Em nhớ anh! – Em nhớ anh nhiều lắm! Đồ ngốc ạ! – Wattpad
Một buổi sáng đẹp trời, giữa thời tiết mát dịu của mùa xuân, từng làn gió nhè nhẹ vui đùa trên từng lọn tóc, những tia nắng yếu ớt len lỏi qua kẽ lá, bầu trời vẫn vậy không có gì khác với mọi năm cả... Tết năm nay, tôi vẫn phải ăn tết một mình. Đi dạo trên con đường toàn hoa anh đào, tôi lại xao xuyến khi nhớ về cái tết Việt Nam, nơi có gia đình, bạn bè và... còn có cả anh nữa! Biết bao kỷ niệm ùa về trong tâm trí tôi, lòng tôi se lại. Đã 3 năm rồi tôi vẫn chưa về thăm gia đình được một lần nào hết! Những du học sinh như chúng tôi đều như vậy, rất nhớ nhà nhưng biết làm thế nào chúng tôi phải học vì gia đình, bạn bè, thầy cô và những người xung quan. Họ đều rất kỳ vọng vào chúng tôi. Tôi biết họ cũng rất buồn, tại sao không? Con cái họ phải sống xa gia đình, không một ai quan tâm. Ở nơi đất khách quê người không một người thân, không một ai quen biết... điều đó vô cùng khó khăn cho chúng tôi. Nhưng họ vẫn kìm nén lại, nở nụ cười đẹp nhất và gửi cho chúng tôi lời chúc tốt đẹp nhất.
Những cánh hoa anh đào khẽ chạm vào mặt tôi. Tôi chợt mở mắt, trong khung cảnh toàn hoa anh đào này, tôi lại nhớ về anh. Nhớ về lời hứa của chúng tôi. Anh từng nói sẽ đưa tôi đi ngắm hoa anh đào, cùng nhau ăn những món ngon nhất, chơi trò chơi vui nhất và có lễ cưới đẹp nhất... Nhưng anh đã không giữ lời hứa...
Anh như một thiên sứ trong cuộc đời tôi, anh đã kéo tôi ra khỏi hố sâu tuyệt vọng giúp tôi lấy lại được niềm tin trong cuộc sống. Từ ngày có anh tôi từ một con nhóc thường bị bắt nạt trở thành một con người hoàn toàn mới, không còn để người khác bắt nạt nữa, hay cười, cởi mở hơn, biết yêu bản thân hơn, trên hết thành tích học tập tăng lên đáng kể... Ngay cả gia đình tôi cũng phải ngạc nhiên vì sự thay đổi của tôi. Anh thường cùng tôi học bài, đi chơi... chúng tôi đi đâu cũng có nhau. Tôi là một người có niềm đam mê rất lớn về văn học, và tôi rất yêu Nhật Bản. Tôi muốn khám phá nền văn hóa Việt-Nhật để rồi tôi sẽ cho ra tác phẩm đầu tay của mình về văn hóa hai nước. Anh và gia đình đã cổ vũ và động viên tôi rất nhiều, họ mong tôi có thể dành được học bổng để thỏa mãn ước mơ cũng như đam mê của tôi. Tôi đã cố gắng học rất nhiều để dành được học bổng, có lúc vì học quá sức tôi đã phải nhập viện mấy lần nhưng tôi vẫn không hề bỏ cuộc. Tôi cứ nghĩ mọi chuyện sẽ mãi tốt đẹp như vậy... nhưng cuộc đời mà, không ai có thể biết trước tương lai. Sự ra đi của anh đã để lại trong tôi một vết sẹo vô cùng lớn, mỗi khi nhớ lại là một lần đau...
Vào năm tôi học lớp 11, có thể coi là một thảm họa đối với tôi. Anh - người quan trọng nhất cuộc đời tôi cũng như người tôi yêu đã đi xa. Đúng vậy anh đã ra đi! Gia đình anh có việc nên chuyển đi đột xuất mà không kịp thông báo với ai. Tôi nghe mọi người nói loáng thoáng là anh đã ra nước ngoài sống và có thể sẽ không bao giờ trở về nữa! Khoảng thời gian đó có lẽ là khoảng thời gian tối tăm nhất cuộc đời tôi. Khi đó tôi hoàn toàn suy sụp, tôi còn phải nằm viện mấy tháng để ổn định lại tinh thần. Mọi người ai cũng lo lắng cho tôi, phải mất gần 1 năm sau tôi mới có thể trở lại bình thường được. Vì vậy tôi trở nên trầm hơn, ít nói cười hơn, chỉ thích ở một mình... Mặc dù tôi nghỉ học nhưng tôi theo kịp lớp rất nhanh. Năm đó để quên đi nỗi đau của mình tôi đã vùi đầu vào học. Bởi vì, tôi sợ nếu không học thì sẽ lại nghĩ đến anh, tôi rất sợ... Kết quả là tôi đã thi vượt cấp vơie một số điểm cao kỷ lục đến bản thân tôi còn không ngờ được và đương nhiên sẽ dành được học bổng sang Nhật du học. Tôi cứ nghĩ rằng xứ sở hoa anh đào này sẽ giúp tôi quên đi được phần nào ký ức về anh, nhưng không nó càng khiến những ký ức ấy trở nên sâu đậm. Anh là nguồn sống của tôi, là sức mạnh của tôi, là ánh sáng, là tất cả... không có anh tôi đã chết từ lâu lắm rồi. Trái tim đã tan vỡ chỉ còn lại cái vỏ bọc ngoài lạnh lùng, tỏ ra mạnh mẽ nhưng tận sâu thẳm trong tâm hồn là một cô gái vô cùng yếu đuối được che dấu bởi một vỏ bọc. Chỉ khi ở một mình tôi mới thật sự là chính mình, khi ở một mình tôi mới dám khóc, tôi thật sự rất cô đơn... Sự cô đơn ấy đã đeo bám tôi suốt 5 năm, mỗi khi về đêm nó lại càng trở nên rõ rệt, nó gặm nhấm tâm hồn và nỗi đau của tôi... Thật tàn nhẫn!
