Đấng An Ủi

Tôi làm chứng rằng Đấng Ky Tô hằng sống đã gửi Đức Thánh Linh, Đấng An Ủi, đến với những người mà chúng ta cam kết sẽ giúp Ngài an ủi.

Các chị em thân mến, thật là một niềm vui đối với tôi để có mặt với các chị em. Tôi đã nghĩ tới mẹ tôi, vợ tôi, các con gái, các con dâu, các cháu gái của tôi—một số người trong số đó đang hiện diện ở đây. Chương trình tuyệt vời này đã làm cho tôi biết ơn họ nhiều hơn. Tôi nhận ra rằng việc có một gia đình như vậy và một cuộc sống gia đình tuyệt vời như vậy đến từ việc họ đặt Đấng Cứu Rỗi làm trọng tâm trong mỗi cuộc sống của họ. Chúng ta đã tưởng nhớ đến Ngài buổi tối hôm nay trong âm nhạc, những lời cầu nguyện, và qua các bài giảng đầy soi dẫn. Một trong những thuộc tính của Đấng Cứu Rỗi mà chúng ta biết ơn nhất là lòng trắc ẩn vô hạn của Ngài.

Buổi tối hôm nay, các chị em đã cảm thấy Ngài biết rõ và yêu thương các chị em. Các chị em đã cảm nhận được tình yêu thương của Ngài dành cho những người đang ngồi xung quanh các chị em. Họ là chị em của các chị em, các con gái linh hồn của Cha Thiên Thượng. Ngài quan tâm đến họ như Ngài quan tâm đến các chị em. Ngài thấu hiểu tất cả những nỗi buồn của họ. Ngài muốn giúp đỡ họ.

Sứ điệp của tôi dành cho các chị em buổi tối hôm nay là các chị em có thể và phải là một phần quan trọng của sự an ủi của Ngài ban cho những người cần được an ủi. Các chị em có thể đóng phần vụ tốt nhất của mình nếu các chị em biết nhiều hơn về cách Ngài đáp ứng những lời cầu nguyện xin giúp đỡ đó.

Nhiều người đang cầu nguyện lên Cha Thiên Thượng để được cảm thấy khuây khỏa, được giúp đỡ trong việc mang vác gánh nặng đau buồn, cô đơn và sợ hãi. Cha Thiên Thượng nghe thấu những lời cầu nguyện đó và hiểu nhu cầu của họ. Ngài và Vị Nam Tử Yêu Dấu của Ngài, là Chúa Giê Su Ky Tô phục sinh, đã hứa giúp đỡ.

Chúa Giê Su Ky Tô đã ban cho lời hứa tuyệt vời này:

“Hỡi những kẻ mệt mỏi và gánh nặng, hãy đến cùng ta, ta sẽ cho các ngươi được yên nghỉ.

“Ta có lòng nhu mì, khiêm nhường; nên hãy gánh lấy ách của ta, và học theo ta; thì linh hồn các ngươi sẽ được yên nghỉ.

“Vì ách ta dễ chịu và gánh ta nhẹ nhàng.”1

Những gánh nặng mà các tôi tớ trung thành của Ngài phải mang trong đời đã được Sự Chuộc Tội của Ngài làm cho vơi nhẹ. Gánh nặng tội lỗi có thể được cất đi, nhưng đối với những người tốt, thử thách của cuộc sống trần thế vẫn còn có thể là gánh nặng.

Các chị em đã thấy những thử thách như vậy trong cuộc sống của những người tốt mà mình yêu mến. Các chị em đã cảm thấy muốn giúp đỡ họ. Có một lý do cho việc cảm thấy lòng trắc ẩn của các chị em dành cho họ.

Các chị em là những tín hữu đã lập giao ước của Giáo Hội của Chúa Giê Su Ky Tô. Các chị em đã có một sự thay đổi lớn lao nảy sinh trong lòng khi gia nhập Giáo Hội. Các chị em đã lập một giao ước, và đã nhận được một lời hứa mà bắt đầu thay đổi bản tính của mình.

