Lão cửu môn(drama) – Chuyện hạ đấu của Trương Khải Sơn hay là chuyện vô lý đùng đùng của phim Trung
Không biết phải nói do nhà sản xuất phim Trung Quốc không có tâm hay là họ nghĩ rằng với kiểu phim như vậy thì chỉ cần dàn diễn viên có các yếu tố: có tiếng + trẻ đẹp+ lên hình sạch sẽ thì sẽ thu hút mọi người xem. Chứ thật ra mình nghĩ Trung Quốc làm phim thì thiếu gì tiền, chắc tiền đổ vào phim họ có lẽ chỉ xếp sau mỗi Hollywood cũng nên. Nhưng chất lượng phim thì phải nói là hàng hiếm khó tìm. Ủa, sao mình chê lên chê xuống thế mà vẫn xem nhỉ? Điều đó thì cũng phải công nhận NSX đánh vào tâm lý mê trai của người xem thì cũng đành chịu.
(Kỹ xảo như xem phim hoạt hình)
Thôi lại quay sang chuyện hạ đấu của Trương Đại phật gia – Trương Khải Sơn. Thôi thì thân phận chưa xem hết nên cũng không dám nói nhiều chỉ nói về hai lần hạ đấu trong 20 tập mình vừa xem.
– Cảnh mộ giả không thể tả. Đến mấy cục đá nhìn cũng ra cái màu hộp xốp sơn vào.
– Kỹ xảo cũng chẳng khá hơn từ Đạo mộ bút ký đến Lão cửu môn.
– Nhìn mấy cái mạng nhện trong phim mà cứ nghĩ đến mấy cái màn tuyn ở nhà.
– Mộ thời nào cũng phải có điện nhá. Mà điện đóm dù có mấy trăm năm từ thời ông bà tổ tiên đến sang đời con cháu thì chỉ cần gạt vài cái cần là sáng bừng bừng luôn nhá. Hàng Trung Quốc là tốt nhất nhá.
– Lại một câu quen thuộc, đã làm việc ác thì chỉ có bọn Nhật thôi nhá. Chỉ cần hở ra có âm mưu gì nho nhỏ cũng là đều anh Nhật thôi nhá. Đã ác lại còn ngơ, đã ngơ lại còn kém tài, đã kém tài lại hay ra vẻ ta đây. Nói chung là cứ phim Trung là các anh Nhật phải ác và kém đến lỗ chân lông luôn.
Mỗi lần đọc truyện trộm mộ lại nhớ câu trong truyện Ma thổi đèn của Thiên Hạ Bá xướng:
Bùa mô kim, ấn quật mộ, dỡ núi dời non tìm quyết chú
Người thắp nến, quỷ thổi đèn, dò mồ đổ đấu kiếm vạn tiền…
Lần 1: Một cuộc hạ đấu như đi du ngoạn. Có hai câu mà mình nghe thường xuyên trong suốt chặng đường xuống mộ. ” Nguy hiểm” “quay lại”. Ấy thế mà có thấy cái gì gọi là nguy hiểm đâu, ba người một đường thẳng băng băng đi đến đích. Mà nghĩ lại thì Trương Khải Sơn bắt buộc Bát ca đáng yêu đi làm gì cơ chứ. Đến thời con cháu, Tà bánh bèo dù sao cũng có đôi ba tác dụng là đọc văn tự cổ. Còn Bát gia thì ngoài nhiệm vụ đáng yêu, làm vui mạch phim ra thì xuống mộ không có chút vai trò nào. Đến cả vụ thần cơ diệu toán như trong lời đồn của truyện lên phim cũng chẳng có thấy đâu. Mấy vụ bấm quẻ của Bát gia thì thôi có cũng như không.
Còn chuyện Trương Khải Sơn một mình chống lại lũ bướm. Chỉ có hai chuyện cần nói là: kỹ xảo quá tệ, mà mấy con bướm quỷ đó có làm được gì đâu. Chẳng phải Trương phó quan bị nó xéo cho một nhát vào tay đó sao. Vẫn khỏe mạnh bình thường. Ủa thế, Trương Khải Sơn bị tóc chui vào người là do đâu ý nhỉ? Chắc do tò mò lôi cái gì gì đó ra thôi. chứ nếu nói tại mấy em bướm lại tội các em.
Đến cái lão dẫn đường, lúc đầu còn cố tình cho lão nhìn ngang ngó dọc ra vẻ âm mưu lắm. Cứ ngỡ rồi vai của lão sẽ bừng sáng sự ác độc mưu mô ở phút cuối. Thế mà chớp mắt cái đi ra ngoài đã thấy nằm chết rồi.
