ĐÁ RÁC VÀ CỎ THƠM
ĐÁ RÁC VÀ CỎ THƠM
———————————————–
ĐÁ RÁC VÀ CỎ THƠM ( TẬP 1 )
TÌM TRĂNG
Thung dung
đốt chữ tìm trăng
Đã vừa hoa giáp,
Song Hằng tát chơi
Lĩnh cao,
sương tuyết kiệm lời
Mom sông chợ nói
quán cười, thản như!
———————————
CHỮ
Chữ thì
phảng phất hương thiền
Chữ dường
Đón khách thiện hiền vào ra
Chữ thì
mọc rễ ta – bà
Chữ cùng
an tĩnh
chung trà tình thâm
————————————-
PHẬT
Ai từ
sắc tướng tìm ta
Ai từ âm tiếng
gọi ma ngõ ngoài !
Ta là
hơi thở lai rai
Là trăng,
là gió
như lai bố mùa !
—————————————-
TỜ KINH KHÔNG
Từ huynh
bỏ núi lên đường
Tình ta
để mặc vô thường,
hỡi ai !
Đôi khi thi hứng,
một vài,
Đôi khi họa hứng,
nghiên mài vẩn vơ…
———————————-
BỨC TRANH
Bâng khuâng
ngồi nhớ đại huynh
Vô tình
nét trúc
rõ hình giọt sương
Bút nghiên
thơm thoảng xạ hương
Bứ tranh chưa vẽ,
mười phương thiền về !
—————————————-
GÁC MÁI TRĂNG VỀ
Chừ huynh
gác mái trăng về
Chừ em ở lại
non quê bộn bàng
Non quê
thế thái mơ màng
Khói sương
nhân ảnh
ba ngàn thế thôi
———————————–
THẦY
Thuở xưa
Biển Thước Hoa Đà
Tích tàu là vậy,
còn ta khác gì
Nhà sư
Tuệ Tĩnh vô vi
Ông – già – làm – biếng
ngủ khì biển đông !
——————————-
HỒNG VÀNG
Hồng vàng
một đóa tặng người
Mẹ cha một kiếp,
muôn đời hiếu tâm
Hồng vàng
đáp trả thâm ân
Phật hằng ca ngợi,
khuyên răn chúng đồ
————————————-
NGUỒN SÂU
Tay gầy
kéo sợi tơ xanh
Dệt nên mộng ước,
danh thành đời con
Mai dù
đá tảng phai mòn
Núi còn mây trắng,
mẹ còn nguồn sâu !
———————————
TÂM
Chắt chiu
rẫy ớt, vườn cà
Ruộng khoai, nương sắn
nuôi ta trưởng thành
Mẹ cha
khuất bóng non xanh
Chữ tâm, chữ hiếu
long lanh lệ trời
————————————–
NHỰA HỒNG
Ngọt ngào,
cam mận khác nhau
Mỗi loài mỗi vị,
chẳng đâu so bì
Yêu thương,
tình mẹ khác gì
Ăn mưa, uống nắng,
tiếc chi nhựa hồng !
———————————
ĐÓN CHỮ
Tình cha,
tay thước tay roi
Vạch ra ly tấc,
đứng ngồi thấp cao
Học tùng trúc,
học trăng sao
Cầm cây bút thẳng,
nghiêng chao,
lãnh đòn !
———————————-
SEN KINH PHẬT
Loài hoa
tiết hạnh dị thường
Đêm đêm giữ ngọc,
gìn hương cho đời
Trinh nguyên
lay động đất trời
Thơm câu kinh phật,
ngát lời ca dao
——————————–
SEN TỤ THIỀN
Kết đài,
lá lục vươn lên
Cọng xanh xuyên nước,
tụ thiền đầu hoa
Thuyết kinh
nhất đóa nhất tòa
Thơm lừng hương pháp,
ta – bà hóa duyên
————————————–
SEN BIẾN TẤU
Đáy bùn,
mầm chuyển hóa sinh
Chắt chiu nhựa luyện,
kết tinh ngọc ngà
Phong lan
cùng với liên hoa
Sắc hương
biến tấu
khúc ca hạ vàng
—————————————
SEN CÁT TƯỜNG
Đình, chùa
biểu tượng tinh anh
Phù điêu, bích họa
khắc tranh cát tường
Đóa liên hoa,
tuệ đông phương
Sinh từ bùn đất,
thiền hương dịu dàng
—————————————–
SEN GƯƠNG TRONG
Loài hoa
công hạnh ngôn dung
Đúng mùa, đúng tiết
thủy chung với đời
Nết cao sang,
đức rạng ngời
Lấy bùn đất mực,
viết lời gương trong
——————————–
SEN BẢY ĐÓA
Hoa kia
ngọc khiết băng trinh
Chẳng lây uế nhiễm
bùn sình tanh tao
Kết đài
điểm mắt trăng sao
Sen thơm
bảy đóa
thuở nào còn hương
————————————————
Bức tranh cố quận mù sương
Ngựa già mỏi vó nằm thương mộng dài
Cầm tỳ sinh tử hỏi đường
Lối qua cực lạc thi hương mấy đường ?
——————————————————
SEN ĐỒNG QUÊ
Tuyệt vời
hương sắc hoa sen
Đục trong cứ vẫn,
bùn phèn có sao
Đông quân
đã có mai đào
Ai ngờ chúa hạ,
sinh bào đồng quê !
————————————–
SEN THI NHÂN
Hồ ao
sen viết bài thơ
Trăng thanh thần khí,
bùn nhơ cốt phàm
Hồn văn chương
chẳng dính chàm
Chữ lời khiết nhã,
sương ngàn đọng hương
———————————-
SEN TINH ANH
Tinh anh,
cao sáng vẹn mười
Giữa miền lửa hạ,
nụ cười an nhiên
Hồ đêm,
trăng nước ngủ quên
Nắng mai hương tỏa,
tình thiền khiết trong
———————————-
SEN HẠ THẮM
Sen từ
hạ thắm bước ra
Nhụy vàng rắc nguyệt,
áo hoa phớt hồng
Tình mênh mông,
cảnh mênh mông
Rong xanh bèo tía,
ướp bồng bềnh hương
—————————–
ĐI, VỀ
Dấu chân
trên cỏ hôm nao
Vẫn còn sương ướt,
lời chào cố tri
Kẻ hữu vi,
người vô vi
Mênh mang mây nước,
cuộc đi cuộc về !
————————————
THỜI GIAN
Thời gian
xao xác bốn bề
Kinh qua sử lịch
còn mê dặm ngàn
Sát – na sinh tử cuối hàng
Tuệ thiền
xóa vết
lang thang nhị trùng !
——————————
HẠO NHIÊN
Lênh đênh
bèo nổi lênh đênh
Đò xuôi đò ngược
nổi nênh dòng đời
Nước sương
rỉ giọt bên trời
Phù sinh
vẫn nở
nụ cười hạo nhiên !
————————————-
ĐI THÔI
Lời kinh
rơi cõi phố vàng
Đìu hiu sương nước
cưu mang phận người
Dậy đi thôi
về đi thôi
Nguyên ngôn thuở nọ,
nụ cười nước trăng !
————————————–
ĐÓA ĐÔNG PHƯƠNG
Tay cầm
một đóa Đông phương
Niềm vui hoa nở
con đường phước duyên
Nước mây
chan chứa đạo thiền
Yêu thương khổ đế,
não phiền trăng soi
——————————
CHÁY SÁNG
Câu thơ
đốt lửa ra đi
Đất trời khát vọng,
trí tri cuộc bồng
Phiêu nhiên
cháy một đốm hồng
Soi ngàn đêm tối,
chân không tìm về
————————————–
KHỔ ĐẾ
Em ơi !
khổ đế đường trần
Dòng sông sinh tử
chưa lần đứng yên
Sương buồn
rỉ lệ bên thềm
Lá vui phe phẩy
tình đêm tình ngày
———————————
MẮT XANH
Mắt xanh
mở cửa thiên thâu
Khúc hòa ca
nối nhịp cầu yêu thương
Rơi đọng kinh,
rơi đọng hương
Hư không lừng lững,
chân thường hóa thơ
——————————-
HẠT CÔ LIÊU
Bài thơ
viết giữa khói mây
Ngẩn ngơ sương trắng,
lay bay rừng chiều
Chim trời rớt hạt cô liêu
Mới hay câu chữ
buồn thiu phận người
——————————-
NỬA
Một nửa hồn,
một nửa quê
Ly hương một nửa
đi, về nửa kia
Dẫu cho
lửa cháy biên bìa
Bài thơ thuở nọ,
đôi hia vượt nguồn !
———————————-
TÌNH KHÔNG
Trần gian
trăm việc tạm quên
Thơ đề góc núi
đầy hiên nắng vàng
Khói sương
thế sự không bàn
Chữ câu lặng lẽ
nhẹ nhàng tình không !
——————————–
VUI BUỒN
Nỗi buồn
niềm vui loay hoay
Tọa thiền
chắp cánh
rong ngày chơi đêm
Vui buồn
giọt nước ngủ quên
Chim reo tỉnh giấc,
một miền trắng sương !
————————————
CHỮ, BÚT
Chữ qua sông,
nghĩa qua sông
Mượn cây bút sậy,
vượt dòng văn thơ
Đèo mây
trăm cụm dật dờ
Vượt qua,
vượt tít
hoang sơ thế tình !
——————————-
THIẾU MẸ
Đông xuân
gió lạnh hắt hiu
Vì ai,
quán sớm
chợ chiều bôn ba
Nghiệp nghề,
tróc vảy trầy da
Đêm hôm thiếu mẹ,
nghe cha thở dài !
—————————–
QUẶN LÒNG
Sớm khuya
chuông mõ đỏ đèn
Câu kinh tiếng kệ
đã quen nếp nhà
Đường trần,
thấy hạt móc sa
Bùi ngùi thương mẹ,
nhớ cha quặn lòng !
——————————–
SÁT – NA LỤC BÁT
Thời gian đứng cạnh bụi tre
Nghe con chim nhỏ hót hè sang đông
Sát – na sinh tử bềnh bồng
Vớt ra thấy hạt bụi hồng còn nguyên !
—————————————————
Tiếng chuông tỉnh thức nắng chiều
Bộ hành lên núi ít nhiều bâng khuâng
——————————————————–
Bơ ngơ chiếc lá bỏ rừng
Con chim chiền chiện hót mừng nắng lên !
——————————————————
ĐÌU HIU
Lỡ tay
rớt xuống cuộc đời
Loay hoay số phận
khóc cười đìu hiu
Bên sông
còn chiếc đò chiều
Bạt ngàn sương nước,
liêu xiêu bóng người !
———————————–
TRỞ VỀ
Đã trở về
mái nhà xưa
Thì trăng thì gió
bốn mùa đổi thay
Tập nghe
chim hót đầu cây
Tập nghe
hơi thở
tháng ngày nhẹ trôi
——————————–
TÌNH
Lơ phơ
sương khói hai màu
Lơ phơ mây nước,
thung sâu hồn chiều
Ngút ngàn
cõi đá tịch liêu
Bóng trăng lay khẽ,
nghiêng xiêu tình trần !
———————————–
TÀI HÈN
Tài hèn
nên kiếp lâm viên
Thì xin hoa cỏ
chút duyên bạc đầu
Tri âm
nếu có tìm nhau
Chén trà bên giậu,
hương cau cuối vườn
——————————-
TẠM MƯỢN
Mượn sương mù
lợp mái am
Mượn vầng trăng khuyết
treo gian phía ngoài
Câu thơ
nhặt chữ mây trời
Tụng kinh
vay tạm
tiếng lời suối chim !
——————————
RỚT, LẠC
Mộng đời
rớt giữa chiêm bao
Thất tình,
sợi khói,
lẻn vào núi xanh
Tiếng chim
từng hạt mong manh
Nắng vàng lạc giữa
hiên tranh sương mù
——————————–
GÓI LẠI
Mai đây
gói cái thân già
Gói luôn sinh tử,
phù hoa một đời
Thả vào
hang gió lưng vời
Ngục sâu mỏi cổ,
cõi trời run chân !
———————————–
DỊU DÀNG
Dịu dàng
trăng sáng con tâm
Dịu dàng
tĩnh niệm
gót chân đường dài
Nề chi
bụi bặm lai rai
Tay phẩy,tay quạt,
trần ai nhẹ lòng
———————————
HẠN
Lô xô
đá cát đuổi nhau
Chạy tìm sa mạc,
đồi sau tiếp đồi
Suối khe,
nước bỏ đi rồi
Cành cây khô nứt,
quạ ngồi trông trăng !
————————————–
LẮNG
Lắng nghe
hơi thở, nụ cười
Lắng nghe
giun dế tiếng lời thâu canh
Lắng nghe
nách lá cựa cành
Lắng nghe
đất chuyển
nhựa xanh nuôi rừng
———————————-
VÔ Ý
Từ trong
nhân ảnh sa mù
Hồn trăng đơn chiếc
lãng du bến bờ
Cành lau,
ngọn cỏ phất phơ
Hư không vô ý
vẽ tờ kinh hoa
————————————-
RÁC XANH
Trong mắt,
cái rác biếc xanh
Nhìn đâu
cũng thấy
long lanh bóng mình
Văn thơ
tô chuốt sự tình
Hào hoa câu chữ,
phù sinh biến màu
—————————————
TÍCH VÀNG
Tích người
làm phước cho chim
Chim về nuôi mẹ
tận miền tuyết xa
Chuyện xưa,
vị đạo đậm đà
Lời vàng ghi tạc,
đơm hoa sử huyền
———————————
ĐỘC GIÁC
Nhà sư
vác núi lên non
Hốt nhiên
cao hứng
đạp con đường về
Ngồi nhìn
cát bụi lê thê
Nguyện thành Độc Giác,
chán chê độ đời !
————————————–
ỒN HƠN !
Lên non,
ngại chợ ồn ào
Bốn mùa
lá gió
lao xao nhạc rừng
Sớm lên,
chim hót tưng bừng
Khuya về,
ếch nhái
hát cùng dế giun
————————————-
XUÂN
Mây lành
thuyết pháp non cao
Con chim đón nắng
hót chào nguyên xuân
Cỏ cây
chẳng mảy vi trần
Sầu đông thay áo,
nẩy mầm trắng sương
———————————
KHỎE LIỀN
Còn hoa
thì bướm tìm về
Còn kinh
còn chữ,
tỉnh mê còn bàn
Còn lý sự,
còn lan man
Ra sông
úp chiếc đò ngang,
khỏe liền !
———————————–
CAO SƠN
Có ai
khoác áo trăng tà
Thõng tay vào chợ,
yêu ma nói cười
Thế gian,
lửa bảy mặt trời
Một giọt nước ngọt
rỉ lời cao sơn !
————————————–
CHỚP MẮT
Sắc, không
là chuyện tào lao
Nhìn cho
rõ mặt
thai bào nguyên sơ
Thoáng tâm,
trời đất lập lờ
Chớp mắt,
hạt bụi
rơi bờ bốn biên
———————————-
TRI ÂM
Tri âm
chút gió thanh hương
Cỏ cây tươi thắm,
am hương ngát ngào
Tri âm,
chim lượn non cao
Thả rơi chiếc bóng,
hồ ao thấy mình !
——————————————-
Con trăng bạn khóm tre già,
Nửa đêm nghe giọt sương sa thở dài !
—————————————————–
Mắt nhìn bụi rác đã quen,
Thong dong vào chợ tình thiền nở hoa
———————————————–
VU VƠ
Vu vơ
non vắng ta về
Chợt đâu
sương khói
tình quê bộn bào
Vu vơ
nằm ngủ cội đào
Chẳng quên,
chẳng nhớ
lối nào tiền thân
——————————–
HOANG LIÊU
Lối lên,
ngựa mỏi trăm đường
Tà huy lũng nội,
nằm thương quán chiều
Lối lên,
chiếc bóng nghiêng xiêu
Nhập nhòa nhân ảnh,
hoang liêu bốn bề.
—————————————–
CẠN DÒNG
Rừng thu
chiếc lá xanh vàng
Còn mơ cố quận,
ngỡ ngàng sương giăng
Đêm về,
đất lạnh lưng nằm
Suối khe thủ thỉ,
con trăng cạn dòng !
——————————–
GIỌT MỰC
Hai bờ
trang giấy vô, hư
Chữ bơi ở giữa,
tưởng tư cuộn dòng
Ta bèn
giọt mực sang sông
Đỡ phiền bát nhã,
đỡ công sắm đò !
————————————
THỞ DÀI
Đốm hoa,
xác lá sân chùa
Lời kinh buổi sớm,
gió lùa về đâu
Ngắm xem
ngọn cỏ dãi dầu
Sương ngàn hứng giọt,
đêm sâu thở dài.
——————————–
BẮC CẦU
Con chim
làm tổ cành đa
Phật ngồi tát cạn
ái hà dòng sâu
Đường đời
cha bắc nên cầu
Cho con xuôi ngược
xe tàu công danh !
——————————-
MÀU MẸ
Trời còn
trăng sáng trên đầu
Đời còn
điên đảo
biển dâu đoạn trường
Thế gian
dù tía hay hường
Tấm lòng của mẹ,
yêu thương một màu !
————————————-
XÓT XA
Đến chùa,
dừng gót phong vân
Mới hay
tóc đã
trắng ngần sương pha
Với tay
nhặt một xác hoa
Đề câu thơ,
thấy xót xa cuộc người.