Khép lại suy nghĩ. Tôi ngửa mặt lên bầu trời trong xanh, đôi đồng tử từ từ hé mở, từng cánh hoa lướt qua nhẹ nhàng trên gương mặt, cảm nhận được hơi thở mùa xuân tôi mỉm cười chua chát. Đối với mọi người mùa xuân vô cùng ấm áp, là lúc mọi người gác lại công việc để trở về đoàn tụ bên gia đình... nhưng đối với tôi nó lại rất bình thường, nếu không muốn nói là ghét. Mùa xuân chính là lúc anh bỏ tôi lại một mình, chính là lúc cuộc đời tôi tối tăm nhất... Tôi cúi mặt xuống.Tí tách...
Tí tách...
Tí tách...
1 giọt
2 giọt3 giọt
Tôi lại khóc! Mỗi lần nhớ đến anh là tôi lại không kìm nén được cảm xúc, nướcc mắt cứ tuôn rơi. Anh rất tàn nhẫn, anh ra đi mà không hề nghĩ đến cảm giác của tôi. Anh đâu biết rằng tôi rất nhớ anh! Tôi chỉ muốn được nhìn thấy anh! Chỉ muốn được ôm anh và nói với anh rằng em rất nhớ anh! Điều đó là sai sao? Thật ra từ rất lâu rồi tôi đã muốn nói với anh một điều: EM YÊU ANH! ĐỒ NGỐC Ạ! Nhưng tôi vẫn chưa có cơ hội để nói với anh. Nếu có thể gặp lại anh tôi sẽ nói cho anh nghe, không cần biết kết quả ra sao.
Liệu bạn có tin phép màu là có thật? Chúa luôn che chở và giúp đỡ cho chúng ta? Tôi luôn mong một ngày phép màu sẽ xảy ra! Tôi đúng là một con ngốc! Khuôn mặt tôi giờ đã ướt đẫm nước mắt, khẽ lấy tay lau đi tôi thầm nhủ không đươhc khóc nữa. Bởi vì, có khóc thì anh cũng không trở về bên cạnh tôi nữa đâu, mãi mãi.
Bỗng nhiên sau lưng tôi vang lên tiếng gọi. Giọng nói ấy sao mà quen thuộc đến vậy? Cái giọng nói ấm áp mà đã rất lâu tôi cưa được nghe. Cái giọng nói đã đưa tôi từ thiên đường xuống địa ngục. Giọng nói ấy...Chỉ có thể là anh! Nhưng anh làm sao lại có thể xuất hiện ở đây? Theo bản năng tôi quay lại. Đã 5 năm rồi, phải đã 5 năm rồi mà tôi vẫn chưa gặp anh. Tôi chạy đến ôm anh khóc nức nở, gương mặt này, mùi hương này, vòng tay ấm áp này, tất cả... đã 5 năm rồi mới cảm nhận được sự ấm áp. Anh nhẹ nhàng xoa đầu tôi, nở nụ cười ấm áp rồi nhẹ nhàng hôn lên trán tôi, lau những giọt nước mắt còn vương trên khóe mi tôi.
"Anh đã về rồi đây! Không sao rồi! Nín đi!"
"Em nhớ anh lắm! Đồ ngốc!""Anh cũng nhớ em nhiều lắm!"
"Thật ra em muốn nói vs anh điều nà từ rất lâu rồi: EM YÊU ANH NHIỀU LẮM!"
.... im lặng
.... im lặng
.... im lặng
Tôi sợ? Đúng vậy! Tôi đang rất sợ! Nếu anh nói không yêu tôi thì sao? Anh không quan tâm tôi nữa thì sao? Nếu mà anh chỉ coi tôi như em gái thì sao? Nếu mà...
"ANH CŨNG YÊU EM NHIỀU LẮM ĐỒ NGỐC Ạ!"
Cảm xúc của tôi bây giờ có thể nói như thế nào nhỉ? Vui có, buồn có, hạnh phúc có, giận hờn có,... Tôi đã chờ ngày này lâu lắm rồi, ngày anh nói yêu tôi, ngày tôi gặp lại anh...
"Chúc mừng hai đứa! Hai đứa có biết là chúng ta đợi ngày này lâu lắm rồi không?"
Gia đình hai bên từ đâu đi ra tung hoa mỉm cười nói. Tôi lao vào ôm chầm lấy họ khóc như một đứa trẻ. Tráu tim đóng băng của tôi đã tan chảy, tôi trở lại là tôi của trước kia. Và mùa xuân này là mùa xuân ấm áp nhất từ lúc tôi sinh ra đến giờ.
Sau khi hôn lễ cử hành, tôi và anh đã chuyển về Việt Nam sống. Chúng tôi đang sống rất hạnh phúc bên gia đình.
Tình yêu của tôi đã trải qua nhiều gian nan và đau khổ nhưng đổi lại chính là hạnh phúc trọn đời. Còn tình yêu của các bạn như thế nào?
Chúc các bạn có một tình yêu đẹp!Thứ 7 ngày 22 tháng 7 năm 2017
23h16'
Lý Tử Linh
THÂN!