An Ma mô tả, bằng lời của ông tại Dòng Suối Mặc Môn, điều các chị em đã hứa tại lễ báp têm của mình và ý nghĩa của điều đó đối với các chị em và mọi người xung quanh các chị em nhất là trong gia đình của mình. Ông đã ngỏ lời với những người sắp lập các giao ước mà các chị em đã lập, và họ cũng đã nhận được lời hứa mà Chúa đã lập với các chị em:

“Này, đây là dòng suối Mặc Môn (vì đó là tên gọi dòng suối ấy) và giờ đây, vì các người muốn gia nhập đàn chiên của Thượng Đế và để được gọi là dân Ngài, và sẵn lòng mang gánh nặng lẫn cho nhau để cho gánh nặng ấy được nhẹ nhàng;

“Phải, và sẵn sàng than khóc với những ai than khóc; phải, và an ủi những ai cần được an ủi, và đứng lên làm nhân chứng cho Thượng Đế bất cứ lúc nào, trong bất cứ việc gì, và ở bất cứ nơi đâu mà các người hiện diện, cho đến khi chết, ngõ hầu các người có thể được Thượng Đế cứu chuộc và được tính chung với những người thuộc về lần phục sinh thứ nhất, để các người có được cuộc sống vĩnh cửu.”2

Đó là lý do tại sao các chị em có một cảm giác muốn giúp đỡ một người đang vất vả tiến bước dưới một gánh nặng đau buồn và khó khăn. Các chị em đã hứa là sẽ giúp Chúa làm cho gánh nặng của họ được nhẹ nhàng và an ủi. Các chị em đã được ban cho quyền năng để giúp làm nhẹ các gánh nặng đó khi nhận được ân tứ Đức Thánh Linh.

Khi Ngài sắp bị đóng đinh, Đấng Cứu Rỗi đã mô tả cách Ngài giúp làm nhẹ các gánh nặng và ban cho sức mạnh để mang các gánh nặng này. Ngài biết rằng các môn đồ của Ngài sẽ đau buồn. Ngài biết rằng họ có thể lo sợ cho tương lai của họ. Ngài biết họ sẽ cảm thấy ngờ vực về khả năng của họ để tiến bước.

Vì vậy, Ngài đã ban cho họ lời hứa mà Ngài lập với chúng ta và với tất cả các môn đồ chân chính của Ngài:

“Ta lại sẽ nài xin Cha, Ngài sẽ ban cho các ngươi một Đấng Yên ủi khác, để ở với các ngươi đời đời;

“Tức là Thần lẽ thật, mà thế gian không thể nhận lãnh được, vì chẳng thấy và chẳng biết Ngài; nhưng các ngươi biết Ngài, vì Ngài vẫn ở với các ngươi và sự ở trong các ngươi.”3

Rồi Ngài hứa:

“Nhưng Đấng Yên ủi, tức là Đức Thánh Linh mà Cha sẽ nhân danh ta sai xuống, Đấng ấy sẽ dạy dỗ các ngươi mọi sự, nhắc lại cho các ngươi nhớ mọi điều ta đã phán cùng các ngươi.

“Ta để sự bình an lại cho các ngươi; ta ban sự bình an ta cho các ngươi; ta cho các ngươi sự bình an chẳng phải như thế gian cho. Lòng các ngươi chớ bối rối và đừng sợ hãi.”4

Chỉ trong vài tuần qua tôi đã thấy lời hứa đó về việc gửi Đức Thánh Linh được làm tròn trong cuộc sống của con cái của Thượng Đế là những người đã cầu khẩn trong lời cầu nguyện để gánh nặng của họ sẽ được nhẹ nhàng. Phép lạ về các gánh nặng được làm cho nhẹ nhàng đã đến theo như cách Chúa đã hứa: Ngài và Cha Thiên Thượng gửi Đức Thánh Linh với tư cách là Đấng An Ủi đến với các môn đồ của Ngài để giúp đỡ.

