Lá thư em viết riêng cho anh

Khi em ngồi viết lá thư này cũng hơn 1h sáng, ngoài trời mưa đã tạnh, dường như ông trời biết em đang buồn. Chẳng hiểu sao em lại viết cho anh những dòng thư này, có lẽ để tự bản thân em an ủi mình. Sao anh phải chạy trốn em làm gì? Em cần nói chuyện rõ ràng với anh vậy mà anh lại cứ im lặng không dám đối diện với em, sự thật vì anh sợ em sẽ khóc hay anh sợ rằng em níu kéo anh? Không bao giờ đâu anh ạ, em có khóc thì cũng chỉ mình em biết, anh sẽ không thấy nước mắt em rơi đâu, chẳng việc gì em phải yếu đuối trước mặt người khác. Dù sau này anh có gặp em thì anh vẫn chỉ thấy một cô bé hồn nhiên, hóm hỉnh và dễ thương thôi. Anh chẳng thể biết được trong lòng em sẽ thế nào đâu.

Có lẽ ngày mai trời sẽ tạnh mưa vì sau cơn mưa trời lại sáng, nhưng biết bao giờ đến ngày mai đây, sao em thấy đêm dài quá. Khi tất cả mọi người đang chìm sâu trong giấc ngủ thì riêng em ngồi một mình chìm đắm trong sự thật rằng em vừa chia tay người yêu vì một lý do gì đấy không thể biết được, chỉ có thể biết anh đã phản bội em và anh sẽ lấy người anh không yêu. Thế là sao hả anh, tình yêu giữa em và anh chỉ đơn giản thế sao, nói chia tay là xong à, nhẹ nhàng và dễ dàng thế thôi sao… Em có lỗi gì hay em làm sai chuyện gì? Hàng nghìn câu hỏi cứ hiện lên trong đầu em mà chẳng ai giải thích giúp em nữa. Tại sao lại như vậy anh, những gì anh nói anh hứa chỉ là lời nói không thật lòng, là em đã bị lừa mà không hề biết gì. Em ngây thơ tưởng đó là sự thật mà vội tin không chút tính toán so đo thiệt hơn. Mà cũng đùng thôi chắc có lẽ em bị quả báo vì làm nhiều người khổ vì mình, em tàn nhẫn với người yêu mình, em thơ ơ với họ một cách tàn nhẫn mà không đáp trả lại tình cảm, theo đuổi lâu nhưng chỉ nhận lại con số không từ em và bây giờ người khổ lại là em. Em đạp đổ tình cảm của họ thì bây giờ em lại bị chính người em yêu đạp đổ tình cảm mà bấy lâu em cứ tưởng rằng nó sẽ có hạnh phúc nhưng em đã nhầm. Tình yêu không đủ lớn để ta có thể vượt qua mọi sóng gió của cuộc đời mà chỉ có thể tin vào thực tế của cuộc sống. Bạn bè em thường nói con gái chỉ cần tìm người yêu mình và mang đủ điều kiện vật chất để sống tốt, không có tình yêu thì vẫn sống chứ không có ăn thì chết, nhưng em lại nghĩ khác, em mơ mộng hơn nên bị vỡ mộng anh ạ.

Lá thư em viết riêng cho anh - 1

Khi còn yêu nhau em là trăng khuyết thế mà chỉ sau một ngày em lại là cát bụi rồi, thời gian yêu nhau chỉ đánh đổi bằng 5 chữ “Mình chia tay em nhé”. Đó cũng là câu cuối cùng em muồn nói với anh. (Ảnh minh họa)

Anh ơi! Ai có thể tìm giúp em câu trả lời được không? Vì sao những người em thương yêu nhất họ lại thích làm tổn thương em mà không phải ai khác, sao không phải là người ngoài, mà là bố mẹ em và bây giờ là chính anh người mà em đã yêu thật lòng nhất. Em cứ tưởng rằng cuộc đời cho em nỗi đau thì cho em người xoa dịu nỗi đau ấy nhưng không nỗi đau chồng lên nỗi đau, không biết kiếp trước em có làm điều gì ác không mà bây giờ em phải chịu đựng như vậy. Người ta nói nỗi đau nào rồi cũng sẽ lành nhưng anh ơi nếu như vết thương quá lớn theo năm tháng rồi cũng sẽ lành nhưng liệu rằng nó có lành lặn lại như cũ không hay để lại sẹo và mỗi khi trái gió trở trời lại đau âm ỉ, nó sẽ chẳng bao giờ lành vết thương và nỗi đau đi theo suốt cuộc đời. Dần dần nỗi đau ấy sẽ trở nên chai sạn và không còn cảm giác.

