Đọc truyện – Book Review Nhung Cuon Sach Lam Nen Chinh Toi

Book Review Nhung Cuon Sach Lam Nen Chinh Toi

Màu nền

Font chữ:

Chiều cao dòng:

Kích cỡ chữ:

Cuốn sách đúng nghĩa đầu tiên mình đã đọc xong trong năm nay, cảm xúc của mình với tiểu thuyết này cũng rất hỗn loạn khi đọc được tới dòng cuối, giống như vừa muốn khóc thành tiếng lại vừa muốn cười mãn nguyện vậy.”They Both Die at the End”, đúng như cái tên của nó, là câu chuyện về hai con người đã dũng cảm đấu tranh để được sống đến phút cuối cùng dù biết rõ cái chết sẽ đến với mình chỉ trong khoảng thời gian ngắn ngủi tính bằng giây phút. Đặt trong bối cảnh của một thế giới kì ảo nơi tồn tại một hệ thống có thể chính xác đưa ra dự đoán nếu một người sẽ chết trong vòng 24 tiếng tiếp theo, câu chuyện mở ra khi Mateo Torrez và Rufus Emeterio – hai cậu trai chỉ vừa qua tuổi đôi mươi – nhận được cuộc điện thoại báo rằng họ chỉ còn lại nhiều nhất một ngày ngắn ngủi để sống. Những người như vậy được gọi là Decker, không quản họ có tìm đủ mọi cách để trốn chạy số phận từ nhốt mình trong phòng kín hay hòa mình vào đám đông đến thế nào, cái chết sẽ tới với Decker trong vòng 24 tiếng tiếp theo từ khi cuộc gọi báo tử đến. Một cái chết được báo trước, và không thể tránh khỏi.Khi đứng trước sự nghiệt ngã của cái chết, mỗi con người sẽ bày ra dáng vẻ chân thật nhất trong thế giới nội tâm của bản thân, dù là kinh hoảng, sợ hãi, tức giận hay hối hận. Mateo, cậu trai ngoan ngoãn hướng nội với người bố vẫn đang nằm liệt giường, cũng không phải ngoại lệ. Cậu không thể tin tưởng, thẫn thờ trong nỗi đau khổ và cả bộc phát nổi điên, để rồi lại trở về với nỗi cô đơn khi cậu chỉ còn 24 tiếng để tận hưởng cuộc sống và chẳng có gia đình bên cạnh. Mateo tìm đến app Last Friend – một ứng dụng được lập ra dành riêng cho Decker để tìm kiếm một người bạn ở bên mình trong ngày cuối cùng của cuộc đời – và ở đó cậu gặp được Rufus.Trái với sự hướng nội hiền hòa đến nhút nhát của Mateo, Rufus là một cậu trai nhiệt thành, phóng khoáng và có phần nóng nảy. Cậu nhận được cuộc điện thoại báo tử khi đang bận cùng hội bạn chí cốt “phang” tên bạn trai mới kênh kiệu tên Peck của bạn gái cũ, cứ như thể một trò đùa cợt bẽ bàng của số phận. Bỏ qua phần mâu thuẫn đã không còn quan trọng trước cái chết, Rufus trở về nhà để tổ chức “đám tang” của chính mình với những người bạn ấy, để rồi đám tang bị phá hỏng vì Peck đã gọi cảnh sát tố cáo cậu mà chẳng thèm quan tâm việc cậu chỉ còn được sống thêm một ngày ngắn ngủi. Kẹt trong cuộc truy đuổi không hề mong muốn trong ngày cuối cùng của cuộc đời, Rufus tình cờ tải xuống app Last Friend và làm quen với Mateo. Hành trình ngắn ngủi nhưng ý nghĩa của cả hai từ đây bắt đầu.Dù gặp gỡ trong sự nghi ngờ và ngại ngùng, Mateo và Rufus đã cùng nhau có được một chuyến đi đẹp đẽ và khó quên. Nhờ sự dũng cảm và khích lệ của Rufus, Mateo đã có được dũng khí gặp người bạn thân nhất Lidia, đến nghĩa trang thăm mộ mẹ mình, leo lên chiếc xe đạp của Rufus dạo khắp phố phường