————————————-
HẠT SẦU
Giọt sương
trên cỏ hôm qua
Giật mình
chợt hỏi
quê nhà là đâu
Thả rơi
chiếc bóng bên cầu
Quay lui
nhặt được
hạt sầu còn xanh !
———————————
XAO, THÔI
Nhà sư
quét lá sân chùa
Con chim nó hót,
cái hoa nó cười
Mù sương
lất phất non vời
Hóa ra thi tứ,
xao thôi mỏi mề !
——————————-
DUYÊN
Duyên sao
một cuộc trà đàm
Phù sinh
nửa buổi
thanh nhàn hiếm hoi
Duyên sao
trăng tỏ mặt người
Đề câu cổ lục,
tiếng lời cảo thơm
———————————-
SẴN ĐỦ
Ta từ
thiên địa bước ra
Tủy xương văn hiến,
thịt da lạc hồng
Lại thêm
có Phật giữa lòng
Mê chi
thượng phẩm
Tây Đông chào mời
—————————————
THƯƠNG ĐÁ
Đá kia
đã lỡ rong chơi
Bỏ non,
bỏ núi
chịu lời thiệt hơn
Thợ xây
đẽo méo, đục tròn
Nửa khuya sương ướt,
cô đơn, tủi buồn !
———————————-
VỀ NON
Nằm nghe
chuông rớt lắt lay
Chùa am hiện đại,
ngủ say phố vàng
Chợt đâu
cơn gió lang thang
Nhớ câu kinh cũ,
vượt ngàn về non !
———————————
GẬY CHIẾC
Dấu chân
trên cỏ hôm nào
Tượng mây,
bóng nguyệt,
hiên sao đời đời
Sá chi
mưa nắng chuyển dời
Sa – môn gậy chiếc,
dạo chơi non cùng
———————————–
HIẾU
Thương em
lượm củi bên đồi
Khổ đùm hai bó
để nuôi mẹ già
Gánh về,
lạnh vắt ngoài da
Lén dành hơi ấm,
nấu cà,
kho tương !
————————————
KHÔNG LỜI
Đệ huynh
biết mấy thâm tình
Đền đi lặng lẽ,
câu kinh không lời
Ta còn
hơi thở nụ cười
Xoa tay huyễn hóa,
xả rơi bụi vàng.
————————————
CON MẮT
Đi về,
con mắt cầm tay
Vầng trăng
quên mất
tự ngày rong chơi
Non xanh đốt lửa bồi hồi
Nhìn quanh
chẳng thấy
cõi người là đâu!
—————————-
GÁNH CHỮ
Duyên sao
hòn vượn một ngày
Nằm non đá lặng,
trời mây bạn cùng
Chàng còn
gánh chữ trên lưng
Ta còn đẽo núi,
rã từng mảy không !
—————————
SƯƠNG XA
Chiều len
mái lá sơn môn
Màu thu
lẫn với
màu hồn nước mây
Tiếng chim
ướt lạnh hàng cây
Giọt sương xa xứ
lay bay rừng ngàn
————————————————
Thiền cho ta thở tự do,
Vào đời chân duỗi chân co duyên tùy!
————————————————–
Hỏi con chim núi thử coi,
Từ muôn dặm gió trăng rơi chỗ nào?
—————————————————
VỀ
Quê ai
khoác áo sương mùa
Có trăng cổ tích,
có chùa cheo leo
Sim me
dẫn lối truông đèo
Câu thơ
hồn đá
đi theo người về
————————————–
LỮ BỒNG
Duyên thơ,
duyên bút vô nghì
Lăng vân hạo khí,
cố tri cõi này
Vẽ tim,
rồng đá tung bay
Cuộc chơi hồ dễ,
biết hay lữ bồng !
————————————-
NGHẸN LỜI
Dòng sâu
chèo chống một mình
Lướt ghềnh vượt thác,
phù sinh nhọc nhằn
Mặt trời
nắng ấm tháng năm
Tình cha vô lượng,
nói năng nghẹn lời !
———————————-
BÓNG QUÊ
Khói chiều
bảng lảng nương sau
Lửa rơm ai đốt,
tưởng đâu mẹ về
Sông dài
nằm nhớ sơn khê
Dòng xa muôn dặm,
bóng quê chẳng mờ
————————————-
LẮT LAY BỜ CỎ
Tại con
mán mọi mà ra
Lắt lay bờ cỏ,
mù sa nhị trùng
Ngã ba,
ngã bảy tưng bừng
Ngữ ngôn rơi rụng,
chết chung nguồn Tào !
———————————–
NIỀM TIN
Phật đem
chân lý cao sâu
Từ Trung Ấn Độ
năm châu giáo truyền
Niềm tin
thắp sáng muôn miền
Nắm tay an lạc,
nhân thiên đề huề
——————————
THÔI HÓT
Mười năm
ta quên làm thơ
Như con chim đứng
bên bờ nước xưa
Hót lên
một tiếng chưa vừa
Hót lên
hai tiếng,
gió mưa nghìn trùng
———————————-
MỘT MÀU
Quê xưa
sắc vẻ dịu dàng
Đi qua
gió bạc,
sương vàng lanh canh
Đi qua
mưa nắng thị thành
Mắt ta
cùng với
trăng xanh một màu
———————————–
SÔNG HÁT
Trăm con sông
đổ về đông
Trăm lời hoa mỹ
chạy rông phố phường
Lòng ta
thì lại như dường
Làm con sông hát
đêm sương lạnh lùng
————————————–
CHÙA NÚI
Cúng Phật
thì lại lên hương
Thắp đền,
dầu cạn,
Sơn Phương thế mà !
Hoa rừng
vừa hái hôm qua
Trầm còn mấy nén,
la đà hiên thơ !
———————————
THI TĂNG
Đất còn
mấy quả đồi tranh
Ruộng còn
bát ngát
nương xanh cỏ đầy
Áo cơm
thì cuốc thì cày
Đói no hỷ lạc
thơ bay dặm dài
—————————
BỒNG BỀNH
Bồng bềnh gió,
bồng bềnh hương
Bồng bềnh câu chữ,
nước sương bồng bềnh
Ngươi lênh đênh,
ta lênh đênh
Gặp nhau
giữa cõi
mông mênh tình thiền
———————————-
ĐÊM NGÀY
Trà ngon
không có bạn hiền
Tri âm cuộc lữ,
điền viên mấy người
Đêm nghe
đất đá nứt chồi
Ngày nghe
mây gió
nói cười lao thao
———————————
CAO SĨ
Chợt nghe
gió lạ đưa hương
Phải đâu
cao sĩ
tiện đường ghé chơi
Trà ngon
không có mà mời
Cơm rau, nước lá,
đất trời bụi không !
——————————-
HỮU TÌNH
Về đây
nuôi một rừng chim
Để nghe ríu rít,
huyên thuyên lũng ngoài
Về đây
trồng một khóm mai
Ngắm xuân
hoa nở
lai rai mấy cành
——————————-
BẠCH VÂN TRÀ
Bốn mùa
thu gốc giấu cành
Liếp chè ẩn bóng,
hòa xanh lá vườn
Đợi trời
mở cửa nguyên dương
Đóa trăng tròn cánh,
tuyết sương xếp đài
——————————–
TỪ TRONG CÕI
Mưa phùn
lất phất ngày xuân
Tâm thiền
bảng lảng
mà gần mà xa
Thơ từ
trong cõi đi ra
Chợt đâu
đụng bóng
Đạt Ma cuối trời
——————————-
THẤY
Tọa thiền
thấy xác khinh linh
Thấy tâm
chiếc hạc
vô tình non xa
Thấy xanh trong,
bụi ta – bà
Thấy mắt
vô nhiễm
phồn hoa phố người
——————————-
BỤI VẨN VƠ
Phồn hoa
ai rớt nơi đây
Để cho
hạt bụi suốt ngày vẩn vơ
Núi rừng
chẳng muốn làm thơ
Con chim
buổi sáng
thẫn thờ kém vui
————————————
CẢM
Còng lưng
gánh nặng tuổi già
Còn thương trần cảnh,
trăm hoa sớm tàn
Ngước lên
cảm lá xanh ngàn
Nhìn quanh tử đệ,
cánh vàng xao mây
—————————————-
Si mê rớt cục bên chân
Hư vô thở nhẹ dặm trần mù sa
—————————————–
Lối vào giấc mộng liêu trai
Bước ra mây trắng níu vai dẫn đường
—————————————————
LỬA
Đồi Tây
tiếng vạc kêu sương
Kiếm ăn lặn lội
đêm trường quản chi
Mẹ cha
đốm lửa vô nghì
Sưởi tàn đông,
sưởi vô vi một đời!
——————————————
NẾP NỀ
Có cha,
rào giậu nương sau
Cài then cổng trước,
bò trâu ấm chuồng
Bí bầu,
rau cải xanh luôn
Nếp nề đâu đó,
vui buồn tựa nhau
————————————-
RÁC VÀ HOA
Mắt đau
nhìn cuốc hóa gà
Trách chi lầm lỗi
bụi ta bụi người
Hoa thơm
từ rác nẩy chồi
Bùn ao
sen nở
tuyệt vời sắc hương
—————————————
CHÍ TA
Ước mơ
chấp cánh thì bay
Sa – môn
phải biết
vói tay cao vời
Ngoài tai
việc chợ, việc đời
Cô liêu vằng vặc
trăng trời
chí ta!
—————————————
CHIM VÀ LÁ
Lên cao
tìm bóng quê nhà
Có mây lãng bạt
chiều xa ghé về
Chim xưa
tha cọng bồ – đề
Bỏ quên
chiếc lá trên quê cội gầy
————————————-
XA RỒI
Tham ưu,
phiền giận xa rồi
Sa – môn gậy chiếc
mỉm cười mù sương
Có con đường,
chẳng con đường
Tuệ thiền trăng sáng,
hoa hương tự lòng!
————————————-
TÌNH XANH
Tình xanh
chưa chín mới hay
Đến khi
quả mọng trên tay,
rầy rà!
Coi chừng
lam lũ trần sa
Coi chừng
gánh nặng
đường xa khó về!
————————————-
SA –MÔN
Bại, thành
cũng chỉ cuộc chơi
Được, thua
rác bụi
cuốn trôi miệt mài
Sa – môn,
đêm tối vươn vai
Trăng treo đầu gậy
dặm dài, dặm không
—————————————–
MƠ HỒ
Mây vờn
đỉnh núi, mây đi
Có, không chẳng giữ,
vô vi dặm ngoài
Biển dâu
gió hát bên tai
Thì thào trăm chuyện
đúng sai mơ hồ
——————————–
NỤ CƯỜI
Giữ thung dung,
giữ nụ cười
Lao xao cát bụi
rụng rơi sớm chiều
Đường trần
bóng đổ nghiêng xiêu
Non cao,
mây trắng
tiêu diêu bốn mùa
—————————————–
ĐI MÃI
Kể chi
điều tiếng thiệt hơn
Tiếng chim rớt giữa
sân vườn, gió xao!
Thế gian
trăm chuyện thì thào
Đi là đi mãi,
chẳng chào hỏi ai!
——————————————–
BÀN TAY MẸ
Bàn tay mẹ
nở hoa sen
Thơm từ bàn Phật,
thơm len cửa nhà
Thơm lây
ông táo vườn cà
Thơm đời con trẻ,
thơm ra ngõ phường
———————————-
BÀN TAY CHA
Bàn tay,
sự nghiệp làm ra
Trồng cây phúc đức,
ươm hoa nghĩa tình
Xây nhà,
lợp mái an sinh
Cháu con hiền hiếu,
phú vinh bốn bề
————————————-
BÓNG NGƯỢC
Bóng ta
đi lộn ngược đầu
Chân dài theo vết,
qua cầu cắt đôi
Nửa này
cõi bụi rã rời
Nửa kia
đón chiếc mây trời
quá giang!
—————————————-
VÔ LƯỢNG NGHĨA
Chuông sương
tỉnh thức non triền
Kinh chiều
cây cỏ
an thiền đã lâu
Trăng khuya
chữ trắng sơn đầu
Lời vô lượng nghĩa
nhiệm mầu thắng hương
————————————–
THẢ
Có ai
đi ngược thượng nguồn
Non cao
thả nhẹ
nỗi buồn về xuôi
Đeo mang
thân thể nặng rồi
Trăm năm bận bịu,
thảnh thơi chút mà!
————————————
CÓ KHI
Có khi
lên núi hát kinh
Có khi xuống nội
vô tình mây đưa
Mắt như
chiếc lá đầu mùa
Chân như hoa nắng
lưa thưa dặm người
————————————-
CHÚT CHƠI
Tâm lang thang,
ý lang thang
Vẽ chơi dăm chữ,
mấy hàng tặng xuân
Non kia
đá đứng trầm ngâm
Đời vui văn bút,
mê lầm chút chơi!
—————————————
SINH HÓA
Quặn đau,
chiếc lá lìa đời
Chút xanh
trả lại
đất trời từ nay
Mục thân,
bón cỏ bón cây
Miệt mài chuyển nhựa
đổi thay sinh bào!
————————————
THỨC CHỜ
Mù sương,
lợp một mái nhà
Tường đông ngăn gió,
khúc ca hải hồ
Trăng khuya,
tặng một tứ thơ
Cô liêu vằng vặc,
thức chờ ngàn năm!
————————————————-
Nhện đi như lá mùa thu
Nhện về như đám bụi mù hỗn mang!
—————————————————
Nửa bầu trăng nửa bầu thơ
Suốt đời lẩn thẩn bến bờ mù sương
—————————————————
HUẾ
Hóa văn
sợi khói hoàng hôn
Thơm hương rều rác
tụ nguồn nước xao
Huế thơ,
Huế mộng thì thào
Nước non Hương Ngự,
trăng sao mơ màng…
—————————————-
DẶM MÙ
Đau tim,
lỏng óc không thôi
Thời gian vi vút
biết hơi thở còn
Nhân tâm,
đức lý hao mòn
Hư vô
rượt đuổi
lon ton dặm mù
————————————–
MÙ PHƯƠNG
Đói lòng
ăn nửa trái sim
Uống vốc nước suối
đi tìm, mẹ ơi!
Vô tăm
cánh hạc lưng trời
Nhân gian sương khói,
bóng người mù phương
————————————
LẠNH
Mèo con chớm lạnh xo ro
Tuổi thơ mắt mẹ, củi tro lửa tàn
Tháng ngày giá rét mênh mang
Đời đông chẳng có bếp than sưởi lòng
————————————————
LẠ THAY
Tình qua trăm bến ngóng thuyền
Vác chung một đãy nợ duyên đời này
Sợi tơ mỏng mảnh , lạ thay!
Lại se chỉ thắm buộc tay nhân hoàn!
—————————————————
DÍNH KHÔNG
Thế gian
chẳng thấy biển dâu
Và đời kia nữa
khuất sau bụi hồng
Tiếng chim
xé rách mênh mông
Qua miền chơn đế,
chút không dính hoài!
———————————
SẺ CHIA
Cho chim
hạt thóc gieo duyên
Tình đông chút nắng,
chợ triền chút hương
Kiến ong
một tí mật đường
Mai sau giác ngộ,
tình thương vô bờ
———————————
NỰC CƯỜI
Vỗ thuyền
thanh thản sang sông
Ngắm xem mây nổi,
trăng lồng chút chơi!
Hôm kia
chợt thấy nực cười
Biển tâm trong vắt,
chẳng vơi, chẳng đầy!
——————————–
CHỮ THỨC
Ta và
mặt nhật cùng đi
Chẻ câu thơ
thấy man di kiếp người
Trăm năm
một hơi thở thôi
Ta cùng chữ thức
giữ trời tự do
——————————————
HƯƠNG NHÂN TÌNH
Cây gai
cúi nhặt trên đường
Chợt nghe
đá sỏi
nẩy hương nhân tình
Hạt lệ khô
cõi phù sinh
Yêu thương
ngồi tụng
câu kinh phúc lành
—————————————
NGỦ NGÀY
Người xưa
lên núi thong dong
Đời chiêm bao trắng,
cỡi hồng hạc bay
Ta chừ!
Lên núi ngủ ngày
Dẫu mây lãng tử
còn say sông hồ
——————————–
CÓ
Có nuôi
tiếng hót chim trờiF
Có hang ẩn trốn
một đời tịch liêu
Có nắng sớm,
có mây chiều
Có viên mãn có,
mặc liều có, không!
———————————
HÓA
Với tay
nhặt một chút hương
Với tâm thơm ngát
cúng dường nhân gian
Hóa văn
hóa chữ trên ngàn
Ngùi thương mây gió
lang thang không về
————————————–
MỞ RA
Nỗi buồn
không phủi cũng rơi
Niềm vui thư thái
cười tươi với mình
Nhìn xem hoa cỏ hữu tình
Mở ra
vô tận
trang kinh đời này
—————————————–
NHƯ THỊ
Tay buông,
tay bắt phí công
Thế tình tan tụ,
có không lẽ thường
Ai người
còn bỏ còn vương
Ngắm nhìn như thị,
bụi hường ở đâu?
———————————-
NGƠ NGÁC
Nhảy qua
hạt cát trăm lần
Chợt bông cỏ tím
bên chân nở rồi
Hương thơm nhẹ,
thoảng bồi hồi
Giọt sương ngơ ngác,
thả rơi bóng mình
———————————
MỘNG
Chí trai
thì mộng biển trời
Sa – môn
thì mộng
nghỉ ngơi Niết – bàn
Mộng qua
địa ngục, thiên đàng
Đến khi tỉnh mộng,
luận bàn, mộng thêm!
