Món ăn mẹ nấu – Hội Thánh của Đức Chúa Trời Hiệp Hội Truyền Giáo Tin Lành Thế Giới

‘Tối nay mình nên ăn gì nhỉ?’

Đây là những gì vang lên trong đầu tôi từ lúc tan sở cho đến khi vào bếp. Kể từ khi tôi thay đổi công việc và bắt đầu sống một mình, tôi phải đầu tư thời gian cho những việc tôi vốn không coi trọng. Một trong số đó là việc nấu ăn cho chính mình.

Một buổi tối, đến tận khuya tôi mới được ăn. Tôi không muốn nấu quá cầu kỳ hay phải ăn lại những món của ngày hôm trước nên tôi tìm trong tủ xem có gì để ăn không, và thấy một hộp kim chi xào. Một thực đơn gọn nhẹ và dễ ăn chợt xuất hiện trong tâm trí tôi. Đó là món cơm rang kim chi. Vì muốn thưởng thức một món ngon, nên tôi tìm kiếm công thức nấu trên Internet. Trong nhà đã có đầy đủ các nguyên liệu cần thiết và công thức cũng đơn giản nên tôi có thể bắt tay vào nấu ngay.

Đầu tiên, tôi đổ dầu vào chảo và thái hành lá được cất trong tủ đông vào đó. Khi tôi bắt đầu nhẹ nhàng xào lá hành để làm dầu hành xanh thì dầu ăn bắn ra tứ phía như pháo. Tôi vội vàng vặn nhỏ ga, nhưng hơi ẩm từ hành lá gặp dầu nóng vẫn tạo nên âm thanh thật ồn ào. Tôi nhanh chóng cho cá ngừ vào đảo và thêm nước tương. Nhưng nước tương đột nhiên sôi lên và màn bắn pháo thứ hai, mà đúng hơn là đánh bom, bắt đầu. Quá ngạc nhiên, tôi tắt bếp nhưng trận bom để lại những vết đen khắp nhà bếp.

Khi chảo nguội bớt, tôi gần như bỏ cuộc và chỉ trộn kim chi xào, ớt bột và các nguyên liệu khác, rồi thêm cơm vào. Món ăn thành phẩm mà tôi làm rất khác so với hình ảnh trên Internet. Tôi thậm chí còn sợ phải nếm thử nó, vì vậy tôi bắt đầu dọn dẹp nhà bếp trước.

Tôi giặt khăn lau vài lần và lau đi lau lại từ tường gạch cho đến bồn rửa. Chỉ sau khi căn bếp trở lại trạng thái cũ, tôi mới có thể ngồi vào ăn. Tôi xem giờ thì khoảng một tiếng rưỡi đã trôi qua kể từ khi tôi bắt đầu nấu. Cơm rang kim chi nguội ăn ngon hơn tôi nghĩ, có lẽ là vì đói.

Khi chuẩn bị ăn, tôi nhớ tới lời cha dặn hãy thường xuyên gọi cho cha. Vì vậy, tôi bấm máy.

“Cha ạ.”

“Ừ, con à. Con đã ăn tối chưa?”

Tôi phải trả lời là đã ăn rồi. Bởi vì lúc đó đã quá muộn cho bữa tối, tôi biết mình sẽ phải nghe điều gì nếu nói rằng tôi sắp ăn. Tôi có thể nghe thấy tiếng mẹ và em gái cười nói trong điện thoại. Tôi cảm thấy như mình đang ở trong cùng một không gian với gia đình. Nhưng ngay khi cúp máy, tôi trở lại với căn phòng thực tại. Cơm rang kim chi nguội lạnh trông quá tệ so với món ăn nóng hổi mà mẹ nấu cho tôi.

‘Mẹ đã bao giờ trải qua màn trình diễn pháo trong bếp như vậy chưa nhỉ?’

‘Khi nấu ăn cho cả nhà, liệu mẹ có phải chịu những vụ đánh bom bất ngờ không?’

Giờ đây tôi nhìn vào công sức của mẹ ẩn giấu trong bàn ăn. Ngay cả khi chúng tôi không công nhận sự cố gắng của mẹ, nhưng lần nào mẹ cũng lặng lẽ dành thời gian và sự chăm chút vào việc chuẩn bị bữa ăn cho gia đình. Thế mà, trong lúc đợi cơm, tôi thường chỉ nghỉ ngơi hoặc làm những gì mình thích. Tôi coi những nỗ lực của mẹ là điều hiển nhiên và thưởng thức bữa ăn sau khi hồi đáp bằng từ “Cảm ơn mẹ” thật đơn giản.

Nếu tôi biết rằng việc chuẩn bị bữa ăn khó đến mức này, thì tôi đã ngồi vào bàn ngay sau khi mẹ gọi tôi xuống ăn tối. Lẽ ra tôi phải thưởng thức ngay cả những món ăn bình thường mà không phàn nàn. Tại sao trước đây tôi đã không làm như vậy?

Tôi nhớ những món ăn mẹ nấu. Không, tôi nhớ MẸ, người đã nấu những bữa cơm gia đình bằng tình yêu thương.