thành phố dù sợ hãi tai nạn, và đến bệnh viện để có chút thời gian ở bên người bố vẫn đang hôn mê chẳng rõ ngày tỉnh. Nhờ sự dịu dàng và tốt bụng của Mateo, Rufus đã có thể nhìn lại nỗi đau khi mất đi gia đình của mình, dám nói ra những điều mà cậu luôn giấu kín, tặng chiếc xe đạp của bản thân cho một cậu bé khác, và dành tặng Instagram của mình những bức ảnh cuối cùng mà trong đó cậu có thể nở nụ cười thật rạng rỡ.Cả hai đã trở thành chỗ dựa vững chắc nhất của nhau chỉ trong một ngày ngắn ngủi.Mateo đã luôn sống trong vùng an toàn của bản thân và từ chối những cơ hội: cậu chọn học online thay vì đến trường, chỉ âm thầm ngắm nhìn Trái Đất rộng lớn qua màn hình máy tính và từ bỏ những chuyến đi xa dù ước mơ lớn nhất là dạo quanh thế giới. Cậu sợ hãi sự thay đổi, cậu tốt bụng và thiện lương đến ngờ nghệch, cậu nhút nhát và luôn bị kẹt trong chiếc hộp nho nhỏ của chính bản thân.“Because I refused to live invincibly on all the days I didn’t get an alert, I wasted all those yesterdays and am completely out of tomorrows.”/Vì tôi đã từ chối sống dũng cảm trong những ngày không nhận được thông báo tử, tôi đã lãng phí mọi “ngày hôm qua” và dùng hết cả mọi “ngày mai”./Rufus đã kéo cậu ra khỏi chiếc hộp đó, ủng hộ cậu làm tất cả những gì cậu muốn, nói cho cậu biết nếu cậu không thay đổi, cậu nhất định sẽ hối hận trong giây phút cuối cùng.Và Mateo đã làm được. Dũng cảm hơn bất cứ lúc nào, rạng rỡ hơn bất cứ ‘bản thân’ nào trong quá khứ.Nếu Mateo là một lớp tường sắt vây kín bản thân, Rufus lại là một lớp kính cường lực nhìn như trong suốt nhưng thực chất lạnh lẽo và cứng rắn. Chứng kiến cả gia đình nhận được cuộc gọi báo tử ngoại trừ chính bản thân, và khi chiếc xe của cả nhà rơi xuống sông kéo theo sinh mạng của bố mẹ và người em gái, khi cậu ngoi lên mặt nước và được cứu sống, trái tim Rufus gần như đã chết lặng. Cậu ám ảnh trong nỗi hối hận và khổ đau che giấu đằng sau sự mạnh mẽ tươi cười để người khác không lo lắng, cậu tự trách bản thân vì sao không thể cứu được ai trong gia đình, lại càng vô số lần tự hỏi vì sao mình lại có thể được sống. Sự mâu thuẫn ấy có lẽ sẽ chẳng bao giờ bị vạch trần nếu cậu không gặp Mateo, không nhìn thấy sự chân thành và trái tim nồng ấm thiện lương của đối phương; cuối cùng cậu đã dám bộc lộ cảm xúc và vết thương lòng của chính mình, để nước mắt lem ướt gương mặt trong cái ôm dịu dàng và lời an ủi.Họ chỉ còn một ngày để sống.Nhưng trong một ngày duy nhất ấy, họ đã làm được rất nhiều điều họ chưa từng, nhìn lại rất nhiều cảnh vật họ chưa từng để ý, trân quý từng phút giây mà bản thân đã vô tình bỏ lỡ.Cũng đã nhận được những thứ tình cảm tốt đẹp nhất dù đến từ người bạn thân Lidia của Mateo hay Tagoe và Malcolm của Rufus, hay thậm chí chỉ những người xa lạ qua đường.Còn nữa.Họ đã nếm trải một tình yêu thật ngắn ngủi được đơm nở từ trong nỗi đau đớn cùng cực của cái chết cận kề, một tình yêu không cần đến độ dài ngắn của thời gian để chứng minh.Bởi những phút giây ấy đều quá đẹp đẽ khó quên: cùng nhau đùa giỡn trong công viên, ôm nhau bật khóc trong sự bất lực đau khổ, vu vơ trò chuyện nói về những ước mơ trong toa tàu điện ngầm, hứa hẹn sẽ gặp lại nhau nếu thiên đường có tồn tại, chụp cho nhau những tấm ảnh đẹp đẽ, âm thầm hôn nhau giữa đám đông cuồng nhiệt, cuối cùng lại dắt tay nhau trở về nhà ôm lấy đối phương chìm vào giấc ngủ say.Có lẽ một ngày là thật sự không đủ, hoàn toàn không đủ.