———————————
MỞ RA
Nỗi buồn
không phủi cũng rơi
Niềm vui thư thái
cười tươi với mình
Nhìn xem hoa cỏ hữu tình
Mở ra
vô tận
trang kinh đời này
——————————————–
NHƯ THỊ
Tay buông,
tay bắt phí công
Thế tình tan tụ,
có không lẽ thường
Ai người
còn bỏ còn vương
Ngắm nhìn như thị,
bụi hường ở đâu?
————————————–
NGƠ NGÁC
Nhảy qua
hạt cát trăm lần
Chợt bông cỏ tím
bên chân nở rồi
Hương thơm nhẹ,
thoảng bồi hồi
Giọt sương ngơ ngác,
thả rơi bóng mình
————————————–
NHẸ HỀU
Bóng ai vừa mới qua cầu
Bèo hoa lãng đãng trước sau thắm dòng
Thuyền lên, thuyền xuống như không
Ngồi xem cọng cỏ sang sông nhẹ hều
————————————————–
MỘNG
Chí trai
thì mộng biển trời
Sa – môn
thì mộng
nghỉ ngơi Niết – bàn
Mộng qua
địa ngục, thiên đàng
Đến khi tỉnh mộng,
luận bàn, mộng thêm!
————————————–
RỘNG RINH
Nồi canh,
lượm chú sâu ra
Cũng chan, cũng húp,
cười xòa một phen!
Người lỡ lầm,
bỏ sao nên
Thương yêu xấu ác,
tâm thiền rộng rinh!
————————————
TỰ DO
Chùa quê
trăng ngủ mái rêu
Đất lành
hoa nở
sớm chiều tự do
Qua sông,
ta chẳng lụy đò
Hú dài một tiếng,
bỏ bờ rong chơi!
——————————————–
Gót thiền tự vẽ đường đi!
Khói sương vẽ lối vô vi mùa về!
——————————————–
Vượt bao dặm lữ khách về,
Khói sương vai áo cõi mê sông hồ
————————————————
SƯƠNG VÀ ĐÁ
Đứng ngồi
đá nói chuyện chi
Chụm đầu năm tháng,
cuộc đi cuộc về
Thì thào
ba cõi bốn bề
Sương buồn
rớt giọt tỉ tê sự tình!
————————————–
ĐƯỜNG BƯỜM
Từ thị thường,
mở con đường
Dấu mây ngơ ngác,
dấu sương lập lòa
Ai người
nằm mộng thấy ta
Thấy con bướm nhỏ,
quê nhà Trang Chu?
———————————–
MỜI TRÀ
Trăng khuya
tìm đọc thơ rơi
Núi rừng đã ngủ,
đất trời còn ta
Mời hư vô
cạn chung trà
Mây sương thinh lặng
la đà hiên văn
———————————-
CŨNG VUI
Chuồn chuồn
bay thấp bay cao
Này mưa, này nắng
lao xao giữa rừng
Hôm kia
con rắn hóa thừng
Hôm nay mọc cánh,
thêm sừng cũng vui!
————————————–
TỰ TẠI
Cánh buồm
nửa mảnh trăng treo
Trùng trùng mây gió,
mái chèo nhẹ đưa
Sông nghìn xưa,
sóng nghìn xưa
Cõi thiền tự tại,
bốn mùa hóa tâm
———————————–
NGẪU NHĨ
Tình đời
xanh chin trái cây
Chín xanh, xanh chín
trên tay mấy lần
Nghêu ngao
giữa cõi bụi lầm
Tuy nhiên, ngẫu nhĩ,
dạo trần cũng vui!
———————————-
NUỐT LƯỠI
Ai ơi,
trong cõi người ta
Vật, tâm, hoa, rác
hằng xa phép mầu
Chấp tay,
im lặng cúi đầu
Nói ra, nuốt lưỡi,
nửa câu dễ nào!
———————————
THẢ LIỀU
Chim trời cõng nắng trên không
Còn ta bơi mãi dòng sông rác rều
Hôm kia vực thẳm, thả liều
Chiếc thân lướt gió, cánh diều nhẹ bay!
—————————————————
HỒNG HOANG
Ngắm xem hạt bụi bàng hoàng
Nằm trên cõi nhớ thiên đàng hắt hiu
Ngày rơi xuống bãi cát chiều
Dấu chân niềm nỗi, rất nhiều hồng hoang
——————————————————-
THIẾU CHA
Mất cha
tắt ngọn nến thờ
Bài văn thiếu lực,
câu thơ loạn vần
Mẹ, con
mấy nổi đường trần
Bóng dài côi cút,
dấu chân lạc đề!
—————————————-
MUÔN SINH
Dẫu cho
mưa nắng đổ tràn
Chuồn bay, chuồn lượn
thênh thang phận mình
Ngắm chuồn
rồi gẫm muôn sinh
Cánh mòn, cánh cụt
phiêu linh bãi bờ!
———————————–
GÓC TÂM
Hoa kia
chỉ nở một lần
Sớm hôm lặng lẽ
âm thầm tỏa hương
Với ai
xuôi ngược phố phường
Góc tâm,
nhớ lại
khu vườn bỏ quên!
———————————-
HẠT CƠM
Hạt cơm
bố thí gieo duyên
Trái hoa giác ngộ,
non thiêng giữa lòng
Hạt cơm,
cõi Phật phiêu bồng
Trời người nô nức,
tâm đồng lạc an
———————————–
TÍN ĐẠO
Liên hoa
Phật tích là đâu?
Bụi trần
hóa hiện
bảo châu mấy tòa
Y cà sa,
sắc vàng pha
Tình xưa
tín đạo
nhà nhà hỷ hoan
————————————
TÂM HOA
Gió mây
đón khách quen về
Thập phương thiện hữu
bồ – đề tâm hoa
Y cà sa,
sắc vàng pha
Lối xưa
nguyệt tỏ
sương sa bồi hồi!
———————————–
THÂN THẾ
Xuân nay
đá cỏ đều vui
Phật ngồi tĩnh tại,
nụ cười hư vô
Chợt nghe
thân thế mơ hồ
Chợt nghe
tiền kiếp
bụi mờ phương Tây
———————————-
TRĂM HỒNG
Mùa vàng
thắm thiết trăm bông
Trần gian
bất tuyệt
nụ hồng ươm hương
Chân lý xưa,
một con đường
Đạo đời khắng khít,
yêu thương cõi về!
———————————-
PHÁP Y
Mùa vàng
thắm thiết pháp y
Trần gian
bất tuyệt
câu thi đại từ
Hạc về
đậu mái thảo lư
Cành khô
ngọc nở
kinh thư điệp trùng!
————————————–
DUYÊN XƯA
Chợt phong vân
ghé mái chùa
Cỏ hoa y đạo,
duyên xưa tấm lòng
Chợt ly tao,
phiếm tơ đồng
Vô thanh mây khúc,
kệ trần lao xao!
—————————————-
CHÂN DIỆN
Từ non
xuống cõi chợ vàng
Tìm thăm hạt bụi
lang thang thuở nào
Mù sương
lớp lớp ngăn rào
Biết đâu chân diện
mà chào mà thưa!
——————————–
Hai chân bỏ thỏng hai bên
Kệ dòng sinh tử nhớ quên dặm mù!
———————————————–
Lá hoa thức trắng đêm sương
Trăng trời lỗi hẹn khu vườn hoang liêu!
——————————————————
QUÊ TÔI
Quê tôi
cây lá bốn mùa
Có thơ suốt tháng,
có chùa đầy trăng
Có nắng lửa,
có mưa dầm
Có kinh, chim hót,
có tâm, hoa cười!
———————————-
THỜI
Đôi khi
hốc đá trùm chăn
Đôi khi
vác núi
kiêu căng bỏ bờ
Thương đời,
chân duỗi, chân co
Thương mình,
trăng nước
con đò nghêu ngao!
————————————–
CƯỜI MÂY
Vui tay
dựng một kiểng chùa
Trồng hoa, tạo cảnh,
còn lưa tuổi đời
Trăm năm
được cõi nhàn thơi
Đa đoan mọi sự,
tiếng cười đầy mây
——————————–
TAO NGỘ
Hư không
lại chợt phiêu bồng
Non cao
đứng ngắm
dòng sông ngược nguồn
Ai người
lội thác, băng truông
Về đây tao ngộ,
vui buồn nhân gian!
———————————-
QUÊ NHÀ
Người từ
kẻ chợ phồn hoa
Về đây
gặp lại
quê nhà tiền thân
Duyên xưa,
đứng lại tần ngần
Nửa không, nửa có
phù vân thế mà!
——————————-
DÍNH
Lăn hoài,
đá chẳng mọc rêu
Ngồi hoài
am núi
thì nhiều vấn vương
Nhàn non sớm,
lặng chiều sương
Áo vai
dính cả
hoa hương rừng ngàn
————————————-
TÌM TÂM
Ai người
ngoạn cảnh tìm tâm
Hay đâu nắng lửa,
bụi lầm hóa ra
Sương thu
mây trắng nhạt nhòa
Ba đời thân thế
biết là chiêm bao!
————————————-
KHÔNG HOA
Ngoài tai
gió thoảng trăm tình
Trong tâm muôn sự,
với mình, không hoa
Rong chơi
giữa cõi sa – bà
Sá gì cát bụi
gần xa mộng dài!
———————————–
MỊT MÙ
Thương đời
rồi lại thương mình
Thuyền qua biển lớn
gập ghềnh sóng đưa
Thân như
cát bụi gió lùa,
Phiêu lưu ngàn kiếp
muôn xưa mịt mù
———————————
THỞ
Lên chùa
thấy Phật muốn tu
Về nhà,
công việc lu bù lại quên
Có ai
học thở,quán thiền
Lắng nghe
tám vạn
ưu phiền nhẹ bay
————————————-
BỤI CỬA SÀI
Bước ra
thấy núi tọa thiền
Bước vô
thấy Phật
an nhiên mỉm cười
Trong, ngoài
chẳng thấy chữ, lời
Mình còn ham viết,
bụi rơi cửa sài!
———————————–
CÒN NỒNG
Nhìn xem
quán trọ bên đường,
Lữ hành vô định,
thê lương tháng ngày
Lợi danh
một áng mây bay
Tiền tài bụi đất,
giấc say còn nồng!
————————————–
THƯƠNG
Phật ngồi,
bỏ thõng hai bên
Mà nay
con cháu
nằm quên giữa dòng
Am xưa
còn đốm tuệ hồng
Soi bao tiền kiếp,
thương lòng còn trôi!
————————————
HỮU VI
Cỏ cây
từ đất mọc lên
Làm người
đầu dưới, chân trên
cũng kỳ!
Chùa am hiện đại biết đi
Về thành
lố nhố
hữu vi độ đời!
———————————-
CƠ CỰC
Cá lang cang,
cơm liền kiềng
Nuôi con
vất vả
ruộng phèn đồng chua
Mẹ còn
đi sớm về trưa
Lấm lem, cơ cực
nắng mưa tháng ngày
———————————-
PHỤNG HIẾU
Thông ngàn
vi vút non cao
Bài thơ phụ mẫu,
trăng sao đời này
Phật thương,
bi mẫn chỉ bày
Trái tim phụng hiếu,
phước xây đạo tràng
——————————
CHÚT NÀY
Non xanh
chút chữ, chút thơ
Chút hồn bỏ phố
bụi mờ hoa bay
Tình xuân
còn một chút này
Nửa hư nửa thực
trên tay ngỡ ngàng!
————————————-
MÂY HIỆN
Dẫu như
mây hiện giữa trời
chút tình thiên cổ
tạc lời làm vui!
Mười phương
thi hữu bồi hồi
Cỏ cây hoa lá,
nụ cười vu vơ
———————————
CÚC VÀNG
Hoa cúc
vàng áo sư ông
Chẳng chờ viễn mộng
mà trông lưng vời
Chân ai
theo gót mặt trời
Gặp mây Linh Thứu,
tiếng cười sông Ngân!
——————————–
THẢ XUÔI
Trí nhân
thì lội ngược dòng
Ngu nhân
nghiêng ngửa
cho lòng thả xuôi
Ma vương
chúng vỗ tay cười
Tử sinh lớp lớp,
đất trời lạnh căm!
————————————–
MIỀN CỐ TRI
Tung đốm lửa
vào lòng khe
Cháy bùng con nước
đi về hạo nhiên
Lá xanh
ngủ giữa thung triền
Sáng nay thức dậy,
một miền cố tri!
——————————-
CHÚT DUYÊN
Lên chùa
thấy Phật muốn tu
Về nhà thấy mẹ,
công phu chửa đền
Thì xin
chút phước làm duyên
Đất lành gieo giống,
phỉ nguyền ba xuân
———————————
SẠCH KHÔNG
Đức tin
vàng đá không pha
Mặt trời trí tuệ,
nắng mai rạng ngời
Hư tâm
là định tuyệt vời,
Bờ kia thắng phước,
tiếng lời sạch không
————————————–
CON SỐ
Miên man
ba cõi đắm chìm,
Đất trời sáu nẻo,
trăm nghìn thịt xương
Lệ khô
cạn bốn trùng dương
Bảy tình lửa đốt
can trường có hay!
——————————–
CÕI HUYỀN
Cần cù
đất đá hóa văn
Thông ngàn trỗi nhạc ,
hồ trăng dập dờn
Cỏ hoa
lát thảm mảnh hồn
Hương thơ
thấm tận
đầu non sử huyền!
——————————-
PHẤT TAY
Phất tay
phủi đám bụi đàng
Cạn chung trà,
cuộc thanh nhàn với ta!
Yêu thương
cả rác lẫn hoa
Bỏ quên trong đục,
trần sa đại toàn!
—————————–
CÕI NÀY
Viết chi
rồi cũng dùng lời
Mần chi
rồi cũng
chuyện đời loay hoay
Tri âm còn một cõi này
Yên Hà, mai hạc,
khói mây bạn cùng!
——————————
THƠ VÀ TA
Dường như
biến hóa trăm màu
Trăm màu biến hóa
rầu rầu cỏ hoa
Ôi cỏ hoa,
thơ và ta!
Ba ngàn chiếc lá,
vẽ tà khói bay!
———————————–
CÒN
Còn ai
đứng giữa đồi hoang
Đêm sâu,
tiếng hú đổ tràn suối mê
Còn ta,
mây trắng đi về
Làm cây cầu cũ,
bốn bề nước xao!
———————————–
PHẢI LÀ
Phải là
chiếc lá phân vân
Để con chim hót
dặm gần dặm xa
Phải là
ngọn cỏ thật thà
Nửa khuya sương hát,
lời ca dịu dàng!
————————————
RỒI
Rồi thơ
thêm đạo thêm duyên
Cành sen thuở nọ
mấy miền trắng hoa
Ngát hương
một cõi liên tòa
Phất tay trường mộng
tan nhòa biển dâu
———————————-
ĐẠO
Vườn đời,
nâng đọt,dưỡng hoa
Nhân văn đối xử
cùng ta nghĩa tình
Đạo thì
thi bút phiêu linh
Lướt qua hồ hải,
phù sinh mà về!
———————————–
THƠ BAY
Đêm mười phương
nở uy linh
Có con hạc trắng
hữu tình đến đây
Ba ngàn
thế giới ngủ say
Từ trong hạt bụi,
thơ bay bốn bề!
———————————-
MẶC TÌNH
Câu thơ
Giả Đạo kỳ công
Áo cơm
cứ việc
phiêu bồng về mô
Có không
là chuyện gật gờ
Tử sinh đại sự
nhởn nhơ mặc tình!
—————————-
NON CÙNG
Dấu chân
trên cỏ hôm nao
Tượng mây,
bóng nguyệt
hiên sao đời đời
Sá chi
mưa nắng chuyển dời
Sa – môn tự tại
dạo chơi non cùng!
————————————–
TA CÒN
Thế gian
biết mấy thâm tình
Đến đi lặng lẽ,
câu kinh không lời
Ta còn
hơi thở nụ cười
Xoa tay huyễn hóa,
xả rơi bụi vàng
————————————
AI CÒN
Chợt đâu
lá rụng hiên thầy
Chợt đâu
trăng tỏ
song mây sáng lòa
Ai còn
gánh chữ cùng ta
Nghĩa mờ, mắt kém,
đường xa nhọc nhằn
————————————–
RẬP RÌNH
Cái gì!
Ai đó rầm rào
Chèo lên chống xuống
cái ao đời mình
Bèo hoa đốm tía rập rình
Leo lên
tĩnh tọa
trang kinh để hờ!
———————————
PHONG LAN
Chút sương nước,
chút khí trời
Đóa hoa lòng mẹ
một đời sắc hương
Cái ngon,
cái tốt mẹ nhường
Cơm thừa, canh cặn,
tam thường làm vui!
—————————————
MẸ CHA
Nón cời,
áo vá quanh năm
Mẹ cha
lẫn với
bóng trăng quê nhà
Trở xoay
vại muối, chum cà
Nuôi con
tài trí
bằng ta bằng người
———————————————-
HOANG LIÊU
Lối lên,
ngựa mỏi trăm đường
Tà huy lũng nội,
nằm thương quán chiều
Lối lên,
chiếc bóng nghiêng xiêu
Nhập nhòa nhân ảnh,
hoang liêu bốn bề
————————————
NHẶT TRĂNG
Chữ nhân gian
lấm bụi mù
Ta đi tìm nhặt
trăng thu giữa rừng
Chợt đâu
ngữ nghĩa quay lưng
Chợt đâu
con rắn, dây thừng
hiện ra!
