GẶP LẠI MÈO Ú TRONG DORAEMON PLUS
Ngọc Hương
:3
🙂
😀
:v
:'(
:3
^_^
<3
Fan của Kim Đồng rất là nhiều, người muốn được nhận quà cũng rất là nhiều. Nhưng vì tình yêu dành cho Doraemon nên mình vẫn cứ phải bon chen.Cmt cũng là chút tâm sự của mình, mong rằng không ai có cùng quá khứ như vậy. Quyển Doraemon đầu tiên mình có là lúc học lớp 5, cứ như thế đến năm lớp 7 là gần như đọc hết cả truyện ngắn. Mình đã đọc hết truyện dài trước vì theo mình thì những chuyến hành trình đó thú vị hơn rất nhiều lần so với truyện ngắn. Thời gian đó cuộc sống của mình khá vất vả từ ở lớp đến cả khi về nhà. Nhớ lại vẫn thấy sợ hãi! Cuộc sống chỉ yên bình đôi lúc mình giở quyển truyện trên tay, lúc đó mình sẽ bị cuốn theo câu chuyện mà quên đi thực tại, quên những sợ hãi, lo lắng và phiền muộn luôn thường trực ở bên.Cố nhiên là tiền mua truyện thì bố mẹ không cho, không những thế mà còn phải mua dấm dúi, nếu bị phát hiện là ăn đòn. Góc tủ, túi đựng quần áo cũ, mép giường, ngăn bàn học,… tất tần tật những nơi bố mẹ ít khi động đến là giấu vào đấy. Nghĩ lại cũng thật là cực khổ, như người ta bị cấm đọc thì thôi, nhưng mình lại cứ nhịn ăn sáng (mình chỉ có một nguồn thu duy nhất) để mua truyện. Mà thực ra là cũng không nhịn được nhiều vì lúc đó đang dậy thì, đói lắm!Doraemon đã cứu sống tâm hồn mình trong những lúc tuyệt vọng nhất! Đó là những lúc ôm quyển truyện trên bao củi khô, ngồi bên bếp lửa vừa đọc truyện vừa ngoáy cháo.Đôi lúc mình đã ước có Doraemon bên cạnh để mình đỡ khổ, nhưng rồi mong ước cứ bé lại dần. Những quyển Doraemon đầu tiên đó, giấy trắng, mùi thơm, bản đọc từ trái sang phải, tên cũ cơ ý. Bây giờ quyển còn quyển mất, không biết bao nhiêu lần mình bị xé truyện, đau đớn nhất là trong một lần tức giận vì nhìn thấy mình đọc truyện trong khi đáng lẽ ra phải học bài bố mình đã bắt mình tự tay lấy hết số truyện mình có ra để bố đốt.(Mình đã ứa nước mắt khi nghĩ lại) Thực sự lúc đó mình chỉ muốn chết đi, mình đau khổ và thương những quyển truyện của mình, chúng chưa bao giờ được xếp lên giá một cách tử tế và công khai, toàn nhét trong khe tủ. Đến tận bây giờ mình đã là SV năm 2, số sách truyện cũng đã đủ xếp một giá đầy, nhưng chỗ ở của chúng vẫn là trong tủ quần áo.Vậy nên mình đang phân vân tham gia sự kiện Kho báu của tôi kiểu gì? Quyển truyện Doraemon Vương quốc trên mây là quyển truyện đầu tiên của mình, cũng là quyển mình ấn tượng nhất. Ở đấy là thế giới riêng, chỉ có mình và nhóm bạn Nobita. Đoạn Doraemon lao đầu vào bình gas liều chết thực sự làm mình cảm kích. Phần cuối truyện là sự tan rã của Vương quốc trên mây khiến mình vô cùng tiếc nuối, có lẽ còn buồn hơn cả nhân vật chính. Bởi vì mình luôn mong ước có một thế giới riêng, nơi tất cả mọi người đều kính trọng và yêu quý mình, nhỏ bé thôi nhưng chất lượng, giống như ông hoàng Nobita vậy.Nhưng cái Vương quốc đó dù có ở trên mây cũng không sao cắt đứt được mối liên hệ với thế giới thực, con người cũng vậy. Tuy mình không còn quá mơ mộng như trước đây nhưng mình không bao giờ ngừng hi vọng. Biết đâu, có một phép màu nào đó sẽ xảy ra thì sao! Hay biết đâu đến một lúc nào đó công nghệ hiện đại sẽ tạo ra Doraemon thì sao! Quá tuyệt vời ý chứ!