Ngoài trời lại mưa làm em muốn khóc quá, nhưng em không khóc được nữa đâu vì hai mắt em bây giờ chẳng còn nước mắt nữa rồi. Ngày xưa đêm nào em cũng khóc, khóc đến mức cái gối em nằm mốc đen mà không sao giặt sạch được, rồi một thời gian không còn nước mắt để khóc nữa cho đến hôm nay em khóc trong tiếng nấc nghẹn ngào. Buổi tối mọi người vào chơi em nói mình chia tay mà không một ai tin, vì em vừa nói vừa cười thì ai tin cơ chứ, mọi người thấy em vẫn bình thường như không có chuyện gì hết, nhưng khi mọi người ra khỏi cửa thì nước mắt em sao lúc đấy cứ lăn dài trên má như bị ai tát vào mặt đau lắm. Em đã nói không được khóc nhưng sao nước mắt cứ rơi, đến đêm về thì em không thể khóc to được nữa. Em đã cố cắn vào môi thật chặt để không bật ra tiếng nấc trong đêm, em cố gắng lấy lại bình tĩnh nhưng sao không được vậy anh. Em càng nghĩ lại càng không hiểu lý do gì, 2h sáng em vẫn gửi tin nhắn cho anh để hỏi nhưng không một câu trả lời, được thôi tùy anh em không hề níu kéo anh vì em biết anh có lý do để làm như vậy.

Anh à! Hình như có lần em đã kể cho anh nghe chuyện tình yêu giữa nhím và cá rồi thì phải, nhím và cá yêu nhau nhưng không thể ôm nhau vào lòng vì trên người nhím có gai vì muốn được ôm cá mà nhím đã dứt từng cái gai trên người mình. Nhìn nhím đau đớn mà cá còn đau hơn gấp trăm nghìn lần vì không muốn nhím phải đau đớn thêm nữa mà con cá đã lẳng lặng ra đi để không phải nhìn cảnh người yêu mình vì mình mà phải đau đớn nữa. Nhím đâu biết rằng nhím đau 1 thì cá đau gấp 10 lần. Câu chuyện này em đã nghe trong lời của một bài hát, có người nói với em rằng nếu như bạn thích nghe nhạc buồn thì sau này tâm trạng bạn cũng như vậy, thế mà em không tin em vẫn tin ông trời sẽ không bao giờ cho em nhiều nỗi đau nhưng em đã nhầm.

Ngày mới khi quen anh và trêu anh thì đúng là chỉ là sự trêu đùa của em mà thôi, em cũng không có ý định yêu anh thật, nhưng vì em bị nhiều người nói vì tính vô cảm và thơ ơ với con trai quá. Em bị mọi người nói đùa đã xấu lại còn kiêu, mà em cũng thấy thế thật nên em đã sửa, em yêu anh nhưng ai học được chữ ngờ đâu, ai biết trước điều gì sẽ xảy ra. Bây giơ em biết tin ai đây người yêu mình còn đổi thay được.

Đúng là buổi tối em có nhắn tin em không trách móc gì anh hết là em đang nói dối anh đấy, thật sự em trách anh lắm, trách anh sao lại yêu em, anh nói trái tim anh một nửa dành cho em bây giờ thì dành cho ai vậy anh? Đúng là nửa trái tim của anh dành cho em chưa đủ lớn để vượt qua tất cả rồi anh nhỉ, đúng là không phải chuyện gì cũng có thể vượt qua được mà đôi khi phải chạy trốn mà không dám đối diện. Em tin anh yêu em điều đấy là sự thật, một lý do gì đấy mà chúng ta phải chia tay thì đó cũng là sự thật mà cả anh và em không muốn. Anh biết lúc em nói nếu như bố mẹ phản đối thì em cũng chia tay thì chính anh là người động viên em khuyên em không được từ bỏ vậy mà bây giờ anh từ bỏ rồi đấy. Khi em nói chia tay thì anh nói em muốn thế lắm à, em trả lời là không và bây giờ anh chia tay em, cho em hỏi anh được không anh muốn như thế lắm à? Em biết anh cũng sẽ trả lời là không, nhưng yêu em anh không thể bên cạnh em được đúng không? Rồi những khoảng cách ở bàn tay em sẽ được lấp đầy bằng bàn tay người khác mà không phải là anh, và bàn tay anh cũng vậy sẽ được một bàn tay khác lấp đầy mà không phải là em. Đúng là chuyện tình cảm sao lắm trái ngang thế.