—————————————–
TẬP 2
Hư vô
Hư vô
đi suốt dặm người
Đi xuyên sử lịch,
rực trời tang thương
Hư vô
cháy đỏ văn chương
Thơ thiền muốn viết,
ngại vương chữ lời!
___________________________________
Quên rồi
Bước lui
bước tới sân chùa
Câu thơ năm trước,
gió lùa về đâu
Đêm qua
trăng gởi thoại đầu
Giật mình ngoảnh lại,
chữ câu quên rồi!
___________________________________
Trâu không
Hồn thơ
cỡi bụi ra đi
Mắt xanh đầu núi,
vô vi hành tàng
Tử sinh
cột bó quăng đàng
Trâu không gặm cỏ
vượt ngàn rong chơi!
___________________________________
Nhặt hoa rác
Hư vô
chẳng có dấu chân
Nên thơ và thẩn
đường trần hoang mang
Mải mê
trong cõi xế tàn
Nhặt hoa
và rác
rơi tràn lối đi
___________________________________
Gánh
Mưa sa
không thấm mái dày
Tuổi thơ có mẹ
nào hay nhọc nhằn
Mồ hôi
ướt đẫm khó khăn
Gánh sương, gánh nắng
tảo tần nuôi con
___________________________________
Noi hiền
Chong đèn
vò võ canh thâu
Văn thơ, giáo án,
chữ câu kiếm tiền
Cha nuôi con,
giữa chợ triền
Chải bươn, lách bút,
noi hiền, giữ nhân!
___________________________________
Đâu còn
Ngửa tay
soi mặt mà tìm
Dung nhan
cõi cõi
im lìm xiết bao
Đâu còn
chân thấp, chân cao
Đâu còn gió tía
mà xao bụi hồng?
___________________________________
Mười cõi
Mười phương
đâu chẳng quỷ ma
Mười phương
gẫm lại tình ta khác gì
Một đời
cạn cuộc hữu vi
Một đời,
mười cõi
vui vì lênh đênh…
___________________________________
Chợt nghe
Đưa tay
với trái nhân luân
Cành mù sương
đã vô ngần gió xao
Đưa tay
lượm hạt mưa rào
Chợt nghe
giọt nước
non cao trở mình!
___________________________________
Tơ đồng
Tơ đồng
rung phím mà chơi
Tri âm thiên cổ,
đất trời bơ vơ!
Mực sương,
bút cỏ đề thơ
Ngàn sau vi tiếu,
mấy bờ cảo thơm!
___________________________________
Nhị trùng
Lên non
tâm, pháp còn hai
Về đau như nhị,
lai rai nhị trùng!
Yên hà
sương khói mông lung
Yên hà sương khói,
thiên khung nhạt nhòa
___________________________________
Chớ hỏi
Yêu thơ
từ độ biết buồn
Tâm hồn
đã mấy
hoàng hôn úa màu
Xin ai
chớ hỏi nương dâu
Để ta
thanh thản
chữ câu lòng mình!
___________________________________
Để cho
Ngửa tay
bắt ngọn lửa hồng
Bỏ lên thi tứ,
nghe lòng thôi xao!
Vầng dương
nằm mộng phương nào
Để cho
trời đất
chiêm bao tự tình
___________________________________
Hai câu
Câu thơ,
tiền Hán xin thua
Hai câu gộp lại,
chẵn thừa âm dương
Quán xiêu
thì khách lên đường
Thành xiêu,
tiếng hát
chiêm nương vọng về
___________________________________
Trà xanh
Trà xanh
gợn bảy mặt trời
Ai người ruột lớn,
lửa cười đáy chung
Ai người
ngộ lẽ vô cùng
Bi, sầu, ái, ố…
muôn trùng lặng yên!
___________________________________
Bồ-đề
(Trân tặng đại sư Hộ Giác)
Bồ-đề
mấy gánh hỡi ai
Y vàng mấy nguyệt,
dấu hài đòi vương
Kinh vàng
tay quải hà phương?
Trán ngà
hồ đọng
giọt sương biển trời
(1980)
___________________________________
Hạt bụi
Có hạt bụi
thức cùng trăng
Nói thiền, nói chợ
xung xăng vườn ngoài
Hương trà xuân,
bụi lai rai
Sợ khi hết bụi,
còn ai chuyện trò?
___________________________________
Độ
Ra đi,
cát bụi bao dung
Tìm trong viễn mộng,
đã từng cố quê!
Độ con chim
hót rừng mê
Độ con sông bạc
dặm về biển xanh
___________________________________
Nơm, lưới
Thưa rằng,
viễn mộng xa quê
Cái cười, cái khóc
đề huề cả thôi!
Rằng thưa,
nuốt lưỡi chẳng trôi
Cái nơm, cái lưới,
thương ôi, cái còn!
___________________________________
Mai kia
Mai kia
ta sẽ viễn ly?
Cỏ rêu
đầu ngõ
xanh rì độ nao!
Mai kia
rồi cũng vẫy chào
Lá vàng vườn cũ
thì thào sớm hôm!
__________________________________
Tự do
Bóng sinh,
bóng tử đổi đời
Sầu đau
ý tượng
bên trời biết hay!
Ta còn cả một cõi này
Chung trà chưa uống,
một ngày tự do!
___________________________________
Cô liêu nào
Hạc vàng
lưng cánh đầy sương
Buồn vào lũng thấp,
sầu vương núi dài
Cô liêu nào
ở phương ngoài
Thơm hương cổ tích,
thơm hoài ngàn năm?
__________________________________
Một thoáng
Em ơi!
Cái kén vỡ rồi
Con sâu hóa bướm
dạo chơi phố vườn
Lung linh
cây cỏ hoa hương
Phù du một thoáng,
thiên đường nước mây!
___________________________________
Mấy nghìn
Yêu thương
biết mấy Thích-già
Vai mang thánh tượng,
bài ca vong tình
Đam mê
cháy tỏ tờ kinh
Thả tay
ngọn cỏ
mấy nghìn biển sương!
___________________________________
Vô danh
Trăng thiền
rụng giữa hiên mai
Vớt lên
thấy một
hình hài chẳng quen
Quê hương,
sử lịch, không tên
Vô danh thiên địa,
một miền trắng phau!
___________________________________
Nhìn bóng
Có thiền
ẩn tận non sâu
Có thiền
vào chợ
dăm câu mấy vần
Hỡi ai
phiêu lãng đường trần
Quay nhìn chiếc bóng
chợt gần, chợt xa!
___________________________________
Vô, ra
Bước ra
đụng cái ba ngàn
Bước vô thấy Phật,
dung nhau vạn đời
Bước lui
gặp cái cõi người
Lân la
xin một
nụ cười vô duyên!
___________________________________
Nghe kinh
Lên non
rồi lại xuống non,
Bạc đầu sương tuyết,
phai mòn tử sinh
Hữu, vô
rối rắm sự tình
Nằm dài với cỏ,
nghe kinh đất trời!
___________________________________
Yên Hà
Cao cao
gác mái yên hà
Nguyệt sương làm bạn,
thơ trà làm vui
Bức tranh
sơn thuỷ một đời,
Không hay tiên đọa,
chẳng cười trần lao!
(1986)
___________________________________
Định nhàn
Phương Tây
nằm ngủ thảo lư
Có hay biển bạc
đến từ non xanh
Đường mòn
sinh tử loanh quanh
Nghỉ ngơi thân thế,
bức tranh định nhàn!
___________________________________
Xuân
Câu thơ
thuyết pháp non cao
Con chim đón nắng
hót chào nguyên xuân
Không gian
thanh sạch bụi trần
Sầu đông rủ lá,
nẩy mầm trắng sương
___________________________________
Hiên trà
Hiên thơ
thơm thoảng hương trà
Lẫn mùi hoa cỏ
la đà ngậm sương
Gió chiều
kể chuyện mười phương
Trăng khuya
đàm đạo
văn chương với mình!
___________________________________
Đêm, ngày
Đêm nằm ngủ
trong hạt sương
Thấy con biển trắng
mộng trường bay qua
Ngày thõng chân
cõi ta bà
Thấy nhiều cát bụi
bỏ nhà đi hoang
___________________________________
Đẹp
Thấy đất trời
trong hạt sương
Gom tâm cảnh
vào khu vườn cỏ xanh
Có chàng
đạo sĩ tinh ranh
Vì yêu cái đẹp
mà thành thi nhân!
___________________________________
Duyên
Một khe
rửa bút đen rồi
Biết bao giấy má
nổi trôi phố phường
Vui duyên,
thêu chữ, giữ hương
Buồn duyên, lạc chợ,
ven đường bụi bay
___________________________________
Ngơ ngác
Non xanh
ngơ ngác hạc vàng
Lối về cỏ nội
mơ màng sương giăng
Nguồn xưa,
nhớ nước sông Hằng
Suối khe ngơ ngác,
uống trăng đầy lòng
___________________________________
Sóng lay
Cõi trần
ngựa kéo, trâu cày
Mồ hôi thương hải,
rỉ gầy con tim
Đời khuya,
lòng quạnh, bóng chìm
Lời thơ mòn mỏi,
mấy triền sóng lay!
(1980)
___________________________________
Chia sẻ
Dẫu cho
nắng lửa đường xa
Quạt làn gió mát
cùng ta với người
Từ tâm,
chín bỏ làm mười
Cảm thông, chia sẻ
nụ cười yêu thương
___________________________________
Tình không
Lơ thơ
khóm trúc non tây
Đã từng
lãng đãng
gió mây cõi ngoài
Đồi đông
tùng đứng nghiêng vai
Nước sương năm tháng
rỉ hoài tình không
___________________________________
Có, không
Thương cha
vai nắng vai mưa
Đạp gai, dẫm bụi,
được thua chợ hồng
Gánh mẹ con,
gánh tang bồng
Trăm năm thân thế
có, không chẳng nề
___________________________________
Trí tâm
Trí cày
thửa ruộng nhân sinh
Tâm gieo lúa mạ,
câu kinh nhiều đời
Gương cha
tài đức rạng ngời
Non cao vằng vặc,
trăng trời lung linh
___________________________________
Bạn vàng
Đôi khi
quạt mát đêm thâu
Đôi khi phủi bụi,
che đầu nắng mưa
Chợ chiều,
vãn cuộc, lưa thưa
Bạn vàng,
hồ dễ,
sớm trưa bên mình
__________________________________
Bây giờ
Bây giờ
pháp học, pháp hành
Lối về nắng ấm,
mây lành đầy vai
Dẫu cho
dặm lữ góc gai
Áo vàng khinh khoát,
dạo hài cảo thơm
___________________________________
Giọt nước
Mai về
núi cũ phủi tay
Lụy chi bóng khói,
hình mây phiêu bồng
Trôi qua
bao cuộc long đong
Vẫn là giọt nước
nguồn trong non vời!
(1992)
___________________________________
Xóa vết
Bước đi
không để dấu chân
Trăng thiền
xóa vết
mộng trần hôm qua
Ngắm xem
hơi thở lòng ta
Mặt mày thấy rõ,
quê nhà không hư!
___________________________________
Giọt nguồn
Ngồi uống trà
với cỏ cây
Có hương thông lạnh,
có mây rừng mờ
Có tĩnh tại,
có vất vơ
Thoáng giây
sương đọng
giọt thơ đầu nguồn
___________________________________
Cố hương
Tha phương
mà ngộ cố hương
Bồ-đề trăng tỏ
con đường ngàn xưa
Non linh,
sương khói bốn mùa
Vẫn vui dặm khách,
vẫn đùa ngàn dâu!
__________________________________
Vỡ
Giọt sương
vỡ hạt đêm qua
Bồi hồi tưởng tiếc
mù sa thượng nguồn
Huống chi
trăm chuyện vui buồn
Rồi ra thân thế
trôi suôn dặm hồng!
___________________________________
Xa ngàn
Vỡ nguồn,
con nước miên man
Suối sông dòng đục,
xa ngàn đã lâu
Ai còn
quán trọ, chân cầu
Chắt chiu tình lữ,
bạc đầu không hay!
___________________________________
Buông tay
Đầu non
trăm trượng buông tay
Thử xem thời mệnh
trở xoay thế nào
Chợ vàng
gió cát lao xao
Thế gian
giăng lưới
chuôm ao mặc tình!
___________________________________
Chút phiêu bồng
Trăng ngồi
góc núi làm thơ
Mây qua đỉnh biếc
viết tờ kinh không
Thương ai
tất tả dặm hồng
Lên đây
lượm chút
phiêu bồng về chơi!
___________________________________
Bâng khuâng
Từ ngàn,
cơn gió đưa hương
Qua sông, qua núi,
qua vườn chiêm bao
Đêm kia
giấc mộng ngọt ngào
Ta còn
đứng giữa
nguồn đào bâng khuâng!
___________________________________
Pháp giới
Ven rừng
hái một nhánh hoa
Chợt nghe
rung động
mấy tòa núi xanh
Vạt hồn
sợi khói mong manh
Và cơn mộng trắng
tan nhanh giữa chiều!
__________________________________
Mây giang hồ
Bước ra
chưa khỏi núi này
Thấy trời thả nổi
đám mây giang hồ
Bước ra
rồi lại bước vô
Chợt hư không
hiện bài thơ không lời!
(1995)
___________________________________
Mộng hồ!
Bên sông,
không muốn gọi đò
Lần khân quán khách
văn thơ, tửu trà
Giang hồ tứ chiếng yêu ma
Cuộc chơi sinh tử
cùng ta mộng hồ!
___________________________________
Nhánh tùng
Từ ngày
đem lửa lên non
Đốt kinh
soi chữ
lối mòn mù sương
Nhen tim,
ấm áp khu vườn
Đồi đông hạo khí:
Tùng vươn nhánh tùng!
___________________________________
Đổ chiều
Chợt đâu
một ngọn lá vàng
Tiếng rơi
nghe động
rừng ngàn tịch liêu
Âm vang sinh tử dặt dìu
Có người lên núi,
đổ chiều xuống khe!
___________________________________
Về thôi
Về đi thôi,
cánh chim chiều
Sông dài lữ thứ
đã nhiều hồng hoang
Ngày đêm
sóng dậy biển ngàn
Tà huân lớp lớp,
mộng tràn tám phương!
___________________________________
Thời gian
Phi long câu!
Phi long câu!
Thời gian vi vút,
bạc đầu không hay
Thơ chừ,
chữ uống đầy mây
Mực còn rỉ rả
trang ngày trang đêm
___________________________________
Nửa
Một nửa thiền,
một nửa thơ
Trăng soi một nửa,
sương mờ nửa kia
Nửa ai
đứng giữa biên bìa
Còn ai một nửa,
ngăn chia ngàn trùng!
___________________________________
U mặc
Non xanh
có một nụ cười
Trầm luân vào cõi
trăm đời tưởng quên
Khá thương
cái rác vô duyên
Chim tha làm tổ,
cũng nguyền ấp iu!
__________________________________
Còn lời
Thế thân
nhẹ tợ mây ngàn
Tâm không muôn việc,
thênh thang cuộc về
Trên tay một trái bồ-đề
Hiến dâng bến vọng,
bờ mê còn lời!
__________________________________
Con nhện
Nhện ơi!
Nhện hỡi! Nhện hời!
Nhện ru ai ngủ
lơi khơi xó này
Khói sương
treo võng ngủ say
Ca dao lớp lớp
bụi bay mịt mù!
___________________________________
Giọt tâm
Câu thơ
hương chổi, hương tràm
Vượt bao sông suối
lang thang phố đời
Dẫu cho
lấm bụi đất trời
Giọt tâm trong vắt,
tặng người tri âm!
___________________________________
Giấc trăng
Hóa thân
chi đó hóa thân
Con sâu chú bướm
phân phân nghìn trùng
Ta chừ
núi ngủ bên lưng
Mơ Trang mộng điệp
xem chừng dở hơi!
___________________________________
Bạn
Nhìn xuyên
qua mái, thấy trời
Có con trăng bạn,
khơi vơi giữa từng
Ngó qua
bằng hữu bên rừng
Có đồi Độc Thụ
thủy chung tháng ngày!
(1998)
___________________________________
Gió lùa
Tình đông
còn một chút này
Cành lan nở muộn,
hiên tây gió lùa
Bạn vàng
giữa chợ chiều lưa
Chung trà chưa ấm,
tiễn đưa vội vàng!
(Đạm Lư Hiên 1981)
___________________________________
Lỡ tay
Lỡ tay
cắt đóa mỹ dung
Thấy em rỉ máu,
lệ rưng ba ngàn
Khuya nay
tụng biến kinh vàng
Nghe trong hương khói,
bóng nàng lung linh!
(1979)
___________________________________
Hóa duyên
Bơ ngơ
trăm bến, một thuyền
Neo không, đáy rỗng,
hóa duyên đời này
Trượng chèo,
mây khói đầy tay
Lênh đênh sương nước,
bèo lay, sóng dờn!