Mới gần đây, ba thế hệ của một gia đình đang đau khổ trước cái chết của một đứa bé trai năm tuổi. Đứa bé chết vì tai nạn trong khi đang đi nghỉ mát với gia đình của nó. Tôi có được cơ hội để một lần nữa xem cách Chúa ban phước người trung tín với sự giải khuây và sức mạnh để kiên trì chịu đựng.

Tôi đã xem cách Chúa làm cho gánh nặng của họ được nhẹ nhàng hơn. Tôi đã có mặt với họ với tư cách là tôi tớ đã lập giao ước của Chúa—cũng như các chị em sẽ thường như vậy trong cuộc sống của mình—“để than khóc với những ai than khóc và an ủi những ai cần được an ủi.”5

Vì tôi biết rằng điều đó là đúng nên tôi rất vui lòng và cảm thấy bình an khi hai ông bà nội của đứa bé mời tôi đến gặp họ và cha mẹ của đứa bé trước khi tang lễ.

Tôi đã cầu nguyện để biết cách tôi có thể giúp Chúa an ủi họ. Họ ngồi xuống với tôi trong phòng khách nhà chúng tôi. Ngọn lửa nhỏ từ lò sưởi đã làm sưởi ấm căn phòng trong một đêm giá lạnh.

Tôi đã cảm thấy phải nói với họ rằng tôi yêu thương họ. Tôi nói với họ rằng tôi đã cảm nhận được tình yêu thương của Chúa dành cho họ. Chỉ trong một vài lời, tôi đã cố gắng để nói cho họ biết rằng tôi buồn thay cho họ nhưng chỉ có Chúa mới biết và có thể trải qua nỗi đau đớn và khổ sở đó một cách trọn vẹn.

Sau khi nói một vài lời đó, tôi cảm thấy có ấn tượng để lắng nghe với tình yêu thương trong khi họ nói về những cảm nghĩ của họ.

Trong thời gian chúng tôi ngồi lại với nhau, họ nói nhiều hơn tôi nói. Tôi có thể biết được từ giọng nói và ánh mắt của họ rằng Đức Thánh Linh đang làm cảm động lòng họ. Bằng những lời chứng đơn giản, họ nói về điều gì đã xảy ra và cảm nghĩ của họ. Đức Thánh Linh đã ban cho họ sự bình an mà đến cùng với hy vọng về cuộc sống vĩnh cửu, khi con trai của họ chết mà không có tội lỗi, có thể thuộc về họ vĩnh viễn.

Khi ban cho mỗi người một phước lành chức tư tế, tôi đã cám ơn về ảnh hưởng của Đức Thánh Linh đang hiện diện ở đó. Đấng An Ủi đã đến mang theo hy vọng, lòng can đảm, và sức mạnh được gia tăng cho tất cả chúng tôi.

Đêm hôm đó, tôi thấy được bằng chứng về cách Chúa làm việc với chúng ta để làm nhẹ gánh nặng của dân Ngài. Các chị em còn nhớ trong Sách Mặc Môn khi dân Ngài gần như bị nghiền nát bởi những gánh nặng ở trên lưng do những người đốc công hung dữ áp đặt lên họ.

Dân chúng đã khẩn cầu để được giải cứu như nhiều người mà chúng ta yêu thương và phục vụ đã làm. Dưới đây là điều ghi chép mà tôi biết là có thật:

“Và ta cũng sẽ làm nhẹ gánh nặng trên vai các ngươi, đến đỗi các ngươi không còn cảm thấy gì hết trên vai mình, mặc dù trong lúc các ngươi vẫn còn ở trong vòng nô lệ; và ta sẽ làm vậy để các ngươi đứng lên làm chứng cho ta sau này, để các ngươi biết chắc rằng ta, Đức Chúa Trời, có đến viếng thăm dân ta trong cơn đau khổ của họ.

