Mao Sơn Quỷ Vương – Chương 318: Thật khó ăn
Chung Cẩm Lượng quanh năm sống xa nhà, xa quê hương và thỉnh thoảng năm mới cũng không về, nên Nguy Hùng Huy vẫn không nói với Chung Cẩm Lượng về chuyện kết hôn của mình, sợ hắn ta đi đi về về lại cực nhọc.
Tình cảm đến mức độ này đã thực sự có thể gọi là anh em rồi.
Nhìn kiểu thân thiện của hai anh em bọn họ, Cát Vũ không khỏi cảm thấy hâm mộ. Khi còn bé, hắn chỉ có thể tu hành bên cạnh sư phụ, ngoài tu hành ra thì căn bản không có hoạt động giải trí nào, huống chi là bạn chơi cùng.
Nếu nói là có thì cũng chỉ có những lão quỷ và yêu vật trong Tụ Linh tháp mà thôi. Bọn họ hoàn toàn không coi là người, nghĩ tới cũng chẳng thú vị.
Vì vậy, Cát Vũ sẽ rất quý trọng những người bạn xung quanh mình, cho dù đối phương là một người bình thường như Chung Cẩm Lượng. Chỉ cần Cát Vũ nhận định người đó là bạn của mình, thì sẽ đối xử chân thành với họ.
Trong suy nghĩ của Cát Vũ, những người như Đàm gia và nhà họ Trần không quan trọng bằng nhân viên bảo vệ nhỏ bé Chung Cẩm Lượng, bởi vì giữa hắn và Chung Cẩm Lượng không có mối quan hệ lợi ích nào, mọi thứ rất đơn giản.
Mấy người ngồi trong tiệm cơm nhỏ này tán gẫu một lúc. Vợ của Nguy Hùng Huy nấu vài món ăn ngon, còn mang ra mấy chai rượu trong tiệm, mấy anh em ngồi uống với nhau.
Đồ ăn gần như đã chuẩn bị xong, Nguy Hùng Huy đột nhiên đứng dậy nói: “Hai người bạn tốt từ xa đến, ta phải cho các ngươi nếm thử tay nghề của ta. Vừa học nấu ăn xong, ta đã học từ người cầm muôi của khách sạn lớn một năm rưỡi rồi, lần này làm cho các ngươi một món ăn ngon.”
Chung Cẩm Lượng vỗ tay: “Được rồi, nhanh lên đó, ta nhất định phải thử tay nghề của ngươi mới được. Ta nhớ khi ngươi còn nhỏ, một củ khoai lang trộm được từ ruộng mà ngươi cũng có thể nướng khét được. Thật khó tưởng tượng món ăn ngươi nấu có mùi vị như thế nào.”
Nghe thấy lời chế giễu của Chung Cẩm Lượng, Nguy Hùng Huy cong môi cười nói: “Lượng Tử, ta nói cho ngươi biết, Huy ca ta đã không còn là Huy ca của ngày xưa nữa. Vịt con xấu xí cũng đã trở thành một con ngỗng béo lớn rồi. Tay nghề này ta không học uổng phí đâu, lần này sẽ cho ngươi biết thế nào là một đầu bếp thực sự, cứ nhìn đi.”
Nguy Hùng Huy nói xong, vội vàng đi vào bếp làm việc. Không bao lâu sau, Nguy Hùng Huy đã mang một nồi lớn đến, bên trong có đồ ăn nóng hổi. Chung Cẩm Lượng liếc nhìn rồi lại dùng mũi ngửi thử. Sắc hương vị đầy đủ, khiến người ta phải chảy nước miếng.
Cát Vũ luôn rất hứng thú với đồ ăn, nhìn thấy nồi đầy thịt dê hầm, hắn đã sớm không kìm chế được nữa. Khi Nguy Hùng Huy vừa lên tiếng, đũa của Cát Vũ duỗi ra và gắp một miếng thịt dê hầm lớn bỏ vào miệng nhai. Tuy nhiên, vừa cắn một miếng, Cát Vũ đã cảm thấy có điều gì đó không ổn. Thịt dê hầm này trông thì ngon, ngửi vào cũng thấy thơm, nhưng ăn vào miệng thì mùi vị chẳng ra gì, cứ như đang nhai sáp, không có mùi vị gì cả.
Tuy nhiên, Cát Vũ cũng không thể không biết xấu hổ mà biểu hiện ra ngoài, nên đã bí mật nhổ thịt dê ra và ném vào thùng rác bên cạnh.
Nguy Hùng Huy thấy Cát Vũ đã ăn một miếng thịt dê, liền mở to mắt hỏi mùi vị như thế nào, Cát Vũ chỉ cười ha ha, nói cũng tạm được.
Nguy Hùng Huy vừa nghe thấy thế đã không phục: “Cái gì gọi là tạm được hả? Ta đã học được tay nghề từ đầu bếp của một khách sạn năm sao chính tông đấy. Món này phải rất ngon mới đúng.”
Tên nhóc này không khiêm tốn chút nào.