___________________________________
Khó ghi
Thằn lằn
chắt lưỡi đêm thâu
Rừng khuya cú rúc,
sương sầu rụng rơi
Nhớ thương
mẹ đã về trời
Nghĩ ân hiếu đạo,
vạn lời khó ghi
___________________________________
Hạnh hoa
Qua sông,
trăng viết bài thơ
Về non,
mẹ kết hai bờ hạnh hoa
Hạnh hoa
thơm ngát trần sa
Cho con, cho cháu
một nhà yên vui
___________________________________
Nhảy qua
Nhảy qua
hạt cát trăm lần
Nhảy qua cọng cỏ,
nghe chân rã rời
Đưa tay
muốn hái mặt trời
Thương đêm tối nọ
biếng lười đã quen!
___________________________________
Loay hoay
Đò ơi,
đò ơi, đò ơi!
Gọi chi thì gọi,
tiếng lời gió bay
Bờ kia
vọng lại bờ này
Sông ngàn chẳng động,
loay hoay kệ người!
___________________________________
Trong mắt
Tìm trong
mắt trái một hòn
Tìm trong mắt phải
một con kiếng màu
Một hòn
và núi bằng nhau
Để cho ai đó
lau hau nhìn đời!
___________________________________
Được
Tình đời
nhẹ hẫng đôi vai
Hành hương cô lữ,
biết ai bạn cùng
Bây chừ
được cái thung thung
Được thêm dấu hỏi,
vô cùng, còn nguyên!
___________________________________
Khói mờ
Chim non
nhảy ổ chuyền cành
Lòng ai
cũng có
mái tranh quê nghèo
Hút xa
trăm núi nghìn đèo
Lắt liu bóng mẹ,
trôi theo khói mờ!
___________________________________
Xa nguồn
Bỏ nguồn,
nước chảy về đông
Qua bao ghềnh thác,
suối sông quê người
Xót thương,
giọt nước rã rời
Rong bèo, rều rác
cuốn trôi lạnh lùng
___________________________________
Bẻ bút
Quên từ
đông hải cát vàng
Nhớ từ
giọt suối
trôi hoang bến miền
Bên trời
bẻ bút, cắt duyên
Biết chi còn lại,
câu thiền hư vô!
___________________________________
Lời cỏ rêu
Vỗ tay
cười vó ngựa hồng
Qua ngàn sử tích,
đá đồng nằm phơi
Dáng bia,
mắt tượng sụt sùi
Xám đen, xanh bạc,
tiếng lời cỏ rêu
___________________________________
Gió vượt diều
Trần gian
bỏ biệt sao đành
Dòng trôi đổ thác,
tắp ghềnh chiêm bao
Trốn trong
hang hốc đìu hiu
Làm thơ
cho gió
vượt diều lang thang!
___________________________________
Chẳng ai
Phận người
nấm mộ cồn hoang
Tình như nắng tối,
nghĩa vàng nguyệt mai!
Chân không,
một cụm thiên đài
Giữa đời hư tưởng,
chẳng ai hẹn về!
___________________________________
Tùng cài
Tụ tan,
ly hợp cũng là
Buồn vui rất cũ,
chung trà nắng mai
Thương ai,
bóng mộng dặm dài
Khói sương gặp lại,
tùng cài cửa không!
___________________________________
Một màu
Nghiệp duyên,
ngọn cỏ gió lùa
Thoáng giây gặp lại,
thoáng vừa cách xa
Dòng chia,
một ánh trăng sa
Lạnh lùng, đơn chiếc,
bạn ta, một màu!
___________________________________
Lai rai
Thơ ta
không đạo, không thiền
Dăm câu lục bát,
mắt hiền như nai
Chẳng chờ mốt,
chẳng hẹn mai
Yêu thơ,
ai đó,
lai rai mấy vần!
___________________________________
Đứng lặng
Ta chừ,
đứng lặng bên trời
Nhìn bình minh tạnh,
nhìn đời lên hoa
Cho lan
những nụ thật thà
Thêm rêu cho đá,
thêm nhà cho chim!
___________________________________
Hồn hóa
Phất phơ
cỏ liễu mỉm cười
Lưu ly từng hạt
sương trời nhẹ bay
Hồn đạo sĩ
hóa thành mây
Chiếc thân gởi lại,
cỏ cây xanh ngàn!
___________________________________
Xin trả
Ngàn năm
khói tỏa huyền lâm
Bút ghi
còn một
chữ tâm hao gầy
Lối mây
nối nhịp cầu mây
Hư không
xin trả
chiếc giày hư không!
___________________________________
Soi tâm
Soi tâm
nào có ra gì
Sân si ái ố
có chi chấp nề
Rồi ra cát bụi đi về
Rồi ra viễn mộng,
cố quê thầm thì!
___________________________________
Thưa rằng
Thưa rằng,
tại cái đất trời,
Tại bờ, tại bụi,
tại đời tào lao
Rằng thưa,
cái chuyện là sao?
Cái rơm, cái rác,
ly tao cái về?!
___________________________________
Con trẻ
Hãy như
con trẻ bên lòng
Bi bô giọng nói
giữa dòng ca dao
Xin chào!
Tất cả xin chào
Đầu trần, chân trụi,
trời cao, đất dày!
___________________________________
Vỗ tay
Vỗ tay
cát bụi tang bồng
Bát treo đầu trượng,
nắng hồng đầy vai
Áo cơm chi lụy hình hài
Thịt xương
xin trả
cho đời từ nay
___________________________________
Hắt hiu
Dường như
mộng mị đã đầy
Dường như
năm tháng
làm gầy tương lai
Trên tay
sông núi vạn đời
Thả vào biển lớn
vọng lời hắt hiu
___________________________________
Sá nào
Vốn xưa
là hạc là sương
Luyến lưu
nào đọng
mà vương dấu hài
Trời cao
biển rộng sông dài
Chút thân huyễn nọ,
trần ai sá vào!
__________________________________
Dòng về
Lên non
gẫm chẳng được gì
Vì không chi được
nên đi nhẹ nhàng
Bao giờ
tuyết trắng mây vàng
Bè lau một lá,
thênh thang dòng về!
___________________________________
Không tâm
Không tâm,
chiếc bách lênh đênh
Không tâm,
chiếc lá bập bềnh hư vô
Không tâm,
đốm lửa mơ hồ
Không tâm,
viết mãi
bài thơ mộng trường
___________________________________
Tuyệt tăm
Lên xe
lục bát dặm trình
Rỗng không lưu dấu,
giác tình hoàn vô
Chúng sanh
trầm tịnh như tờ
Sóng xao mặc sóng,
đôi bờ tuyệt tăm!
___________________________________
Hồn hoang
Hồn hoang
chín dặm ra đi
Bụi đường ở lại
sầu khi nhớ người
Tâm huyền
nức một tiếng cười
Gọi nhau đoàn tụ
một trời khói sương
___________________________________
Đất thực
Gót chân,
đất thực công phu
Bạn cùng cát bụi,
trí ngu đường dài
Gió sương
dải lụa vắt vai
Cõi này chung thủy,
học bài giác không!
___________________________________
Giọt nào
Sông sâu
cá ngợp dặm dài
Sầu ơi thiên lụy
chia hai kiếp người
Giọt nào theo với dòng trôi
Giọt nào
tâm tưởng
đầy vơi ngàn trùng!
__________________________________
Chẻ núi
Bút cùn,
chữ nghĩa hao mòn
Tình cha mực cạn,
non còn đứng trơ
Học ăn nói,
học i tờ
Muốn lên chẻ núi,
đề thơ đáp đền!
___________________________________
Chim ổ
Ngược xuôi,
chim mẹ tìm mồi
Bầy con mỏ đỏ,
đứng ngồi xôn xao
Đủ lông cánh,
vút trời cao
Cội xưa, cành cũ
thuở nào lạnh hiu!
___________________________________
Động
Giữa dòng,
cá động lao xao
Trên bờ,
thi sĩ
nôn nao nỗi mình
Rừng cây
thức trắng bình minh
Chuông rơi u tịch,
trăm tình nhẹ bay
__________________________________
Vớt giọt sương xanh
Ngược xuôi
nhân thế tìm đò
Biếng lười góc núi,
nằm co chẳng đành
Lên khe,
bứt cọng cỏ tranh
Chèo qua
vớt giọt sương xanh
giữa dòng!
___________________________________
Lối về
Cha cho
gánh chữ ngần vai
Mẹ cho giọt nắng
soải dài tuyết đông
Đường đời
vút cánh chim hồng
Lối về ngơ ngác,
bão dông tình đời
__________________________________
Nụ ngọc
Thương ôi,
tóc mẹ còn xanh!
Hứng bao gió chướng,
nắng hanh, mưa dầm
Ngược xuôi,
cát bụi đường trần
Trái tim,
nụ ngọc
trong ngần tuyết mai
___________________________________
Dòng xưa
(Tặng thầy Tấn Tuệ)
Dòng xưa
còn một con đò
Phong trần
còn một câu thơ cuối vời
Dừng chân gót mộng bên trời
Trăm năm thân thế,
tiếng lời, ô hay!
_________________________________
Hương trầm cô liêu
Đèn mờ,
khói tỏa lắt lay
Gác khuya thoảng lạnh
trăng gầy bên song
Ai cổ nhân!
Ai tri tâm!
Bút xao tịch mịch,
hương trầm cô liêu!
___________________________________
Vàng, xanh
Lá vàng
cho lá non xanh
Cây già trẩy vỏ
cho cành tươi xuân
Mẹ già,
cho trẻ ươm mầm
Nuôi bao ước vọng
thanh tân với đời
__________________________________
Trán cha
Thẳng ngay,
quy củ mực đen
Lối xưa đạo lý,
ngọn đèn sử kinh
Thương ôi,
điên đảo thế tình!
Trán cha
xếp nếp bất bình,
dạy con!
___________________________________
Lá rơi
Ra đi
sương khói xa mù
Áo mây mặc khách,
lãng du dặm hồng
Lá rơi
nỗi nhớ mơ mòng
Cội xưa, cành cũ
hư không gọi về!
___________________________________
Xuống núi
Nhà sư
xuống núi trăm đời
Bỏ quên
y bát
còn ngời trăng treo
Vỗ hư không,
vẳng tiếng chèo
Hai bờ tịch mịch,
buông neo nắng hồng
__________________________________
Vong
Ba ngàn
tám vạn yêu ma
Giấc Trang Chu mộng,
bướm sa bồi hồi
Trâu và
mục tử quên rồi
Nỗi kia niềm nọ,
tiếng lời sạch không
___________________________________
Côi cút
Biết rồi,
trăm cuộc nhục vinh
Biết rồi,
khổ lạc
rập rình theo sau
Duyên phàm,
thôi nhé, biệt nhau
Ta thà côi cút,
bạc đầu ra đi
___________________________________
Mẹ ơi!
Mẹ ơi!
Trăm núi nghìn đèo
Cách mây, ngăn khói
cheo neo phận người
Con chừ
bỏ mẹ đi rồi
Mái sương ai vẽ,
đất trời lạnh căm!
___________________________________
Vô vi
Bây giờ
y bát đàng hoàng
Có mỏ, có cánh,
chim ngàn thiên di!
Cụm mây trắng,
hỏi đường đi
Ngàn nhà cơm bánh,
vô vi sự đời!
___________________________________
Mối mọt
Bạc đầu,
đọc sách mãi sao?
Ngoài kia
trăng gió
thì thào rong chơi
Kinh thư
mối mọt lâu rồi
Đâu còn hơi thở,
nụ cười hồn nhiên
___________________________________
Trắng chữ
Mẹ già,
tóc đã tuyết bông
Trang kinh trắng chữ,
mênh mông biển trời
Giọt sương,
cọng cỏ bên đồi
Qua đêm đẫm lệ,
rỉ lời khóc trăng
__________________________________
Nhặt hạt cát
Rì rào
sóng vỗ lòng ta
Một con còng nhỏ
chạy ra, chạy vào
Nhặt hạt cát,
ngó trời cao
Chợt đâu muối mặn,
hiểu sao hỡi còng?
___________________________________
Hạt muối
Ta đi
chưa hết nửa đời
Mà nghe trong gió
tiếng lời vi vu
Mà nghe
trong cõi sa mù
Sợi tim, hạt muối,
muôn thu còn nồng
___________________________________
Nốt chữ
Sương mù
ghé lại hiên thơ
Nghe trong nốt chữ,
tiếng tơ dặt dìu
Bút xao
va động đáy chiều
Nhạc xưa gió chuyển
sáo diều lưng mây
___________________________________
Tâm sơn
Núi tâm
trăm gốc hạnh lành
Nước non hoa cỏ
tình xanh bốn bề
Ai người
sớm chợ chiều quê
Đất thiền tao ngộ,
bụi mê phủi ngoài!
___________________________________
Cái cò
Cái cò
ăn cỏ cồn cò
Để niêu cá bống
mẹ kho cho mình
Bây chừ
bến bãi linh đinh
Thương cò, thương mẹ
bấy tình nước non
__________________________________
Lão mai
Mái quê,
khói bếp nương chiều
Hai thân khuất núi,
nghiêng xiêu bóng dài
Tuyết đông
ngắm cội lão mai
Hoa sương lệ hạt
rơi hoài sân văn!
___________________________________
Trái tim
Trái tim
nhịp đập bồi hồi
Cảm ta hoạn nạn,
cảm đời sầu bi
Cùng thuyền,
cùng cảnh ra đi
Lòng xanh nhân ái,
sợ chi cạn nguồn!
___________________________________
Chúc
Chúc dế giun,
nhạc thái hòa
Chúc cành khô mục
đơm hoa nẩy chồi
Chúc khe sâu,
đá mỉm cười
Chúc tâm tu Phật,
cõi người nhẹ tênh
___________________________________
Cao nhã
Uy nghi,
cao nhã mái chùa
Tưng bừng
lễ hội
nghìn xưa trở về
Chư Tăng,
thiện tín đề huề
Phúc dày hoa nở,
bồ-đề hạnh hương!
___________________________________
Ai
Ai người
trăn trở năm canh
Tính toan, thao thức,
bại thành thiệt hơn
Hãy xem
hoa tuyết dập dờn
Mai kia dính tóc,
trắng trơn một màu!
___________________________________
Đền đáp
Trên đền ơn
bậc Đại từ
Dưới thì đáp nghĩa
xuân thu bốn bề
Ai người
bèo cuốn dòng mê
Ai người lận đận
đi về nhớ chăng?
___________________________________
Cây phúc
Quẩn quanh
mặn đắng ngọt bùi
Giọt chua, giọt chát
ngậm ngùi thở than
Hãy gieo hạt
đám ruộng vàng
Hãy trồng cây phúc
thiên đàng trên tay!
___________________________________
Đạo bạn
Ai người
bận bịu trần hồng
Buông tay bớt việc
có, không cõi này
Quy y,
giác niệm làm thầy
Có tình đạo bạn
tháng ngày thanh lương
___________________________________
Tặng hạc ngàn
Thương đời
hạt bụi phiêu du
Thương mình
trăm chuyện
lu bù thế gian
Lên non
nhặt ánh trăng vàng
Đề câu thơ
tặng hạc ngàn qua chơi!
___________________________________
Xanh
Đạo thiền
thở nhẹ khói sương
Ba đời mây trắng,
bốn phương bạn lành
Non còn
chiếc lá long lanh
Đón trăng, đùa gió,
tình xanh bốn bề
___________________________________
Tìm bờ
Lòng khe
đốm lửa bập bùng
Cháy tàn đông,
cháy lao lung mặt mày
Nước dòng
trong, đục qua đây
Cá xanh, cá đỏ
loay hoay tìm bờ
___________________________________
Thông cảm
Trăm tình
cứ mãi lần khân
Lộn lui đáo tới
hiên sân, cửa nhà
Non nghèo,
phố cách, chợ xa
Cảm thông chén nước,
chung trà nhạt hương!
___________________________________
Trăm năm
Có người
chẵn lẻ so bì
Đầu tư canh bạc
mong chi đời này
Trăm năm
thoắt đã sạch tay
Tàn hơi, nhắm mắt,
nghiệp rày ai mang?
___________________________________
Hố thẳm
Có người
trên đọt sóng ngàn
Tài tình danh lợi
cưu mang nặng nề
Ngược nguồn
tìm lại cố quê
Vượt qua hố thẳm
tối mê trùng trùng
___________________________________
Thì thào
Bên tai
gió thoảng thế tình
Nằm nghiêng
nghe chuyện
nhân sinh thì thào
Chấu, chuồn
đuối mộng bên rào
Sếu, cò lận đận
chuôm ao xứ người!
___________________________________
Cuộc lang bang
Cành lau
tóc bạc mỉm cười
Con chim chiền chiện
hót rơi giọng vàng
Cuộc tử sinh,
cuộc lang bang
Ngắm dòng cuồn cuộn,
đò sang vắng người
___________________________________
Bụi mù
Phương đông
xanh một mặt trời
Rải bình an
những góc đời tối tăm
Bụi mù,
vó ngựa phăm phăm
Tử sinh giục giã,
ăn năn muộn rồi
___________________________________
Thương em viết chữ
Thương em
mặt trắng, lưng dài
Ngón tay tháp bút,
viết sai nhiều lần
Chữ này
cỏ mọc đầy chân
Chữ kia lớp ngớp
tấp gần, đá xa!
___________________________________
Đưa tay
Đưa tay
với trái nhân luân
Cành mù sương
đã vô ngần gió xao
Đưa tay
lượm hạt mưa rào
Chợt nghe giọt nước,
non cao trở mình!
___________________________________
Sát-na bất diệt
Lông rùa,
sừng thỏ, tìm đâu
Nơi nào bỉ ngạn,
biên đầu tử sanh?