Lá thư em viết riêng cho anh - 2

 Chẳng hiểu sao em lại viết cho anh những dòng thư này, có lẽ để tự bản thân em an ủi mình. Sao anh phải chạy trốn em làm gì? (Ảnh minh họa)

Bây giờ trời cũng đã gần sáng rồi anh ạ có rất nhiều điều em muốn nói nhưng nói để mà làm gì, vô nghĩa hết. Em chỉ mong anh hãy quên em đi anh nhé, anh hãy xóa hết những gì thuộc về em, những bức ảnh, những cuộc ghi âm anh đừng để lại bất kì một thứ gì hết, đừng nên nhớ một người con gái chẳng có gì như em, anh hãy chôn thật sâu chuyện tình yêu của em và anh vào đáy lòng mình và đừng bao giờ để nó ảnh hưởng đến cuộc sống thực tại. Còn điều này nữa em mong anh hãy giữ kín trong lòng đừng bao giờ anh kể với ai về em, về chuyện tình cảm, về kỉ niệm đẹp của em và anh nhất là với người yêu anh sau này. Chuyện tình yêu của chúng mình sẽ chỉ sống ở trong lòng mà không ai biết được, cuộc sống của anh sẽ chẳng bao giờ có hình bóng của em, hãy nghĩ về em để anh sống tốt hơn thôi. Sau này dù có chuyện gì đi chăng nữa thì anh cũng phải yêu thương vợ anh hết lòng đấy nhé, sống có trách nhiệm, bảo vệ chăm sóc người mà cùng anh đi suốt cuộc đời còn lại. Anh đừng suy nghĩ cũng đừng lo cho em anh biết em mạnh mẽ thế nào rồi cơ mà, nếu có dịp chẳng may gặp lại em anh lại thấy miệng em toe toét cười thôi, chỉ sợ anh khóc ấy. Em chúc anh thành công trên mọi bước đường, vui vẻ và hạnh phúc. Anh phải giữ gìn sức khỏe và phải biết tự lo cho bản thân mình và sau này trên chặng đường anh đi dù có khó khăn thế nào thì anh cũng không được cho phép mình lùi bước trước bất kỳ một điều gì đấy.

Bây giờ cũng 5h sáng rồi em phải ngủ tí đây mai mắt sưng húp lên là mọi người biết em khóc đấy, anh đừng nghĩ em sao mau nước mắt thế anh yên tâm là không bao giờ em phải khóc trước mặt ai đâu, em muốn khóc là vì em tự xoa dịu vết thương trong lòng mình thôi, lúc đấy em sẽ cảm thấy dễ chịu hơn. Anh cũng thế khi nào buồn quá thì anh cứ việc khóc anh sẽ thấy nhẹ lòng hơn rất nhiều, đừng xấu hổ vì con trai cũng khóc được mà miễn sao không ai biết là được. Đọc xong thư này thì anh hãy xóa đi nhé, em có một quyển nhật kí viết cho riêng anh nữa cơ nếu như gặp anh em sẽ đưa cho anh đọc, xong anh đốt đi nhé, em định sinh nhật anh mới đưa cho anh nhưng giờ thi chẳng để làm gì hết.

Gửi tặng anh một câu thơ

Em không muốn là hạt cát bụi

Dưới chân anh là một kẻ vô tình

Em chỉ muốn là vầng trăng khuyết

Thắp cho riêng anh trong đêm tối lạnh lùng.

Khi còn yêu nhau em là trăng khuyết thế mà chỉ sau một ngày em lại là cát bụi rồi, thời gian yêu nhau chỉ đánh đổi bằng 5 chữ “Mình chia tay em nhé”. Đó cũng là câu cuối cùng em muồn nói với anh.

Cám ơn mẹ đã sinh ra anh, cám ơn anh đã bước vào cuộc đời và cám ơn anh đã bước ra cuộc đời em. Cảm ơn vì anh cho em biết thế nào là yêu, thế nào là buồn, thế nào là đau khổ, thế nào là sự miên man của nỗi nhớ và thế nào là vị đắng cay ngọt bùi trong tình yêu.