờ). Thế nhưng ngoài chuyện ăn nói lỗ mãng và vứt toẹt kính ngữ thì không thể ghét được. Joon Ho thậm chí không “tiêu hóa” nổi kiểu cư xử như vậy, thế nhưng mãi sau này cũng hiểu (và… làm theo).

Khi Đại úy Na yêu cầu sở trưởng phải cho Paeng chuyển trại, câu trả lời chính là “Không”, bởi dù có vi phạm nhiều như thế nào thì những người như vậy vẫn chính là “đĩa đệm giúp khớp xương sống hoạt động”. Nhớ mãi lúc ông ấy đưa cho Jung Woo cây xúc xích như lời cảm ơn vì đã cứu đồng nghiệp mình – đồng thời cũng là lời xin lỗi; chấp nhận hậu quả để thả Jae Hyuk đi khi vai có vấn đề, giúp đỡ mọi người trong phòng từ việc như ghi âm hội thoại của tiến sĩ Go cùng giám đốc công ty, thậm chí còn lựa hạt cà phê và bột sữa riêng vì Đại úy Yoo nhà ta chỉ thích uống Americano (quá thể đáng), mua bánh sinh nhật cho Jae Hyuk, bên cạnh chăm sóc Han Yang (lại còn vỗ về như con nhỏ), đưa tiến sỹ Go đi khám bệnh và đứng ngồi không yên. Mặc dù bị nhờ vả, nói xấu đủ điều; thậm chí mỗi lần gặp còn hỏi “tôi là cu-li của mấy người chắc?” thì vẫn giúp đỡ.

Việc tốt quản ngục Paeng làm kéo dài cả sớ táo quân, mà đó không phải xuất phát từ sự mưu lợi mà từ nhân cách con người ông ấy. Chỉ vì không cứu được một người mà xấu hổ mặc áo tay dài che đậy thứ mà người khác xem là “chiến tích”; vì Kim Min Chul mà mắng nhiếc cả Đại úy Na; vì bọn họ mà cùng khóc, cùng cười. Một lần quản ngục Paeng đi tập huấn (khi Kaist bị đổi trại) thì mới nhận ra người như ông ấy quan trọng như thế nào, bởi đó là một nhân tố”tình người” ở chốn tù lao lạnh lẽo, khi mà tất cả đều xem “tù nhân” là hạng thấp cùng xã hội không đáng được tôn trọng. Nhưng đó, cũng là “nơi người sống” và họ, cũng chỉ là “người” mà thôi.

(Không biết có thật sự như thế nhưng từ Defendant đến Prison Playbook quản ngục nhiều người đáng yêu thế nhỉ? Hai anh quản ngục phía Defendant cũng dễ thương không kém.)

2. Yoo Jung Woo

Mình sẽ không nói vì sự đẹp trai mà đặt bạn ấy ở vị trí số 2 đâu. Yoo Jung Woo được “ra mắt” với cái tên “Đại úy Yoo ác ma”, mỗi khi xuất hiện sát khí “phừng phừng” đến nỗi Kaist chịu không thấu phải than khóc vì “đã 50 tuổi còn phải nhìn sắc mặc trẻ con mà sống”. Thế nhưng từ khi cứu quản ngục Song và viết thư yêu cầu cho tiến sỹ Go (thêm cười đẹp xỉu) thì suy nghĩ của mọi người trở nên thay đổi. Câu cửa miệng bao giờ cũng là “Kệ tôi, đừng quan tâm, đừng lôi tôi vào chuyện mấy người” thì sau này trở thành anh vệ sĩ xông xáo nhất của Jae Hyuk kiêm personal trainer, lại còn nhiều chuyện đủ thể loại, IQ hạ thấp đến không tưởng đến nỗi mọi người tưởng bị trẻ mẫu giáo nhập mỗi khi cãi nhau với Han Yang. Thật ra Jung Woo nhà ta rất hiền, rất ngoan, ngồi bao giờ cũng thẳng, làm việc gì cũng nguyên tắc (đến tạt nước cũng phải hứng đầy mới tạt cơ mà); chẳng qua bị vu oan giá họa nên mới ra cái kiểu “hận cả thế giới” thế này thôi.

Nói về ngoại hình một chút; nếu xét về vẻ ngoài thì không hiểu đến vì sao Jung Hae In mới nổi tiếng nữa? Khi nhìn mình có một chút cảm giác của Jung Il Woo (chắc do cách cười), và một chút của Song Joong Ki (kiểu trông thế nào cũng gọn gàng sạch sẽ kinh khủng). Nam diễn viên Hàn Quốc mình chẳng mấy khi thích ai (toàn thích Ajusshi) nhưng đổ Hae In cái rầm. Hi vọng bạn ấy sẽ ngày càng nổi tiếng hơn nữa.