“Và giờ đây chuyện rằng, những gánh nặng trên vai An Ma cùng những người anh em của ông đều được làm cho nhẹ đi; phải, Chúa đã ban thêm sức mạnh cho họ để họ có thể mang những gánh nặng ấy một cách dễ dàng, và họ đã tuân phục tất cả ý muốn của Chúa một cách vui vẻ và đầy kiên nhẫn.”6

Tôi đã nhiều lần thấy được phép lạ đó. Chúng ta làm nhẹ bớt gánh nặng của người khác hữu hiệu nhất bằng cách giúp Chúa củng cố họ. Đó là lý do tại sao Chúa làm điều đó để lệnh truyền phải làm nhân chứng của Ngài bất cứ lúc nào và bất cứ nơi nào được gồm vào trong lệnh truyền cho chúng ta phải an ủi người khác.

Cha mẹ của đứa bé ấy đã làm chứng về Đấng Cứu Rỗi vào buổi tối hôm ấy trong căn phòng khách của tôi. Đức Thánh Linh đã đến, và tất cả mọi người đều đã được an ủi. Hai người cha mẹ đó đã được củng cố. Gánh nặng đau buồn đã không biến mất, nhưng đã trở nên có thể chịu đựng nổi. Đức tin của họ gia tăng. Và sức mạnh của họ sẽ tiếp tục tăng trưởng khi họ cầu xin có được sức mạnh đó và sống theo.

Sự làm chứng của Thánh Linh về Sự Chuộc Tội đã đến vào buổi tối hôm đó cũng củng cố Gióp để mang lấy gánh nặng của ông:

“Còn tôi, tôi biết rằng Đấng cứu chuộc tôi vẫn sống, Đến lúc cuối cùng Ngài sẽ đứng trên đất.

“Sau khi da tôi, tức xác thịt nầy, đã bị tan nát, Bấy giờ ngoài xác thịt tôi sẽ xem thấy Đức Chúa Trời.”7

Chính là lời chứng của Thánh Linh đã ban cho ông sức mạnh để kiên trì chịu đựng. Ông sẽ trải qua thời gian than khóc và thiếu an ủi từ những người xung quanh để thấy được niềm vui mà sẽ đến với người trung tín sau khi trung thành vượt qua những thử thách của mình.

Điều đó đúng là như vậy đối với Gióp. Các phước lành đã đến với ông trong cuộc sống này. Câu chuyện về Gióp kết thúc với phép lạ này:

“Như vậy, Đức Giê Hô Va ban phước cho buổi già của Gióp nhiều hơn lúc đang thì. …

“Trong toàn xứ chẳng có người nữ nào lịch sự bằng ba con gái của Gióp. Cha của họ cho họ một phần cơ nghiệp trong anh em họ.

“Sau việc ấy, Gióp còn sống một trăm bốn mươi năm; người thấy các con trai, cháu, chít mình đến đời thứ tư.

“Rồi Gióp qua đời tuổi cao tác lớn.”8

Chính là sự làm chứng của Thánh Linh về Sự Chuộc Tội sắp tới mà đã giúp Gióp kiên trì chịu đựng những thử thách mà cuộc sống có ý gồm vào cho tất cả chúng ta. Đó là một phần của kế hoạch hạnh phúc vĩ đại của Đức Chúa Cha ban cho chúng ta. Qua sự hy sinh chuộc tội, Ngài cho phép Vị Nam Tử của Ngài mang đến hy vọng để an ủi chúng ta qua sự hy sinh chuộc tội của Ngài, cho dù con đường chúng ta trở về nhà với Ngài có thể khó khăn đến đâu đi nữa.

Đức Chúa Cha và Vị Nam Tử gửi Đức Thánh Linh đến an ủi và củng cố các môn đồ của Đức Thầy trong cuộc hành trình này.

Tôi đã thấy phép lạ an ủi này khi tôi đến bên ngoài ngôi giáo đường là nơi đang tổ chức đám tang của đứa bé trai đó. Một người phụ nữ trẻ yêu kiều mà tôi không nhận ra chặn tôi lại. Chị ấy nói rằng mình đến dự tang lễ để chia buồn và an ủi nếu có thể được.