Tỉnh ra
nắng đã treo cành
Sát-na bất diệt
long lanh cả trời!
___________________________________
Giun dế
Bọt bèo
trôi nổi giữa dòng
Mai kia, mốt nọ,
hư không dặm dài
Khuya nghe
sóng vỗ mệt nhoài
Và giun và dế
vọng lời cố hương!
___________________________________
Nhớ
(Tặng sư Thiện Quang)
Ra về
nhớ mái lương đình
Bình xưa, trà quý,
vui tình anh em
Mai này
kẻ lạ, người quen
Đến đi,
nghe gió hút miền hư không!
(3-1979)
___________________________________
Cùng nhau
Cùng nhau
tu tập yêu thương
Cùng nhau
đoạn tận
ác ương thành sầu
Chư Tăng
tam học bắc cầu
Tóc xanh tóc bạc
theo sau nói cười
_________________________________
Chuông thiền
Đời người
chốc thoáng tà huy
Tử sinh mù mịt
cuộc đi cuộc về
Nỗi lao trần,
nỗi ly quê
Chợt nghe chuông vọng
bốn bề thiền tâm
___________________________________
Nửa chiếc lá
Có khách
từ mù biên phương
Chập chờn
gió cát khói sương tìm về
Ngắt đôi
chiếc lá bồ đề
Tặng người lui tới,
quán quê bạn hiền
___________________________________
Cỏ và sương
Thuyền neo
cọng cỏ bên sông
Học bài giác ngộ
tự lòng sóng xao
Trời chiêm bao,
đất chiêm bao
Giọt sương
đắm mộng
thì thào thâu canh
___________________________________
Bướm và hoa
Thuộc câu
bố thí cúng dàng
Tụng năm giới cấm,
học tham quán thiền
Bướm kia
làm phước gieo duyên
Mai kia hoa nhụy
chẳng phiền đến ai
___________________________________
Dơi
Con dơi
treo ngược Phật đài
Nghe kinh
hóa kiếp,
thoát loài chuột bay
Gót chân
dạo mái chùa này
Mai kia sen nở
đầy tay đầy lòng
___________________________________
Nỗi đời
Nước sông
giọt vỡ giọt trôi
Bâng khuâng
nhìn lại
nỗi đời chảy quanh
Bèo rong
lớp lớp cuốn nhanh
Hư vô chiếc bóng
mối manh khó tìm
___________________________________
Vị ngon
Lá vàng
còn nuối sương trời
Đất khô
còn nứt
mấy chồi cỏ non
Thượng huyền,
trăng cố vẽ tròn
Câu thơ kén chữ,
vị ngon ẩm trà
___________________________________
Duyên thiền
Bàn tay
trăm chỉ rối bời
Dọc ngang xuôi ngược,
đường đời về đâu
Duyên xưa
thiền đạo bắt cầu
Tâm lành, quả tốt,
nhiệm mầu trăng soi
___________________________________
Thương ôi!
Thương ôi!
Gỗ mục tắp bờ!
Thương ôi!
Sò hến
vất vơ xác gầy!
Nhìn xem
than lửa tàn bay!
Thổi thành mộng ước,
có ngày tro vôi!
___________________________________
Duyên may
Dễ đâu
có được thân người
Không tu thì đọa
vạn đời khó lên
Duyên may
gặp pháp hiện tiền
Còn đang hý lộng
ưu phiền lòng ta!
___________________________________
Nhặt cỏ
Đầu năm,
nhặt cỏ vườn trăng
Câu thơ thiền đạo
mầm măng nhú chồi
Xanh non
màu mắt xuân vui
Bút tâm vừa chạm,
đất trời nhẹ rung
_________________________________
Thương ta
Đạo cho ta
chiếc gương soi
Đời cho ta
giọt mồ hôi mặn mà
Thương người,
thương đất, thương hoa
Thương bùn uế trược,
thương ta lỗi lầm!
__________________________________
Bóng núi
Thõng tay
vào chốn bụi hồng
Khói sương mù mịt,
sắc không thì thào
Tri âm bóng núi non cao
Một vầng trăng sáng
dạt dào nước mây!
___________________________________
Cho
Cho chim
hạt thóc gieo duyên
Cho hoa chút nắng,
cho thiền chút thơ
Cho trần gian chút mộng mơ
Cho xanh ý tưởng
hai bờ nhân sinh
__________________________________
Chuyển
Chuyển tâm trí
kẻo muộn màng
Rừng người tu tập
đạo tràng khắp nơi
Ví như
mở mắt chào đời
Hai chân bám đất
chẳng rời đức tin
___________________________________
Gọi đò
Về non
nằm ngủ với trăng
Thấy bao mộng ước
lăng xăng cõi ngoài
Tiếng chim
rớt hạt bên tai
Hư vô choàng tỉnh,
tiếng ai gọi đò!
___________________________________
Cố quê tao ngộ
Cầu cây
lắt lẻo khó đi
Lối hoang, gai lách
sâm si bộn bề
Sao không
vạch lối mà về
Một lần tao ngộ
cố quê, chỗ này!
___________________________________
Khôn phân
Đạo đời
một mối khôn phân
Tình thiên thu nọ
mà gần mà xa
Dòng lên,
dòng xuống cũng là
Đầu nguồn cuối biển,
trăng pha một màu
___________________________________
Tùy duyên
Lên đường
vững chãi đức tin
Thuyền nan tuy nhỏ,
sóng dìm dễ đâu
Được thua
há dễ mày chau
Tùy duyên hạnh nguyện,
trước sau mỹ toàn
___________________________________
An tri
Bạc tiền,
cơm áo khó nghì
Tùy nhân, tùy quả,
an tri vận thời
Đò trăng,
tâm hướng chẳng dời
Đến bờ giải thoát
dám lơi mái chèo
___________________________________
Hồn thơ khoác chữ
Ngươi mù sương,
ta mù sương
Hồn thơ khoác chữ,
bụi hường lao xao
Ngươi chiêm bao,
ta chiêm bao
Đắp trăng nằm ngủ,
hôm nào đã quên!
___________________________________
Chuông pháp
Phật từ
đất mẹ bước ra
Cảo thơm vô lượng,
châu sa rạng ngời
Ai nghe
chuông pháp ba đời
Ai nghe nhựa sống
nẩy chồi đơm bông
__________________________________
Thấy mình
Dẫu đau
tiếng khóc vào đời
Dẫu thân cát bụi
rã rời tử sinh
Vai đeo
trăm nỗi bất bình
Hôm kia soi bóng
thấy mình rỗng không
__________________________________
Khơi dòng
Khuấy đều
nước sữa tâm đồng
Để cho hậu học
khơi dòng sử kinh
Cà-sa
vàng rực pháp tình
Trùng trùng lá trái
duyên sinh nẩy mầm
___________________________________
Khêu đèn
Khêu đèn
đọc lại chữ tâm
Thấy màu trăng sáng
một vầng hiện ra
Trang trang
bóng dáng quê nhà
Đã lưu lạc
thuở ta-bà hồng hoang
___________________________________
Tình xanh
Tình xanh,
vườn cũ quay về
Hồn cây, mắt lá
bốn bề thủy chung
Còn đây
gốc đá, cội tùng
Đã quen
gió núi hương rừng
ban sơ
__________________________________
Lan
Tháng ngày
ăn móc, uống sương
Lá đùa nắng nhẹ,
rễ vươn gió ngàn
Non sâu,
ẩn giả mơ màng
Gặp thời, hợp tiết
cao sang hiển màu
___________________________________
Khó tìm
Núi cao
chẳng đứng hai mình
Không trung
dường thể
trăm tình ở chung
Bao năm
khói bụi đi cùng
Cô đơn chiếc bóng
hành tung khó tìm
__________________________________
Neo thuyền
Neo thuyền
đợi khách bên sông
Nước xao, cá quẫy,
dòng không lạnh bờ
Non xưa,
bóng Phật ngồi chờ
Bao người xuôi ngược,
bụi mờ đường mê
___________________________________
Học tu
Học tu
giới định loàng quàng
Trâu rừng hoang dã,
buộc ràng khó ôi!
Quen ăn
lúa mạ của người
Chăn tâm cho khéo,
rong chơi cội nguồn
___________________________________
Ngu ngơ
Ta yêu
trời đất sương mờ
Và yêu mây trắng
ngu ngơ non tùng
Bao năm
gót lữ đã từng
Dặm người dặm bụi
xin đừng hóa dâu!
___________________________________
Chỉ mành
Có người
treo sợi chỉ mành
Đu đưa thân thế,
tuột nhanh vực hồng
Hai tay
bíu chặt cành không
Lỡ cười lỡ khóc
giữa dòng tử sinh!
___________________________________
Ai người
Ai người
đội củi sang sông
Ai người
gánh gạo
lội dòng nước qua
Chút tâm,
chút phước đậm đà
Mai sau cây trái,
lộc hoa mãn mùa!
__________________________________
Chiếc tổ
Mượn trăng
viết sách đêm dài
Mượn thơ làm áo,
dạo hài cảo thơm
Sẻ, câu
vầy tổ cỏ rơm
Sa-môn chiếc tổ
trống trơn trong ngoài!
___________________________________
Tiệm
Miệt mài,
đủng đỉnh nhiều năm
Rùa con bò chậm,
tiệm căn sức bền
Bỏ sông hồ,
vượt hải biên
Trượng hư không chống
chiếc thuyền hư không
___________________________________
Du xuân
Phủi tay
trăm chuyện bán mua
Thong dong hạc trắng
lên chùa chơi xuân
Thanh u,
hoa cảnh tần ngần
Chợt đâu một thoáng
tiền thân hiện về
___________________________________
Cuộc về
Nhìn xem
sương nhẹ lay bay
Câu thơ ướt nước
rơi đầy thảo phương
Phong vân
khách lữ dặm trường
Mắt xanh trí giả,
yêu thương cuộc về!
__________________________________
Lối thiền
Cảnh tình
nhẹ khói, nhẹ sương
Xanh trời xanh đất
hoa hương chan hòa
Lối thiền
bạn tốt bước qua
Đến nơi an tĩnh
chung trà tình thâm!
__________________________________
Duyên
Con chim
lạc tổ, lạc bầy
Duyên miền gió ấm,
ngủ say cội nguồn
Có người
tóc bạc qua truông
Duyên thiền vắng lặng,
vui buồn nhẹ bay
___________________________________
Trái sim rừng và hoa dại
Lên non
thấy tượng Phật vàng
Lưu ly chùa tháp
cao sang quá chừng
Đói bụng
hái trái sim rừng
Cắp cành hoa dại
giắt lưng rồi về!
___________________________________
Chiêm bao
Tâm thiền
trùm lấp đông phương
Một miền mây tía,
cỏ hương thanh bình
Phủi tay
trăm chuyện bất bình
Nghe rơi hạt bụi,
giật mình chiêm bao
___________________________________
Bèo rong
Đôi khi
một chút tiêu diêu
Đôi khi hoa lá
thương yêu bụi hồng
Neo thuyền,
cọng cỏ bên sông
Học bài giác ngộ,
bèo rong dòng về
___________________________________
Có chàng
Có chàng
trăm nỗi bất bình
Nằm dài trên cỏ
nghe mình chảy trôi
Có chàng
thổi sao non vời
Thấy trăng lấp ló
nụ cười đầy mây
___________________________________
Ổi lồng
Mềm ngon
như trái ổi lồng
Nhờ che nắng quái,
bao phong sâu rầy
Áo cơm
ăn học đủ đầy
Trăm đường sự nghiệp,
công dày mẹ cha!
___________________________________
Mất và còn
Đồi hoang,
nghé ọ bỏ đàn
Ngược xuôi tìm mẹ
băng tràn đông tây
Ai còn
bên mẹ tháng ngày
Bông hồng đỏ thắm
đầy tay đầy lòng
___________________________________
Hạnh hoa
Công phu
một hạt cỏ gầy
Ươm xanh phước đức,
nở đầy hạnh hoa
Mưa sương
tưới thắm sa-bà
Bồ-đề trái chín,
ba tòa tuệ hương
___________________________________
Ân Người
Ân Người
khai phá con tâm
Cho ta quẳng gánh,
thế trần xuất ly
Mỏi mề
sinh sự hữu vi
Lên đường, phủi nhẹ,
tiếc gì hư vinh
__________________________________
Học người xưa
Xin ăn
từng vá ơn người
Mỏ chim lượm hạt
cơm rời sa-môn
Triền sim
dựng mái am con
Rừng cây khắc chữ,
đá hòn chép kinh
__________________________________
Thiền về chợ
Thiền về
phố chợ rong chơi
Đề câu quán khách
nét lời khói sương
Đôi khi
chữ lấm tro hường
Có khi
bụi trắng
cúng dường bể dâu!
___________________________________
Khói mây
Lắng nghe
chớp bể mưa nguồn
Câu kinh rừng lặng,
vui buồn gió bay
Mộng đời,
đốm vỡ trên tay
Khách trần ngơ ngác,
khói mây bóng mình
___________________________________
Bát-nhã
Hoa vàng,
trúc biếc đầu non
Trăng thanh, gió mát,
thiền còn nguyên xưa
Phong sương
vai áo bốn mùa
Gót chân du tử
hiên chùa bâng khuâng
___________________________________
Bụi nở hoa
Tịch liêu,
bạn hữu bình sinh
Cô đơn nuôi dưỡng
khí tình hạo nhiên
Mai sau
kinh pháp dạo miền
Cầu cho cát bụi,
ưu phiền nở hoa
___________________________________
Qua bến
Từ tâm,
tĩnh lắng ta đi
Vầng trăng xưa cũ,
vô vi tuệ hồng
Chút bận rộn
chút thong dong
Đưa người qua bến,
mặc dòng sóng xao
___________________________________
Hãy xem
Hãy xem
thân thế phiêu bồng
Hãy xem nắng hạ,
mưa đông thế nào
Hãy xem
hạt đốm chiêm bao
Học bài giác ngộ
trần lao vô thường
___________________________________
Gặp lại
Đã đi
khắp thế gian này
Niềm vui, nỗi khổ
tựa tày chiêm bao
Tiền thân,
mặt mũi hư hao
Về chùa gặp lại
trăng sao lòng mình
—————————————–
TẬP 3
TÌM
Bước đi đã lạc quê nhà
Vất vơ quán trọ, sa đà công danh
Mù vây khói bụi thị thành
Dấu xưa,đường cũ mối manh khó tìm.
————————————–
THẢ BÓNG
Ngàn muôn chỉ có một lần
Bước qua sinh tử, vấp chân vướng người
Lại còn cõng xác ba đời
Đầu non trăm trượng thả rơi bóng mình!
————————————-
THẸN LÒNG
Vốn xưa là khói là sương
Lỡ mang gánh mộng yêu thương vào đời
Ngước lên thấy Phật mỉm cười
Cúi nhìn thân phận, hoa rơi thẹn lòng
——————————————
CHUYỆN ĐỜI
Dòng sông kể lể chuyện đời
Qua biền,qua bãi, tiếng lời sóng xao
Đầy vơi,trong đục khác nào lòng ta.
—————————————
HỎI CHI
Hỏi chi cỏ rác vườn ai
Mỗi ngày tự quét sân ngoài, am trong
Hỏi chi đen bạc tía hồng
Ngắm xem cát bụi giữa lòng sạch chưa?
—————————————-
HẠNH TU
Hạnh tu nói ít làm nhiều
Ở ăn biết đủ, sớm chiều nhẹ thân
Công phu giác niệm, tình cần
Hoa hương cửa Phật, thơm gần, thoảng xa
—————————————
NON THƠ
Chăm vườn như thể chăm tâm
Trồng hoa nào khác vun mầm thiện hương
Cháy câu thơ giữa mộng trường
Thầy trò non lặng, yêu thương bụi vàng.
—————————–
ĐÒ CUỐI
Cuộc đời hoa rác khôn phân
Tình người đen trắng, giả chân khó dò
Khuya hôm còn một chuyến đò
Bên sông đứng gọi, hai bờ lạnh căm!
—————————————–
VU VƠ
Vu vơ viết một câu thiền
Giật mình chiếc lá một miền trăng rơi!
Vu vơ chẻ vụn tiếng lời
Giật mình non đá, dạo chơi thẳm cùng!
———————————————
NỬA
Nửa trong con mắt nhìn mình
Nửa ngoài con mắt, phiêu linh dặm người
Nửa con thức với mặt trời
Nửa con rửa bụi, ba thời nhẹ không.
——————————————–
TỰ VẼ
Thiền đi, tự vẽ con đường
Lên non, xuống nội khói sương nhẹ nhàng
Chẳng theo sắc tướng,vinh quang thế trần.
————————————————
THIỀN BAY
Thiền bay không có chân trời
Ở ngoài ngôn ngữ, tiếng lời thường nhân
Thiền bay phiêu hốt dặm trần
Chẳng ly, chẳng trụ, chẳng gần, chẳng xa.
————————————
SÁ CHI
Sá chi góc núi bụi rơi
Câu thơ vô sự, chữ cười, chữ xoa
Sá chi kinh điển ba tòa
Chỉ cần hơi thở vào ra tỉnh thiền
————————————–
BƠ NGƠ
Vườn thiền sỏi đá bơ ngơ
Chợt nghe khô mục tình cờ nẩy hoa
Ánh trăng phiêu bạt không nhà
Bơ ngơ ghé lại, cùng ta chuyện trò.
