Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân – P11 (Chương 1001- 1100) – Chương 1001 – 1010 – Page 3 – Wattpad

                                    





Chương 1003: Tâm Của Đạo Phong

 "Bốp!" Diệp Thiếu Dương bị vỗ sau gáy một phát. Cơ thể hắn mềm nhũn rồi ngã xuống. 

"Thằng nhóc chết tiệt." Đạo Phong vòng tay qua eo Diệp Thiếu Dương rồi ôm vào ngực, sau đó phi thân về phía trại Triêu Thành. 

Nhuế Lãnh Ngọc lập tức đuổi theo nhưng bị Dương Cung Tử ngăn lại. Dương Cung Tử nói: "Đừng lo, Đạo Phong không làm hại hắn đầu. Các ngươi đến trại chờ trước đi, ta sẽ đi xem thử." Đạo Phong ôm Diệp Thiếu Dương, đáp xuống tòa tháp cao nhất trại.

 Đạo Phong đặt hắn xuống đất rồi nắm tay kiểm tra. Một lát sau, Đạo Phong mới thở phào nhẹ nhõm. "Hắn sao rồi?" Dương Cung Tử dùng ở sau lưng Đạo Phong, hỏi.

 "Cô lo cho hắn sao?" Đạo Phong không quay đầu lại, hỏi. Dương Cung Tử ngẩn ra, giọng nói bất chợt hạ xuống, tựa như bản thân làm sai điều gì.

 Cô lẩm bẩm: "Sao anh lại hỏi vậy?" "Có phải có thích hắn không?" Người Dương Cung Tử run lên, lớn tiếng nói: "Không có!" Đạo Phong chậm rãi nói: "Hắn ổn rồi" "Sao hắn lại bị như vậy?" Dương Cung Tử nói: "Cũng không phải lần đầu tiên, nhưng lần này bị nặng nhất" "Hắn sinh ra đã có linh thể nên cơ thể chứa rất nhiều lệ khí. Đây là cái giá phải trả khi có cơ thể là một linh thể, cũng có thể nói đây như tác dụng phụ của linh thể vậy. 

Dù sao thì... ông trời sao có thể để hắn có được mọi thứ tốt mà không trả giá chứ" Dứt lời, quanh người Đạo Phong xuất hiện một luồng khí tím, luồng khí tựa như hào quang, bao vây lấy hắn và Diệp Thiếu Dương. Dương Cung Tử không biết bên trong luồng khí đó đang xảy ra chuyện gì nên đành canh giữ một bên. 

Cô xoay người nhìn xuống dưới. Đám người Nhuế Lãnh Ngọc đã quay lại, còn bắt được đảm vong linh chưa chết. Tên tướng Nhật Doihara Kenji bị Đạo Phong đánh cho tàn phế cũng đã bị Nhạc Hằng và Tôn Ánh Nguyệt hợp lực bắt lại. Đám người Lý Hiểu Cường cũng đã trở lại, khi nghe chuyện của Tiểu Mã thì thổn thức không thôi. "Tên đầu sỏ gây tội ở đây này!" Tử Bảo mang Kim Văn bình bát ra cho mọi người nhìn. Bên trong là Vương Bình. Như biết trước vận mệnh sắp tới của bản thân, vẻ mặt cô ta bình tĩnh mà tuyệt vọng. "Ngươi thả ả ra, ta phải giết ả tiện nhân này!" Lão Quách kích động nói. Trong Liên minh bắt quỷ, lão và Tiểu Mã ở cùng nhau lâu nhất. Hơn nữa, Tiểu Mã hay lén đến chỗ lão học pháp thuật nên cũng được xem như nửa đồ đệ của lão.

 "Chờ chút, ả tiện nhân này phải để cho Diệp Thiếu Dương tự mình xử lý" "Vậy thì xử tên này trước đi!" Nhạc Hằng ném một tên lính cao to xuống đất. Người này đúng là Doihara Kenji. Hắn đã bị Nhạc Hằng phong ấn ngũ uẩn lục thức nên ngồi bất động dưới đất. Nhưng ánh mắt hắn vẫn rất hung ác, liên tục đảo qua đảo lại nhìn đám người xung quanh. 

Lý Hiểu đường thấy vậy kích động nói: "Người này là phạm nhân chiến tranh cấp A trong chiến tranh xâm lược Trung Hoa. Sau khi chết vẫn tác quải một phương. Ba trại lính này đều do hắn lập ra. Âm ty đã liệt hắn vào tội phạm hạng một. Nếu ai bắt được hắn thì sẽ được phong Chính Thần. Nhạc huynh đệ." " Âm ty Chính Thần?" Nhạc Hằng cười: "Không là gì? Nhạc Hằng tung một quyền vào đầu Doihara Kenji làm hồn phách hắn nổ tung. Tiêu Dật Vân lập tức bay lên, dùng một tấm ngọc phù thu hồi tinh phách Doihara Kenji lại. Chanh Tử bĩu môi: "Anh muốn quay về lĩnh thưởng hả?"