“We were going to die before we knew each other.”/Chúng ta sẽ chết trước khi có thể hiểu rõ nhau…/Bởi 24 giờ là quá ngắn ngủi.Chỉ là cái chết nhất định sẽ đến, đúng như Steve Jobs từng nói, cái chết là điểm kết thúc công bằng nhất cho mọi con người, dù chúng ta có giàu nghèo tốt xấu ra sao.“No matter how we choose to live, we both die at the end.”/Dẫu chọn cách sống thế nào, chúng ta cuối cùng đều sẽ phải chết/Mà đây nào phải chỉ có trong bối cảnh của câu chuyện này đâu?Từng giây từng phút từng giờ, chúng ta đều có thể sẽ không còn sống khi ngày mai tới. Thế giới của chúng ta không có hệ thống báo động như trong tiểu thuyết, chúng ta không thể biết liệu chính mình có thể sống hết 24 giờ tới, hay 24 giờ ấy sẽ là những giây phút cuối cùng không được phép lãng phí. Chính vì không biết, nên hết thảy đều vô cùng quý giá.Trân trọng thời gian, trân trọng gia đình, trân trọng tình bạn.Giống như cách mà Rufus và Mateo đã lựa chọn sống đến những giây phút cuối cùng.“…we know not to expect a happily-ever-after. I only care about the endings we lived through today.”/Chúng ta không nên hi vọng vào ‘hạnh phúc vĩnh viễn’. Tớ chỉ quan tâm đến những kết cục mà chúng ta đã trải qua trong ngày hôm nay./“But because we’re about to die, I want to say it as many times as I want-I love you, I love you, I love you, I love you.”/Vì chúng ta sắp không còn nữa, tớ muốn nói những lời này nhiều nhất có thể – tớ yêu cậu, tớ yêu cậu, tớ yêu cậu, tớ yêu cậu./Những thứ cảm xúc và tình cảm trong cuốn tiểu thuyết này thật sự quá đẹp đẽ, ấm áp mà lại ướt đẫm nước mắt khiến mình cứ day dứt nghĩ mãi không thôi.Nếu như thiên đường có tồn tại, xin hãy để Mateo được gặp lại người mẹ đã mất, hãy để Rufus được đoàn tụ với gia đình, hãy để Mateo và Rufus được một lần nữa nhìn thấy đối phương, và như cũ đem lòng yêu nhau.Nếu như không thể, vậy hãy để những bức ảnh chụp chung, những kỉ niệm đẹp nhất của bọn họ được ghi nhớ trong trái tim của người còn sống.Cái kết buồn của “They Both Die at the End” không phải một kết cục ngoài ý muốn, trên thế giới này gần như chẳng tồn tại thứ gọi là phép màu bởi chúng ta rồi đều sẽ phải đi tới cái chết, chỉ có tình yêu thương và những thứ cảm xúc đẹp đẽ sẽ được âm thầm lưu giữ và trân trọng.Bọn họ đều là những thiếu niên rạng rỡ tuyệt vời nhất, ấm áp nhất, thiện lương nhất.Và có lẽ đúng như Mateo đã nghĩ, thế giới sẽ không thể chống lại chúng ta nếu nó đã mang chúng ta đến gần bên nhau./I kissed my Last Friend because the world can’t be against us if it brought us together./

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Me