—————————————–
TRÚC GIÀ
Trúc già hứng bút đề thơ
Nước sương rỉ mực phất phơ tháng ngày
Lúc nhàn, ngắm núi, ngắm mây
Biết ai bạn hữu non tây với mình.
—————————————
BẤT NGỜ!
Xuân chưa thay áo boa giờ
Mà sao vườn cũ bất ngờ tinh khôi
Lá hoa lấp lánh nói cười
Suối chim thanh thót, nhạc rơi cung vàng.
———————————————-
CỰA DÒNG
Đóng khung nhốt chữ vào trong
Nguyên ngôn vùng vẫy cựa dòng ra khơi
Văn chương phụng hiến cho đời
Tứ từ lắm bụi, nói cười thẹn trăng!
—————————————-
GÃY CHỮ
Câu thơ gãy chữ năm rồi
Qua xuân nối lại, hoa rơi giật mình
Gẫm xem thân thế hư vinh
Tan trăm mảnh vụn, tưởng mình còn nguyên
——————————–
Ta tu chẳng định chẳng thiền
Chỉ nghe hơi thở não phiền không hoa.
——————————————
Mộng mơ trái đã chín hườm
Thò tay định hái ngại vương trăng hồng.
———————————————————
LỆ TRỜI
Rêu phong lợp mái từ đường
Thâm nghiêm thân phụ, trầm hương kính thờ
Non cao tạc một bài thơ
Lệ trời sương giọt, đẫm tờ nhân sinh
————————————
KINH CẦU
Thành tâm thắp một nén nhang
Chập chờn bóng mẹ hương vàng lung linh
Thành tâm tụng một biến kinh
Nguyện cầu cho mẹ phúc sinh nhiều đời.
——————————————
ĐỘNG
Giữa dòng cá động lao xao
Trên bờ thi sĩ nôn nao nỗi mình
Rừng cây thức trắng bình minh
Chuông rơi u tịch trăm tình nhẹ bay.
——————————————-
TỌA THIỀN
Khinh linh
Hôm sớm tọa thiền
Thấy con bướm trắng
Ngủ triền non không
Nghe hơi thở
Cũng phiêu bồng
Và bao tâm tưởng
chơi rong cõi nào?
————————————-
TỪ ĐÂY
Từ đây nhẹ lướt cuộc người
Mái thiền hôm sớm nụ cười nước trăng
Thầy trò dị giản ở ăn
Bụi mê phủi mãi, chéo khăn đục lờ!
————————————–
NẾT XƯA
Vốn quen hương sắc non vời
Nay về phố chợ còn ngời nét xưa
Sá gì sớm nắng, chiều mưa
lòng hoa tự biết bốn mùa trăng soi!
——————————————
TÌNH KHÓI SƯƠNG
Lam, hường, đỏ, tía, đen, nâu
Chẳng xua ảo vọng, chẳng cầu hư vinh
Sắc hương phụng hiến nhân sinh
Và người quân tử chút tình sơ nguyên!
————————————-
TỈNH GIẤC
Vén trăng,khoác mộng xuống chơi
Phải chăng tiên đoạ bên trời hóa thân
Mải mê cảnh giới hồng trần
Khi nào tỉnh giấc, phân vân lối về.
————————————–
TRI KỶ
Bốn mùa tri kỷ cỏ hoa
Ai người tri kỷ, chung trà đạm hương
Thương hoa, thương kiếp vô thường
Thương ta thân thế khói sương mơ màng.
———————————————
HỒN HOA
Giữ tình, giữ tiết cao thanh
Nụ sương e ấp, long lanh sớm chiều
Hồn hoa tự tại tiêu diêu
Nhìn quanh cỏ rác còn nhiều hồng hoang.
——————————————
XEM HOA
Có hoa cốt cách cao sang
Có hoa dân dã, dịu dàng ngôn dung
Xem hoa hiểu lẽ vô cùng
Thay hương, đổi sắc, thủy chung muôn lần!
—————————————-
ĐÓA TRĂNG NGÀN
Rơi câu thơ giữa bụi vàng
Nhặt lên thấy đóa trăng ngàn qua đây
Em là hoa khói, hoa mây
Một lần hóa mộng,tỉnh say cuộc người.
—————————————
TRĂM VẺ
Hoa thì quý phái, trăm anh
Hoa thì kết đóa trăng xanh giữa vời
Hoa thì ngọc ngậm ngời ngời
Hoa thì yểu điệu buông lơi phấn màu.
———————————————
CỔ TÍCH
Ngày xưa có một nàng trăng
Vén mây cổ tích ghé thăm nhân hoàn
Hương mênh mang, sắc mênh mang
Mộng mơ để lại thiên đàng cỏ hoa.
——————————————-
ĐỪNG ĐỊNH NGHĨA
Xin ai đừng định nghĩa hoa
Rằng là bội bạc,rằng là thủy chung
Đời hoa giản dị vô cùng
Chút sương, chút gió, chân dung bốn mùa.
———————————————
THEO MÂY
Theo mây tìm đến chốn nầy
Truông sim hoang vắng,sương bay nhập nhòa
Theo mây học hạnh ta bà
Góc khe, xó núi,uống trà vịnh trăng.
——————————————
GIÓ MÁT
Bốn phương gọi gió mát về
Tâm trong cảnh lặng, bồ -đề ngát hương
Mở ra cánh cửa yêu thương
Nụ cười, hơi thở, mộng trường cũng vui!
——————————————-
CÁNH ĐỒNG PHÁP
Ruộng đồng thẳng cánh cò bay
Ra công cày xới mới tày trượng phu
Thế gian kẻ trí, người ngu
Lúa ngô,kinh pháp,
Ăn tu thỏa lòng.
———————————————–
XUÂN TÓC BẠC
Vụng về thảo mấy nét xuân
Viết chi, chi dám bút thần mà chi
Càng già càng muốn vô vi
Chừ xuân tóc bạc,cười khì một phen!
——————————————–
HOA XƯA
Hoa xưa trỉa hạt lâu rồi
Tình thiền nắng ấm nứt chồi uyên nguyên
Dẫu cho gió bão trăm miền
Sắc hương cao nhã hiến duyên cho đời.
————————–
Ta đi chân đất bụi vương
Mượn chim đôi cánh
Mười phương tha hồ.
————————————
Tu chùa
Tu chợ, tu nhà
Chẳng bằng vô ngã
Vị tha thuộc bài.
——————————————-
LỬA HỒNG
Thơ khe sâu, đốm lửa hồng
Bút quang chóa mắt có,không đời này
Cháy tàn tro, cháy mặt mày
Ra về trần trụi,trắng tay ngôn từ.
—————————————-
ĐÔI KHI
Đôi khi trăng ngủ án thư
Đôi khi thi bút an cư một mình
Đôi khi
Chữ chạy phiêu linh
Đôi khi trang giấy,
Thế tình đăm chiêu.
—————————————
NÉN CÂU THƠ
Trời phủi sương, rụng giọt nguồn
Trăng rơi lấp lánh nỗi buồn cổ thi
Nén câu thơ, lửa hữu vi
Cháy bùng sáng tạo, không đi,chẳng về!
——————————————–
THƯƠNG THƯƠNG
Thương thương chiếc lá xa nguồn
Hai bờ mây nước,vui buồn thả trôi
Nông sâu,trong đục rã rời
Đậu bờ,đâu bến, phận đời nổi nênh.
——————————————–
VỖ TAY
Vỗ tay
đại sự mốt mai
Then sinh,chốt tử,
mở cài tự nhiên
Với chim,
ca hát mấy miền
Cùng thơ
chống chiếc gậy thiền
ngoạn du!
—————————————–
PHỤNG THỜ
Cha cho
xương vóc làm người
Mẹ cho huyết sữa,
nụ cười trẻ thơ
Hai thân
cách núi ngăn bờ
Non mòn biển cạn
phụng thờ nghĩa ân.
————————————
LỜI CHA DẶN
Vào đời
theo trí bỏ ngu
Học ăn học nói,
lấy nhu chế cường
Thẳng lưng
chẳng cúi, chẳng trườn
Đức người quân tử,
giáo chương làm người.
—————————————–
BẠN HIỀN
Tình lay
khóm trúc bên thềm
Hương ngàn thoảng nhẹ,
người quen thuở nào
Bụi hồng
rớt cuối non cao
Rót chung trà mạn,
đón chào hiền nhân.
————————————–
NÓI VỚI MÈO
Tha con
nhái nhỏ đi con
Nó vừa mở mắt,
nó còn thơ ngây
Miếng ăn
để sống qua ngày
Ham chi cắn bậy,
Còn say giỡn mồi.
—————————————
VỊNH QUẠT
Buồn tình
ta quạt ta chơi
Quạt hai ba cái
việc đời bay xa
Nóng hè
là chuyện ngoài da
Bên trong đầy bụi,
quỷ ma quạt dùm!
—————————————–
NHÌN XEM
Biển bờ
sống chết rộng rinh
Có người lóp ngóp
mấy mình lội qua
Có người
năm bảy rương da
Có người lỉnh kỉnh
bội gà,rọ heo!
——————————————-
HIỆN TIỀN
Vô ngôn
Nói được nhiều lời!
Không môn lắm cửa
Cho người vào ra!
Vô,không
Là chuyện ngoài da
Giáo minh vô ngại,
Chữ ta hiện tiền!
————————————–
TÌNH TRÚC
Bốn mùa
xanh biếc, trúc ơi!
Ruột không,
tiết thẳng
Đứng trời hạo nhiên
Quanh năm
nhả khí cao hiền
Còn tung xác lá,
án thiền tặng ta!
————————————–
CÒN NGUYÊN
Trang văn,
chữ nghĩa hư mòn
Bao năm lầm lụi,
chi còn, chi không?
Mỏi tay,
Mỏi mắt phí công
Niệm soi hạt bụi
Giữa lòng còn nguyên!
———————————-
DỪNG CHÂN
Dòng xưa
còn một con đò
Phong trần còn một
câu thơ cuối vời
Dừng chân
gót mộng bên trời
Trăm năm thân thế,
tiếng lời hoàn không.
————————————
BỎ
Bỏ ngu tri,
bỏ tài hoa
Bỏ danh, bỏ lợi
bỏ ta, bỏ người
Chỉ xin
giác niệm trong đời
Ngồi nằm đi đứng,
Nghe hơi thở còn!
——————————-
TỊCH MỊCH
Khói trầm
hương cũ lắt lay
Gác khuya thoảng lạnh
trăng đầy bên song
Ai cổ nhân!
Ai tri tâm!
Bút xao tịch mịch,
Âm thầm và ta!
—————————————
Ô HAY!
Hoàng hoa,
thúy trúc xưa còn
Thanh phong,minh nguyệt,
ví von tự lòng
Giấc hồ đục,
giấc hồ trong
Tuế sương gác ngoại
phiêu bồng,ô hay!
—————————————
ĐỀ Ở QUÊ NHÀ
Chôn nhau,
cắt rún là đây
Nôi xưa, bếp cũ,
đong đầy nhớ thương
Tình ta
cánh hạc ngàn phương
Về thăm một thoáng,
giọt sương đọng lời!
———————————–
CON ONG
Con ong
hút mật vườn chùa
Tích hương, ướp phấn,
bốn mùa sinh nhai
Hôm kia
tỉnh giấc mộng dài
Nghe kinh,
thấy một thiền đài
đầy hoa!
—————————————-
Giếng sâu sắm sợi gàu dài
Lòng đời giếng cạn
Tiếc hoài sợi dây.
—————————————–
Bút già
Chữ đã run tay
Nghĩa từ hoa đống,
Bay bay mỉm cười.
———————————–
MẤT HÀNG
Qua cầu
gót khách bâng khuâng
Nước trong dòng lặng,
bụi trần về đâu
Rêu xanh
mọc chữ thoại đầu
Bài thơ còn lại,
cuối câu mất hàng!
————————————-
NHẸ HỀU
Mải mê
giữa chốn chợ chiều
Vai đau,tóc lấm
đã nhiều gian truân
Ta bèn
rũ áo phủi chân
Dặm không
đủng đỉnh
Chiếc thân nhẹ hều!
————————————–
CỨU ĐỘ
Qua vườn
trăng viết bài thơ
Phật về
cây lá
Thức chờ ngàn năm
Từ bi,
giọt nước sông Hằng
Hóa sương
cứu độ
Giá băng tình người.
———————————-
TỌA VONG
Run tay
viết chữ nhân thường
Run tay
soi đuốc
Con đường cổ xưa
Khinh linh
tụng biến kinh khuya
Nghĩa, lời
cùng với bóng chùa,
tọa vong!
———————————–
CÚNG DÂNG
Lao xao
những hạt móc rời
Kết thành xâu chuỗi
rạng ngời hân hoan
Cây dâng
Trái ngọt chín vàng
Đơm hoa quả phẩm
Đạo tràng muôn phương!
—————————————
LỠ CUỘC
Nhìn quanh
kẻ lạ người quen
Mòn chân lỏng trán
đua chen được gì
Tỉnh ra
lỡ cuộc lỡ thì
Nấm mồ cỏ dại
Xanh rì hỡi ôi!
—————————————–
CON TIM, ĐỐM LỬA
Vô tình
gót khách nhàn du
Gốc cây,phiến đá,
sắc thu mịn màng
Con tim,
đốm lửa dịu dàng
Rơi vào câu chữ,
nhân gian ấm lòng.
———————————–
SA-MÔN
Sa- môn
tu sĩ biết hay
Học tu tập sự,
chơi rày dạo mai
Bát xin
hương mộc, hương lài
Đi qua thế cuộc,
Hình hài nhẹ thênh.
———————————–
AN
Đến chùa,
học pháp, nghe kinh
Mang mang trần thế,
hư vinh kiếp người
Xả ưu phiền,
tập mỉm cười
Tay làm trăm việc,
một đời nhàn vui!
—————————-
LIỄU MỘNG
Mây bay,
nước chảy đi về
Sống say,chết mộng,
Tỉnh mê hiểu rồi
Phủi tay
Từng hạt bụi rời
Lắng nghe hơi thở,
Thảnh thơi tháng ngày.
————————————
MÊ
Rượu đời
Lú lẫn thuốc mê
Quỷ ma cám dỗ
bốn bề nguy nan
Lửa thiêu
cháy tận ruột gan
Dao bào khứa cổ,
Thở than ích gì.
————————————-
ĐẠM HƯƠNG
Về đi thôi,
hạt bụi hồng
Xanh xanh chiếc lá
non không đợi người
Con trăng
mái đạo mỉm cười
Hiên thơ lan cúc,
tiếng lời đạm hương.
——————————————-
TỨ XƯA
Chung trà
hương vị thảnh thơi
Chút trầm thơm nhẹ
thoảng lời cổ thi
Chẳng hữu vi,
chẳng vo vi
Bút ta khinh khoát
cuộc đi,cuộc về.
—————————————
BỌT NỔI
Bạc tiền,
bọt nước phù kiều
Nổi trôi vô định,
thả liều bến sông
Yêu thương nhau
giữa cuộc hồng
Tay níu,tay vớt
tấm lòng,quý hơn.
——————————-
TRÍ NHÂN
Trí nhân
giữa chợ là ai?
Thế gian cõi bụi
ra tài trượng phu
Vẫn làm,
vẫn học, vẫn tu
Khổ đau,an lạc,
bây chừ, ở đây!
——————————-
CẮT ĐÔI
Bóng ta
đi lộn ngược dòng
Chân dài theo vết,
qua cầu cắt đôi
Nửa này,
cõi bụi rã rời
Nửa kia
đón chiếc mây trời
quá giang.
—————————————
ĐẠM NHIÊN
Mở mắt
xem chuyện thế gian
Cuộc cờ thành, bại
hai hàng bán mua
Hồng , đào
phô sắc hơn, thua
Cỏ cây mỉm nụ
bốn mùa đạm nhiên!
———————————-
HỌC NÓI
Xanh xanh
trời đất đi về
Mười phương thiền đạo
bốn bề cỏ hương
Xuân xao
đốm nắng sân vườn
Con chim học nói,
chạnh thương phố vàng.
—————————————
BÓNG VỠ
Đến mùa
nắng rọi tuyết tan
Từ ma gõ cửa,
thở than được gì
Bong bóng nổi
,vỡ liền khi
Lợi danh chốc thoáng
khác chi mộng dài.
——————————–
ÍT ĐIỀU
Phật xưa
bi mẫn chỉ bày
Tăng-Ni
nối gót
hiện nay còn nhiều
Học tu
ít chữ, ít điều
Cũng đà lợi lạc
cao siêu khó nghì.
—————————-
TRĂM NĂM
Ngồi tự cười mình
Hư vô vẽ bóng
Bọt hình tự tan.
——————————-
Gian nan dặm lữ tìm thiền
Chữ mòn nghĩa cụt
Trăm miền hoàn hư!
———————————————-
CHAN HÚP
còng lưng
mẹ cấy ruộng trưa
Trâu gầy rì tắc,
cha bừa bùn tơi
Mẹ cha
chừ đã về trời
Cháu con chan húp,
nhiều đời ân thâm.
—————————————-
CÒN
Lấy om
sắc thuốc,thương cha
Ăn canh bầu bí,
mẹ già,nhớ ôi!
Ai còn
cha mẹ trong đời
Bông hồng cửa Phật
thấm tươi lòng mình.