Sau đó, hắn ta lại bảo Chung Cẩm Lượng ăn. Chung Cẩm Lượng cũng nhanh chóng gắp một miếng thịt cho vào miệng. Hắn ta cắn một miếng, sắc mặt thay đổi ngay lập tức, nhưng hắn ta không che giấu như Cát Vũ mà nhổ thẳng ra ngoài, vẻ mặt thống khổ: “Đây… đây là thịt dê hầm sao? Mì hầm còn ngon hơn thế này đấy. Không phải ta làm anh em mà chê bai ngươi đâu. Tay nghề của ngươi thật chẳng ra gì, kiểu này là học nấu ăn với giáo viên thể dục đúng không?”
Nghe vậy, Nguy Hùng Huy nhướng mày, hiển nhiên có chút không vui, lẩm bẩm nói: “Khó ăn như vậy sao?”
“Ngon hay không, tự mình nếm thử chẳng phải sẽ biết ư?” Chung Cẩm Lượng nói.
Nguy Hùng Huy lập tức gắp một miếng thịt, cho vào miệng ăn. Mới ăn được một nửa, Nguy Hùng Huy hiển nhiên cũng không thể chịu nổi mà phun ra.
“Má nó, thật sự không ngon. Có phải thịt dê này biến chất rồi hay sao vậy?” Nguy Hùng Huy nói rồi gọi bà vợ đang bận rộn trong bếp: “Tiểu Lan, thịt dê này có từ khi nào thế? Sao lại khó ăn như vậy, có phải để lâu quá rồi không?”
Tiểu Lan vừa lấy tạp dề lau tay vừa bước ra khỏi bếp và nói: “Đâu có, thịt dê này là tối qua vợ mua ở chợ về, đặt trong ngăn đá của tủ lạnh, mới được một ngày, không thể hư hỏng được đâu.”
“Vậy thì tại sao mùi vị này lại không ngon chứ? Nếu không tin thì vợ thử đi. Có phải lão Quách bán thịt dê giả cho vợ không?” Nguy Hùng Huy tức giận nói.
“Không thể nào. Ngày nào vợ cũng mua thịt dê ở chỗ lão ta, lão ta không thể bán cho chúng ta đồ giả được. Chúng ta là khách hàng quen thuộc của lão mà. Hơn nữa hôm đó lão giết dê ngay trước mặt vợ luôn.”
Nói đến đây, Tiểu Lan tựa hồ đột nhiên nhớ tới cái gì, nói: “Mấy ngày nay thật sự rất kỳ quái. Chỉ cần là thịt dê chồng hầm thì khách hàng căn bản ăn rất ít. Ngày hôm qua còn có khách hàng rất không hài lòng, đòi vợ hoàn lại tiền.”
“Có chuyện như vậy à, tại sao chồng lại không biết?” Nguy Hùng Huy nói.
“Lúc đó chồng đang bận trong bếp, vợ mới tự mình lo liệu, sợ đả kích chồng nên không nói với chồng. Món thịt dê hầm chồng làm trước đây không phải thế này, vợ cũng không biết mấy ngày nay xảy ra chuyện gì nữa.” Tiểu Lan cũng hoang mang nói.
Cát Vũ lại gắp một miếng thịt dê, nhưng không cho vào miệng mà nhìn kỹ lại. Thịt dê này hẳn là không có vấn đề gì, tay nghề của Nguy Hùng Huy chắc cũng được. Song món thịt dê được làm ra lại thay đổi hương vị. Chuyện gì đang xảy ra ở đây nhỉ?
Chuyện này khẳng định có nguyên nhân.
Cát Vũ cũng không để lộ mà bảo mọi người tiếp tục uống rượu, trừ thịt dê hầm ra, các món ăn kèm khác đều khá ngon. Uống thêm mấy ly rượu, mọi người đều quên mất chuyện món thịt dê hầm.
Trò chuyện tán gẫu, Chung Cẩm Lượng liền nói về việc phá bỏ và di dời trong thôn bọn họ, sắc mặt của hai người chẳng mấy chốc đã trở nên ảm đạm.
Nguy Hùng Huy đã uống đến mức đỏ bừng cả hai mắt, vỗ vai Chung Cẩm Lượng và nói: “Lượng Tử à, vấn đề này, ta nghĩ ngươi đến cũng uổng công thôi. Người xưa nói rất đúng, cánh tay không thể vặn được bắp đùi. Thôn trưởng của thôn chúng ta luôn luôn kiêu ngạo, ương ngạnh, có tiền có thế, bây giờ bên cạnh lại có một đám du côn lưu manh đi theo, người nào trong thôn có ai không sợ. Ta nghe nói mấy tên côn đồ theo hắn thậm chí đã từng có kẻ ngồi tù, đứa nào cũng ra tay tàn độc. Không ít người trong thôn đều đã ăn một trận của bọn chúng. Ta đã sớm bảo cha ta ký hợp đồng và dọn ra khỏi nhà rồi, tuy số tiền đền bù hơi ít nhưng còn hơn không có gì cả. Ta cũng đã tiết kiệm được một ít trong vài năm qua, thêm khoản thanh toán phá dỡ nữa, cộng lại được một chút, mua một căn nhà nhỏ ở thị trấn là được rồi.”
Chương
trước
Chương
tiếp