3. Lee Joo-Hyung/ Jang Bal Jang/ Jean Valjean

Coi mặt kìa, cái đồ đáng yêu T_T

Lý do đầu tiên khiến mình xem Prison Playbook là đây! Khi biết Kang Seung Yoon nhà ta tham gia dàn cast Prison Playbook đã thấy lạ, lại còn dưới vai diễn tù nhân! Chờ mãi không hiểu Yoonie trông hiền như cục bột vậy phạm tội gì để phải ngồi tù, cuối cùng hóa ra chỉ vì bánh mì mà bóc lịch (không có tiền đồ mà, lại còn để tóc hồi Really Really đi ăn cắp, đeo lens nữa mới sợ).

Đối với tù nhân trong phòng, họ xem thường tội “cắp vặt” nhất (thật ra cắp cả chiếc xe tải. mà xe tải bánh mì mới tục làm sao). Kim Min Chul cũng nói thế, bởi ăn cắp vặt đại diện cho sự “tiểu nhân”, những kẻ như thế không có tình nghĩa giang hồ; mà đúng thật, Joo Hyung là một kẻ như vậy, có làm mà không nhận, “ăn cắp quen tay”. Nhưng cuối cùng, một đoạn khiến mình cảm động nhất chính là dù Min Chul chắc mẩm rằng “không có kẻ nào quỳ xuống chân tôi mà quay trở lại” thì Jang Bal Jang đã mang đến 100 phần sữa 100 phần mì như lời đã hứa cùng lời mời ông ấy đến sống chung với mình. Con người mà, ai cũng có thể thay đổi, đúng không?

Yoonie đóng phim nào cũng đáng yêu chết được, trông cái mặt là biết không thủ nổi vai ác mà. Anh già Jinwoo năm nào cũng mơ ước đóng phim không lọt tay nổi một vai diễn nhưng Bèo được mời đóng phim thế chứ. Hi vọng sẽ liên tục thấy Bèo trên màn ảnh nhỏ như thế này.

4. Kim Ji Ho

Krystal cắt tóc ngắn lại bảo không đẹp? Cái gì mà giống đàn ông? Quá xinh ấy chứ. Diễn xuất của Krystal bao giờ cũng rất tự nhiên, vai diễn thường nhí nhảnh dễ thương, khá hợp với tính cách. Ji Ho là mẫu con gái thường xuất hiện nhiều trong phim của Shin Won Ho PD: can trường, mạnh mẽ, đáng yêu. Ji Ho rất hiểu chuyện, rất tự trọng, rất tốt. Là người bên cạnh Jae Hyuk lâu nhất, biết Jae Hyuk cần gì, muốn gì. Chia tay vì quá thích, vì quá thích nên cảm thấy tự trọng bị đè bẹp lúc nào không hay; dám yêu mà cũng dám từ bỏ. Nhưng quay lại cũng vì quá thích, quá thích mà làm sao phải cao giá với người ta làm gì? Nếu không có Ji Ho, quá trình giúp đỡ Joon Ho đối với sự quay lại của Jae Hyuk có lẽ sẽ khó khăn hơn nhiều.

Krystal gặp lại Seung Yoon có lẽ cũng vui nhỉ? Vẫn còn nhớ hai bạn trong High Kick quá đi mất.

(Jae Huyk, Joon Ho, Jae Hee, Ji Hoo – sao nhiều JH thế nhỉ…)

5. Yoo Han Yang

Han Yang là yếu tố gây cười nhiều nhất của Prison Playbook. Bởi không có ngày nào không bị đánh, chỉ có chuyển từ người đánh này sang người đánh khác. Nghiện thuốc phiện và bị chính mẹ mình đưa vào tù, Han Yang rất hạnh phúc vì bao giờ cũng có Song Ji Won ở bên; vậy mà cuối cùng vừa bước ra lại phải quay trở vào. Han Yang nói với Jung Woo rất đúng, vì vào tù là “tay phải là thủ phạm còn tay trái là do bị hại”. Vẫn mong Prison Playbook có phần hai để biết về cuộc sống tiếp diễn của Haerongie. Lúc nào cũng bám dính lấy Jae Hyuk, lại còn “thèm đòn” từ Kaist lẫn Jung Woo; vẻ 30 tuổi vậy mà gặp ai cũng như con cún lẽo đẽo theo bố như mẹ ấy.