Chị ấy nói rằng mình đã đến tang lễ một phần cũng để tự an ủi. Chị ấy cho tôi biết rằng đứa con đầu lòng của chị mới vừa qua đời. Chị đang bế một đứa bé gái xinh đẹp. Tôi nghiêng người về phía chị ấy để nhìn vào gương mặt tươi cười của đứa bé gái. Tôi hỏi mẹ của đứa bé: “Cháu tên gì thế?” Câu trả lời nhanh nhẩu và vui vẻ của chị là: “Cháu tên là Joy tức là niềm vui. Niềm vui luôn luôn đi theo sau nỗi buồn.”

Chị ấy đang làm chứng với tôi. Tôi đã có thể thấy rằng sự bình an và niềm an ủi đó đã đến với chị ấy từ nguồn gốc chắc chắn duy nhất. Chỉ có Thượng Đế mói biết rõ tấm lòng chúng ta, và như vậy chỉ có Ngài mới có thể nói sự thật: “Ta biết ngươi cảm thấy như thế nào.” Như vậy tôi chỉ có thể tưởng tượng ra niềm vui lẫn nỗi buồn đã xảy ra trước đó, nhưng Chúa, là Đấng yêu thương chị ấy, thì biết.

Tôi có thể chỉ biết một phần niềm vui mà Ngài cảm thấy mỗi lần các chị em, với tư cách là môn đồ của Ngài, giúp Ngài mang đến một giây phút bình an và vui vẻ cho một người con của Cha Thiên Thượng.

Tôi làm chứng rằng Chúa đã phán bảo mỗi người chúng ta, các môn đồ của Ngài, phải giúp mang gánh nặng của nhau. Chúng ta đã hứa sẽ làm điều đó. Tôi làm chứng rằng qua Sự Chuộc Tội và Sự Phục Sinh của Ngài, Chúa đã đánh bại quyền năng của cái chết. Tôi làm chứng rằng Đấng Ky Tô hằng sống đã gửi Đức Thánh Linh, Đấng An Ủi, đến với những người mà chúng ta cam kết sẽ giúp Ngài an ủi.

Các chị em đều là các nhân chứng, như tôi, về lẽ thật của dòng chữ được khắc trên đồ trang sức cài trên áo mẹ tôi đã đeo trong hơn 20 năm khi còn là thành viên của ủy ban trung ương của Hội Phụ Nữ. Dòng chữ này là: “Lòng Bác Ái Không Bao Giờ Hư Mất.”9 Tôi vẫn không biết ý nghĩa trọn vẹn của những dòng chữ đó. Nhưng tôi đã hiểu được chút ít khi nhìn thấy chị phụ nữ ấy tìm đến những người gặp hoạn nạn. Thánh thư cho cho chúng ta biết về lẽ thật này: “Lòng bác ái là tình thương yêu thanh khiết của Đấng Ky Tô.”10

Tình yêu của Ngài không bao giờ hư mất, và chúng ta sẽ không bao giờ ngừng cảm thấy trong lòng sự thôi thúc để “sẵn sàng than khóc với những ai than khóc … và an ủi những ai cần được an ủi.”11 Sự bình an mà Ngài hứa cũng sẽ không bao giờ rời bỏ chúng ta khi chúng ta phục vụ người khác vì Ngài.

Là nhân chứng của Ngài, tôi biết ơn về điều các chị em làm thật là xuất sắc để giúp Chúa Giê Su Ky Tô hằng sống và Đức Thánh Linh, Đấng An Ủi, làm vững mạnh những đầu gối suy nhược và nâng đỡ những bàn tay rũ rượi.12 Tôi hết lòng biết ơn các phụ nữ trong cuộc sống của tôi là những người đã giúp tôi và ban phước cho tôi với tư cách là các môn đồ chân chính của Chúa Giê Su. Trong tôn danh của Chúa Giê Su Ky Tô, A Men.