Lại nhắc đến chuyện ra ngoài. Mình không thể kiềm chế cái cảnh vô lý đùng đùng, vô lý của cái mức quá vô lý. Gần hai chục tay súng, tiểu liên, súng ngắn chờ sẵn ở ngoài. Ba anh giai tay không tấc sắt hiên ngang, vô tư, hùng dũng, có cả anh sếp còn đang lê lết nằm liệt ra đó. Thế mà trong làn mưa đạn, không anh nào bị sứt mẻ chút gì. Lại còn pha cướp súng bắn lại đầy tính nghệ thuật của Trương phó quan. Hai chục tay súng bắn nghìn phát ba anh không chết, Trương phó quan có lia một đường cả nhóm chết sạch. Trời ơi đất hỡi.
Lần 2: Lần này khác rồi nhá. Hạ đấu hơi bị bài bản. Có cả một nhóm gần chục người theo cùng, rồi nào là xẻng lạc dương, cũng đủ bộ nhá. Lần trước kêu đơn giản lần này đủ bộ nhá. Vào mộ cũng đầy cạn bẫy, rồi người chết, cung tên các kiểu luôn. cũng tìm cách dọa người xem rất nhiệt tình, nhưng không rõ mọi người thế nào chứ mình chẳng thấy có gì đáng sợ hết cả.
Chờ mãi mới thấy người ta khen chút tài danh của Bát gia Tề Thiết Chủy, mình cứ ngỡ đến hết phim anh chỉ đảm nhiệm tạo không khí cho phim. Thế nhưng cũng nửa vời lắm. Còn nếu muốn tìm anh Bát gia có tài hơn thì chắc phải đọc truyện thôi.
Thế nhưng mọi định luật vật lý hay lý thuyết về con người đều bất lực trong phim luôn. Nhớ có cảnh gần chục anh không tay không tấc sắt nhảy lên đỉnh động bảm vào đá như đúng rồi. Hẳn là mấy anh cầm tinh con thạch sùng hết lượt. Đến anh Batman muốn trèo tường còn phải có dây leo. Nhưng thôi Batman tuổi gì với mấy anh phim Trung.
Lần 3: Phải nói là lần hạ đấu khá thú hút. Cứ ngỡ rằng đã ra khỏi mộ rồi cuối cùng vẫn là ở trong mộ. Lần này Bát gia mới trổ tài nhá. Đợi mãi mới đến lượt anh tung chiêu.
Thật ra cũng không hiểu sao truyện của Nam Phái Tam thúc viết hay, chi tiết như vậy sao mỗi lần lên phim truyền hình lại biến thành cái rổ vô lý thế nhỉ. Phải nói là cách xây dựng tính cách nhân vật của Nam phái Tam thúc rất tốt, mỗi nhân vật đều đóng một vai trò quan trọng trong toàn bộ quá trình hạ đấu của cả nhóm. Nhưng không hiểu sao lên phim cứ phải buff cho một vài người hết cỡ khiến cho tính cách nhân vật cứ nhạt nhòa không tạo một dấu ấn nào. Nhưng dù sao so với SS1 của Đạo mộ bút ký thì việc hạ đấu của Trương đại phật gia Trương Khải Sơn thế là có tâm lắm rồi. Mặc dù rất nhiều chi tiết thừa thãi chỉ để kéo dài tập phim.
Nói chung giờ lê lết theo phim cũng vì để ngắm Trương phó quan đẹp trai và Bát gia đáng yêu thôi. Chứ còn lại cũng chỉ lướt qua cho biết.
Bonus: Mình cứ nghĩ Trương Khải Sơn là mình đồng da sắt, thì minh chứng là lần nào đấu với trăm anh Nhật thì chỉ cần anh vẫy tay họ cũng chết, anh có bị chém trăm nhát thì cũng chỉ chảy tý máu rồi thôi. Ấy thế mà không hiểu sao Nhị Nguyệt Hồng có vẩy một nhát kiếm nhỏ nhỏ, như là cái vỗ vai của hai người bạn mà lại khiến anh Sơn phải băng bó, nằm liệt giường liệt chiếu, vợ cơm bưng nước rót cả tháng trời. Cái thế giới này là sao vậy kìa.
(Thậm chí thanh kiếm còn nằm ngang chứ chẳng phải là chém nữa cơ)
Share this:
Thích bài này:
Thích
Đang tải…