Chỉ tiếc Han Yang không hiểu tình thương của mẹ, đến cuối cùng cũng không thể tự làm chủ được bản thân. Đây là một bài học cảnh tỉnh, một khi đã nhúng chân vào thuốc phiện thì chẳng có cách nào rút ra được (Nhưng Hắn Yang còn nhẹ nhàng lắm, phải xem Requeim for a dream kìa).

(Nghe nói có phần 2, hi vọng Haerongie sẽ quay trở lại.)

6. Nhân vật khác

Sở trưởng hám-fame: Thoạt đầu nghĩ sở trưởng là một tên ngốc ấy chứ. Thân làm sở trường mà chẳng có chút uy quyền (lại còn hay chơi game điện thoại). Thế nhưng, sở trưởng cũng giúp đỡ Jae Hyuk rất nhiều; đến khi nói chuyện với Đại úy Na về vấn đề của quản ngục Paeng thì mới hiểu vì sao người ta có thể leo lên quyền cao chức trọng như vậy. Chỉ trừ hám fame quá đáng, chỉ mong được sự chú ý thì ông ấy cũng có thể xem là người tốt nhỉ? Vì muốn được chú ý đến điên lên được nên hoạt động nào trong tù cũng có.

Kim Min Chul: Là người ngồi tù lâu nhất, quá khứ huy hoàng nhất nhưng cũng gương mẫu nhất. Là một ”trưởng phòng” luôn cố gắng bảo bọc và chăm sóc người đến sau. Ban đầu còn bi Jae Hyuk nói thẳng không ưa vào mặt (đến tội), đến cuối cùng cũng được Jae Hyuk hết lòng yêu quý. Xem phim mới hiểu, hóa ra “chung thân” với “tử hình” là hai bản án có sự khác biệt lớn đến mức nào; bởi chỉ một ngày còn sống thì người ta vẫn còn hi vọng.

Kaist: Ai ngờ giám đốc sở bên Defendant uy nghi thế kia sang đây lại là ông ngọng lừa đảo gian tà như vậy. Vẫn rất thích Chemistry của Kaist và Han Yang. Chỉ tiếc là đến cuối cùng ông ấy bị chuyển trại mà còn chưa kịp nói lời từ biệt, cũng không biết kết thúc rồi sẽ như thế nào.

Tiến sỹ Go: Là người hiền lành nhất phòng, lại còn bị oan ức. Tiến sỹ Go đáng tội nghiệp, nhưng cũng thật đáng trách, chỉ vì niềm tin mù quáng vào công ty mà hủy hoại cả tương lai của mình, chịu đấm ăn xôi vì những tên vô lại. May mắn đến cuối cùng được mọi người giúp đỡ, không thì chẳng biết đến bao giờ mới thoát khỏi kiếp ngục tù ấy. Giống như Kaist, tiến sỹ Go có một kết thúc bất định, bị chuyển trại không lý do, thật đáng tiếc.

Lee Joon Ho: Ban đầu xuất hiện còn tưởng fan cuồng, gì mà “Khi nào mới được gặp Kim Jae Hyuk nhỉ?”. Hóa ra là cuồng thật. Cuồng đến mức bao nhiêu lâu cũng đặt hình hai người chụp chung làm nên điện thoại, chủ nhật nghỉ cũng đến tù thăm bạn, bạn bệnh cũng vào bệnh viện ngủ cùng, tập bóng chày cho Jae Hyuk, điện thoại lại để nhạc ra sân của Jae Hyuk; lo đến mức ông Paeng còn phải bảo “cậu lo thế thì dọn vào mà ở cùng cậu ta” (ông này ai cũng bảo thế hết nhỉ). Đến người ta yêu nhau còn không quản khó khăn “đẩy thuyền”, kéo hai người lại bên nhau. Đời có bao nhiêu bạn, tìm đâu ra người tốt như Lee Joon Ho? Sau này đến em gái cũng người ta lo cho rồi còn gì. Xem phim còn cảm thấy hai người này như chuyện tình lãng mạn còn hơn cả bạn bè ấy chứ.

7. Kim Jae Hyuk

Lý do mình viết Kim Jae Hyuk cuối cùng bởi ở bản thân anh có khá nhiều điều để nói, điều này xuất phát từ việc Kim Jae Hyuk là diễn viên chính. Vào tù chỉ bởi vì bảo vệ em gái mình, Kim Jae Hyuk vốn quen cuộc sống giàu có nổi tiếng lại thích ứng với cuộc sống này nhanh đến mức Joon Ho gọi là “hoa hậu thân thiện”.

