Học đại học để làm gì?
Mình vẫn hay trăn trở với câu hỏi này, nhất là mỗi khi đến kỳ thi, trâu đầu vào học hành, ôn tập câu hỏi này càng hiện ra nhiều trong đầu mình.
Hôm nay thấy bài viết này, đọc thấy thấm. Chia sẻ cho các anh em cùng thảo luận.
——————————————-
“Tôi tốt nghiệp đại học chính quy một trường khá nổi tiếng ở Hà Nội. Sau khi ra trường, tôi đã về quê ít tháng chứ không xin đi làm ngay. Về để có thời gian định hình lại rằng tôi sẽ làm gì, làm như thế nào và ở đâu? Thật sự thời gian này tôi bị mất phương hướng, tôi không biết sẽ làm gì dù cầm tấm bằng loại khá đỏ chót trên tay. Nếu lựa chọn giữa việc an phận theo ngành mình học, tôi sẽ có cuộc sống đều đều nhàm chán cả về công việc lẫn tiền bạc, còn chấp nhận ném bỏ tấm bằng đó đi? Liệu tôi có đủ can đảm? Bạn có đủ can đảm?
Quay trở lại thời còn là sinh viên. Tôi đã tiêu phí phạm hàng trăm triệu trong 4 năm đi học, tôi học cái chuyên ngành mà tôi chẳng nghĩ là nó có tương lai gì đối với cá nhân tôi, nhưng tôi vẫn đi học, vì dù sao tốt nghiệp cấp 3 xong và đỗ đại học cũng là bước ngoặt của mỗi đời người, tuy rất đáng trân trọng nhưng sau này tôi mới thấy đó thật sự sai lầm. Những gì tôi học được nó lại không thật sự phù hợp với các công việc mà tôi đam mê, thực sự theo đuổi. Bốn năm đi học, nếm đủ vui buồn, đắng cay của cuộc sống sinh viên tỉnh lẻ xa nhà, nếp nhăn vất vả của bố mẹ tôi xuất hiện rất nhiều chỉ vì bốn chữ “được là sinh viên” của tôi.
Suy cho cùng, tấm bằng đại học nó chẳng có trách nhiệm gì với bạn cả. Nó không phải là tấm vé lên “chuyến bay vinh quang”. Nó chỉ chứng minh bạn là một con người bình thường như bao người như bao người khác! Nếu bạn không có đam mê hoặc không có cơ sở để sử dụng nó, hãy cất nó đi hoặc treo lên như một bức tranh kỷ niệm.
Thấy tôi vò đầu bứt tai, bố mẹ tôi ban đầu động viên tôi lắm nhưng dần dần cũng tỏ ra sốt ruột khi tôi ra trường được nửa năm mà tôi chưa có ý định đi làm. Bố mẹ tôi đã định dồn hết tiền tiết kiệm và vay thêm họ hàng để “xin” việc cho tôi ở quê, một công việc lương khoảng hơn 3 triệu/tháng khi mới vào. Tôi đã gạt ngay đề nghị đó và tính toán cho bố mẹ tôi hiểu rằng bỏ ra hàng trăm triệu để xin được việc lương hơn 3 triệu là điều không hợp lý chút nào. Tính ra tôi sẽ mất gần chục năm không ăn uống, không chi tiêu thì mới hoàn lại được số tiền đó. Theo tôi nó là 1 sự đầu tư cực kỳ sai lầm mà rất nhiều các bác, các mẹ ở quê đã chạy việc cho con cái của họ theo cách như vậy, tất cả cũng chỉ vì cái “danh” rằng con mình ra trường đã có việc làm hoặc muốn cho con cái mình được “ổn định” có công có việc như bao người. Tất nhiên suy nghĩ và quan điểm này của tôi sẽ không áp dụng được với các gia đình có điều kiện, coi công việc chỉ đơn thuần là “công việc” mà không bị gánh nặng về tiền bạc.Quay trở lại thời còn là sinh viên. Tôi đã tiêu phí phạm hàng trăm triệu trong 4 năm đi học, tôi học cái chuyên ngành mà tôi chẳng nghĩ là nó có tương lai gì đối với cá nhân tôi, nhưng tôi vẫn đi học, vì dù sao tốt nghiệp cấp 3 xong và đỗ đại học cũng là bước ngoặt của mỗi đời người, tuy rất đáng trân trọng nhưng sau này tôi mới thấy đó thật sự sai lầm. Những gì tôi học được nó lại không thật sự phù hợp với các công việc mà tôi đam mê, thực sự theo đuổi. Bốn năm đi học, nếm đủ vui buồn, đắng cay của cuộc sống sinh viên tỉnh lẻ xa nhà, nếp nhăn vất vả của bố mẹ tôi xuất hiện rất nhiều chỉ vì bốn chữ “được là sinh viên” của tôi.Suy cho cùng, tấm bằng đại học nó chẳng có trách nhiệm gì với bạn cả. Nó không phải là tấm vé lên “”. Nó chỉ chứng minh bạn là một con người bình thường như bao người như bao người khác! Nếu bạn không có đam mê hoặc không có cơ sở để sử dụng nó, hãy cất nó đi hoặc treo lên như một bức tranh kỷ niệm.