Đầu tiên, mình khá ngưỡng mộ tính cách của Jae Hyuk. Ngay từ khi còn trẻ đã cố gắng hết mình, cũng là một trong những nguyên nhân khiến Joon Dol hâm mộ đến như vậy. Jae Hyuk không có tài năng thiên bẩm, cuộc sống gặp nhiều xui xẻo, tai nạn lại còn ung thư dạ dày. Thế nhưng dù có nhiều vướng mắc, tỉ lệ thành công sau phẫu thuật chỉ 10% vẫn không từ bỏ mà cốgắng đến cùng, chỉ bấy nhiêu thôi cũng đủ được gọi là “phượng hoàng” như cái tên vốn dĩ.

Jae Hyuk rất ngốc, cái gì cũng không biết, thủ đô của Mỹ còn tưởng là New York; thế nhưng khi bước vào lao tù thì lại trở nên nhanh nhạy hơn, biết tự bảo vệ bản thân mình hơn. Nếu chọn một từ để diễn tả nhân vật thì có lẽ mình sẽ chọn từ “đàn ông” bởi sự dám làm, dám nhận, dám chịu đựng. Có cơ hội chẳng phải luồn cuối ở phòng đơn mà sử dụng tiền để giúp đỡ người khác, vốn dĩ chỉ cần sống im lặng qua ngày là được nhưng cũng chẳng thèm e dè những kẻ thối tha. Jae Hyuk bảo “tôi chỉ nương theo mà sống”, vậy mà ai có việc cũng không màng giúp đỡ (giúp tiền và việc làm cho “Con nhà tù”, giúp đỡ Kim Min Chul khi bị kỉ luật, giúp Kim Min Sung được xem xét hồ sơ…); Jae Hyuk thật ra giống như Đại úy Na nói hơn, chính là “một con hồ ly” chứ chẳng hề quá ngốc như mọi người vẫn nghĩ.

Kim Jae Hyuk vốn không phải nhân vật mình yêu thích thứ nhất, hay thứ nhì, nhưng vốn dĩ cũng có rất nhiều điều phải để tâm suy nghĩ. Con người, dù ở chạm đáy xã hội, thì cũng phải nương theo đó mà sống, nếu không thì sẽ bị sự tổn thương, sự dằn vặt và trách móc cả xã hội này mà chết mất. Bởi Joon Ho mới sợ, Jae Hyuk khi thì rất bình tĩnh, yên lặng; nhưng dồn ép đến đường cùng thì chẳng ngại phải “điên” lên. Bản thân chịu thiệt cũng chẳng sao, chỉ cần họ gây ảnh hưởng đến gia đình hay người bên cạnh thì chẳng kiềm nén thêm nữa.

Ở đây thì Joon Ho đã vì Jae Hyuk mà cực khổ nhiều rồi, lo đến sốt vó cả lên, vào bệnh viện còn ngủ chung nữa chứ; đến mức còn bảo “tôi đối xử với bạn gái thế này thì đâu bị đá cơ chứ”. Đã vậy thì Jae Hyuk tương lai cũng phải làm anh rể tốt một chút để em rể còn được nhờ. Bỏ tên người ta trong phần cảm ơn thì cũng là quá lắm rồi đó. Đến khi ra tù thì anh phải đến nhà Joon Ho làm a hoàn để trả hơn người ta đi thôi.

(Điều mình vẫn luôn thắc mắc là sao Kim Jae Hyuk đọc Tam Quốc Chí mỏng thế nhỉ? Tam Quốc Chí mình đọc đến chừng cũng khoảng 2000 trang, 3 cuốn dày cộm cơ mà. Không nhẽ tiếng Hàn bé hơn tiếng Việt đến mức đó?)

Kết luận

Trong Prison Playbook có khá nhiều nhân vật nhưng tính cách đều đặc trưng và được thể hiện rất tốt, không gây loãng và nhiễu phim. Rất thích cách Shin PD xây dựng hình tượng nhân vật rất kĩ càng như thế này. Bộ phim rất đặc trưng va mang đậm phong cách của ông, nội dung cũng độc đáo. Hi vọng giống Reply sẽ có Sequels nữa.

Facebook: https://www.facebook.com/onlylamethoughts

Share this:

Like this:

Like

Loading…