—————————————
CHƠN KHÔNG
Thương thương đức Phật đầu non
Trải bao mưa nắng, sắt son với đời
Chẻ hư vô, vỡ tiếng lời
Một mình đại định, nụ cười chơn không.
———————————
CÔNG ÁN
Cây treo lá đỏ cuối mùa
Thu treo công án, hiên chùa đợi ai
Vô tình hạt bụi ngần vai
Giọt sương trong vắt, hẹn mai ngủ nguồn!
————————————
HÃY NHƯ
Hãy như chiếc nhạn vô vi
Bay qua hồ rộng, lưu chi bóng mình
Hãy như khóm trúc lặng thinh
Gió qua mặc gió, thất tình chẳng xao!
—————————————–
ĐỨC CỎ HOA
Khiêm nhu là đức cỏ hoa
Sớm mai thở nắng, chiều tà tắm sương
Giữa vô thường, thấy vô thường
An nhiên mọi sự,chẳng vương nhiễm gì.
—————————————-
ĐỪNG NHƯ
Có người ngã mạn,lắm điều
Mắt đầu bụi rác, kênh kiêu với đời
Đừng như con vẹt học lời
Ba hoa suông sáo dạy người thiền tu
—————————————-
VÍ NHƯ
Ví như cục đá chợ triền
Ngu ngơ vấp té, than phiền nhức đau
Ví như hồ đục đen ngầu
Quậy trăng cho gợn, chải đầu soi gương!
——————————————–
SỢI HỒNG
Run tay viết chữ nhân thường
Run tay cấu tứ vài chương thế tình
Câu thơ cháy nửa trang kinh
Nhện sa tròng mắt, lung linh sợi hồng
——————————————-
CHUYỆN NHÂN GIAN
Am không chuông gió điểm canh
Vèo trôi cánh én, non xanh chuyển màu
Chuyện nhân gian, chuyện ngàn dâu
Chung trà chưa ấm mấy câu cuộc người
—————————————
TỨ NIỆM
Bao nhiêu pháp,bấy nhiêu đường
Nhảy qua hạt cát còn vương bóng mình
Bao nhiêu cảnh, bấy nhiêu tình
Lên xe tứ niệm, gập ghềnh biết ngay!
————————————-
HỌC
Thảnh thơi lượm hạt móc mai
Ngắm xem tỉ mẩn học bài trắng trong
Học con chim hót non không
Học triền đá dựng, tuyết đông mỉm cười
———————————
TRI ÂN
Thư nhàn lấy kiếng soi kinh
Lâu lâu thấy chữ lung linh vỏ ngoài
Tri ân thành trí, hiền tài
Tri ân biển rộng, sông dài kiến văn
——————————————
THẤY RỒI
Đi xiên, đi tắt dễ tu
Trèo lên, trượt xuống, công phu mỏi mê
Ngày xuân quét cội bồ- đề
Vàng xanh chiếc lá, tỉnh mê thấy rồi
———————————–
HƯ VÔ
Hư vô đi suốt dặm người
Đi xuyên sử lịch, xương phơi bãi biền
Hư vô trăm cõi đảo điên
Hư vô,lửa cháy, tâm thiền nở hoa!
———————————
LỘI BÙN
Ru ta, ta ngủ chập chờn
Thò tay chiếc võng, sợi thơn, sợi giùn
Nửa đời câu hát còn run
Ca dao xuống ruộng lội bùn, mẹ ơi!
——————————————
TU
Đời tu có kẻ bò ngang
Có người đường bụi, vênh vang mũ dù
Có người bẻ gậy công phu
Có người quán chợ, lu bù đỏ đen
—————————————
KINH CHIỀU
Đông sương tiêu muối điểm đầu
Nhìn xem thiên hạ chuyển màu phù sinh
Ai hay trời đất vô tình
Xuân nghe lá rụng, câu kinh rừng chiều
————————————–
ĐỦ RỒI
Trong tâm có Phật đủ rồi
Căn lành,duyên tốt bằng mười tri âm
Kinh thư, cổ đất, hiền nhân
Hương hoa đạo hạnh thơm gần thơm xa.
————————————
VÔ SANH
Ô hay, lão bệnh thị thường
Cái đau, cái ốm, lươn ươn cũng đành!
Ta chừ ngộ lý vô sanh
Tám muôn phiền não tan thành bụi không!
———————————-
Cho dù gõ chữ trăm năm
Câu kinh tụt lưỡi
Chương văn mắt ghèn!
—————————————
Thềm xuân ngắm hạt móc mai
Bóng ta lấp lánh giống ai bạc đầu!
———————————————-
QUÁN TRỌ
Quê xưa, quán trọ nửa đời
Lòng như giếng cổ, tiếng lời đã quên
Tre xanh, bóng rủ tiền duyên
Cựu nguồn, cựu lý, trăm miền lênh đênh
—————————————-
TRẢ LẠI
Lòng ta mấy cõi sạch làu
Chút tâm chẳng dính ba câu, bốn lời
Hỏi, nghe tiếng vọng mà thôi
Hư không xin trả đất trời hư không.
——————————————
CỘI CŨ
Về nơi cội cũ nằm dài
Lá đi đã tặng tiếng lời trăm phương
Ngàn năm đất cũ còn hương
Ngàn năm còn tiếng chim sương gọi đàn.
————————————–
LÃO MAI
Rừng xưa còn nụ lão mai
Bút hư không quyện một vài ý sương
Trăng Lăng – già, bóng chơn thường
Chung trà tự tại đầy phương trượng đầy.
—————————————————
THẤY
Đêm nằm ngủ
trong hạt sương
Thấy con biển trắng
mộng trường bay qua
Đêm nằm
thấy trăng trong hoa
Mà thương bụi cát
không nhà lang thang.
——————————————–
ĐƯỜNG LÊN YÊN TỬ
Dấu chân, sợi khói vô thường
Bay lên dốc thẳm, hương vương mấy nghìn
Suối ngàn, khe đá gọi tên
Lời thơ cánh biếc, chơi miền tà huân.
—————————————————-
Ở ĐỒI LÁ GIANG
Tuổi xanh ta gánh lên rừng
Nuối chi huyễn mộng, đèo bồng biển dâu
Lòng ta hoa nở muôn màu
Bếp khoai, mái cỏ, bên nhau đạo tình.
—————————————————
CÁI CÒ
Cái cò lặn lội bờ ao
Nghề làm thầy thuốc khổ lao trăm bề
Đồng tiền, bát gạo lê thê
Tình vàng, tâm bạc, nhiêu khê mẹ hiền!
————————————————–
ĐỨC
Chúng sanh đau thì Phật đau
Thầy làm bồ- tát, chiếc cầu qua sông
Non cao,sương trắng bềnh bồng
Nghĩa ân bèo nổi, tám dòng nước xuôi.
————————————————–
DƯỢC PHƯƠNG
Cổ kim biên giới xóa nhòa
Đông tây một mảnh gương nga rạng ngời
Thương con, thương cháu,thương đời
Thương mình, thương bạn, đất trời dược phương.
————————————————————–
GIỌT CAM LỒ
Chim xuân hót giữa rừng hoa
Thiên thần cánh trắng, tiên nga dịu dàng
Lương y, từ mẫu lòng vàng
Giọt cam lồ nặng tám ngàn trầm luân.
————————————————-
THUỐC VÀ NGƯỜI
Cái cây, cái rễ vô tri
Cái hoa, cái lá biết gì nghĩa nhơn
Thuốc và người, duyên keo sơn
Từ trong bụi đất, xanh mơn đạo tình.
—————————————————-
VỠ
Nửa xanh ngủ giữa sương mờ
Xanh kia tỉnh thức bụi bờ khe sâu
Nửa đêm nghe đá vỡ đầu
Trái tim máu chuyển, hương đau trở mình.
——————————————————-
VƯỜN VĂN
Sông trăng chèo quẫy vỡ rồi
Hai bờ hư mộng bồi hồi cỏ hoa
Cuộc bồng trắng giấc Nam Kha
Vườn văn thanh thản ngắm tà dương xanh.
—————————————————
NỤ CƯỜI BỐI HƯƠNG
Lên non xanh, liễu cuộc bồng
Cô liêu sương khói, người không thấy người
Đạo tình quên nghĩa, quên lời
Chung trà mây nước, nụ cười bối hương!
——————————————————
TÌNH BÚT
Tờ mây, nét phượng, bút rồng
Hóa tình sơn thủy, chơi rong cuộc này
Tri âm thiên cổ còn đây
Chữ tâm xương kính mới hay nguyệt tròn!
—————————————————–
CỬA TÙNG
Áo sương xuống núi bao giờ
Trăng còn then khóa bài thơ cửa tùng
Mây Từ Ân níu sau lưng
Thân gầy khô hạc, mấy từng nguyệt pha.
——————————————————-
ĐIỂM SÓNG
Gậy thiền điểm sóng bể đông
Lòng mười phương rộng, tình không, dặm về!
Lênh đênh tảo mộ non quê
Bài thơ cát bụi,bốn bề hóa trăng!
—————————————————
MẮT THƠ
Cửa sài, dáng trúc qua đây
Tình sương nắng mới, lay bay tuyết màu
Mắt thơ xanh biếc ngàn dâu
Trái tim tao ngộ, thiên thâu dặm về!
——————————————————
NỖI BUỒN
Nỗi buồn trong vắt hạt sương
Dòng đi mới mẻ, trăm đường về tim
Hoát nhiên ngôn ngữ đi tìm
Ngậm ngùi đá lạnh, niềm tin nẻo người
————————————
Chữ đau thì nghĩa càng đau
Thương mình thương bạn với nhau ngôn hòa
————————————————–
Công án thiền công án thơ,
Nhện sa tròng mắt bất ngờ vụt bay
————————————————
TRỐNG KÈN
Ngược xuôi kèn trống người, ma
Trăm con hạc trắng cùng ta lượn quành
Đèn vàng, mắt đỏ , phố xanh
Tang tình thế sự, nhân sanh hóa màu.
—————————————————
CHA CÒN
Có kinh, có sách giữa lòng
Cha con tùng trúc bên song bạn vàng
Đôi khi gẫm cuộc cờ tàn
Đôi khi thi hứng ,bút tràn đông tây!
————————————————–
ÂN CHA
Bóng cha chót vót non cao
Trăm năm tay với chiêm bao đường trần
Câu kinh lượn giữa phù vân
Nghe trong sương khói, nghĩa ân thắm màu.
——————————————————-
DUYÊN THƠ
Chút duyên ở tận phương ngàn
Lay bay nét chữ, rải vàng kinh thơ
Hai nguồn tao ngộ bến bờ
Dâu bèo chung thủy nở tờ tâm hoa.
————————————————–
CÒN CHA
Còn cha, gót đỏ như son
Mất cha, gót con đen sì
Còn cha, cày cuốc biết đi
Lạt tranh biết buộc, kinh thi đỏ đèn.
——————————————-
UY CHA
Uy nghi cha đứng đầu hiên
Đàn con khép nép học hiền,học ngoan
Cây roi mây ánh dối dang
Lằn lưng đạo lý, bạc vàng không phai.
————————————————-
THẮP CHỮ MÙ SA
Có chàng thắp chữ mù sa
Tuyết pha cổ nguyệt, đơm hoa dệt lời
Thơ xanh,thơ chẳng vị người
Xa miền tía đỏ,quên thời bạc đen.
——————————————-
CỎ HƯƠNG NHƯỢC BỒNG
Kể từ chậu đá đề thơ
Dặm hồng cách biệt bến bờ hà phương
Cõi xưa trăng sáng lạ thường
Đa tình tài tử, cỏ hương nhược bồng.
—————————————————–
LỜI CHÀO BÀNG BẠC
Lòng còn một bến trăng thơ
Tình còn mây khói hai bờ tiêu dao
Bầu nhân sinh, chén nguồn đào
Tuế sương bàng bạc,lời chào cổ nhân.
—————————————————–
KHÓI MÂY THIÊN CỔ
Trúc tơ réo gọi trăm đường
Tám bài thu hứng còn vương lệ ngàn
Khói mây thiên cổ mang mang
Nghĩa nhân trăng đọng, dệt vàng chữ tâm.
——————————————————–
NHỚ CON ÉN TRẮNG
Nhớ con én trắng qua sông
Bài thơ thuở nọ phiêu bồng nước mây
Tình nắng mới, cõi thu đầy
Tuyết sương phơi phới, tháng ngày nhàn vui.
——————————————————-
CỰU KINH, CẢO LỤC
Thi hương, cảo lục, cựu kinh
Vàng gieo, ngọc chạm nghĩa tình nước non
Đàm hoa nở mái cung son
Lòng thiền nhã đạm, vuông tròn cửa trăng.
———————————————————-
CHIM HÓT NON LAM
Con chim
hót đỉnh non lam
Dặm hồng bước xuống,
xanh chàm cũng vui
Ô hay!
Trăng mọc tim người
Cung thương trầm bổng,
Nụ cười nhiên như.
————————————
CÕI KHÔNG
Hương phòng tĩnh mặc là đây
Gió qua lặng lẽ, thơ đầy cõi không
Trăng vô ưu,nước phiêu bồng
Phủi tay thế sự, tình vong bốn bề.
——————————————
NỤ CƯỜI TUYẾT ĐỘNG
Tâm kinh, trăng đọc hết rồi
Thuyền không, dặm sóng, đất trời đốm hoa
Phất tay ba cõi trần sa
Nụ cười tuyết đọng, cũng là cũng như.
——————————————————–
QUÊN CÕI VỀ
Nỗi đời mãi có rồi không
Mãi vui rồi khổ bụi hồng phủ thêm
Tương tư chén rượu say mềm
Trăm đời lú lẫn đã quên cõi về!
——————————————————-
THỞ RA HÍT VÀO
Gốc cây, cội đá,chùm rêu
Bức tranh tĩnh vật nói nhiều với ta
Hiền nhân hãy cạn chung trà
Để nghe trời đất thở ra, hít vào!
—————————————————–
VĂN MIẾU
Ông Nghè đội mũ,mang hia
Bẻ đôi câu chữ, khắc bia để đời
Khổng Khâu khóc nức con người
Thịt xôi Văn Miếu kiến ruồi bu quanh!
——————————————————
THỦY CHUNG
Thương ta gánh chữ đường dài
Còng lưng đạo lý, oằn vai nghĩa tình
Bây chừ đốt sách, đốt kinh
Ngồi nghe hơi thở, với mình, thủy chung!
——————————————————
BỤI BAY
Muốn lên thượng giới ngồi tu
Ở đây người, vật, khói mù, bụi bay
Thương thay lá phải ngủ ngày
Con trăng sợ hãi cởi mây trốn thành!
————————————-
Tung đốm lửa vào câu thơ
Cháy bùng sáng tạo giấc mơ vượt lề !
——————————————-
Con chim thuyết pháp khe sâu
Có chăng du tử thả sầu ngồi nghe!
——————————————–
KHUÔN DIỆN
Khuôn xưa lá méo hay tròn
Mà nay hiện đại thêu son, vẽ hồng
Đôi nơi móc sắt, khóa đồng
Biết bao mặt mũi tù gông nhiều đời!
————————————————
GỌI CAO SÓNG
Phật ngồi trên đỉnh Linh Sơn
Con dò cao sóng gọi hơn nửa ngày
Phật ôi! Giáo pháp thời nay
Hàng giả, hàng nhái bán bày khắp nơi!
—————————————————-
CÔNG ÁN
Có khi tâm đá thốt lời
Có khi hồn cỏ dạo chơi thung triền
Đâu là thơ, đâu là thiền
Sương treo công án một miền lá xanh.
———————————————
CỨU ĐỘ
Gánh cong, cứu độ hai phần
Kẻ dưng nửa nhẹ, người thân nặng đòn
Oằn vai, nghiêng lệch lối mòn
Gậy tùng, gậy trúc lon ton dặm hồng !
——————————————————
BÊN HỒ
Nơi này, khách lữ dừng chân
Thử xem chiếc bóng tiền thân chỗ nào
Súng sen, bèo nước nôn nao
Bên cầu tre trúc,sắc đào chưa phai.
———————————————-
NỬA KHUYA
Nửa khuya thắp ngọn đèn cầy
Cắt đôi giấc ngủ, tỉnh say rõ ràng
Vô tình, gió lật sang trang
Có ai khắc chữ mơ màng đã lâu.
——————————————–
KHÔNG MÀU
Mi mày che mất một con
Một con lập lọa hư mòn đã lâu
Săm soi cặp kính không màu
Nhìn xuyên con chữ, thấy sâu cuộc người.
—————————————————–
CÁI ĐẸP
Lá khô còn níu sương trời
Trúc khô còn nứt một chồi măng non
Hạ huyền trăng chẳng vẽ tròn
Câu thơ đốt chữ, khoen son chỗ nào ?
————————————————–
NGHIỆP THƠ
Nghiệp thơ, thơ thẩn, vẩn vơ
Tháng ngày ngơ ngác, bơ ngơ kiếm tìm
Mùa đông, núi đá, hái sim !
Xuân thu, thấy mảnh trăng chìm cũng thương ?
———————————————————-
MAI SAU HẲN BÀN
Một tay phủi tháng, phủi năm
Tay kia phủi bụi, vướng trăng đỉnh đầu
Thơ còn bóng lạc, bóng sầu
Mình còn tình nghĩa, mai sau hẳn bàn.
——————————————————
BÓNG NÚI
Con trăng vừa khuất cành tre
Con gà gáy sáng le te bìa rừng
Đêm ngày chạy đuổi sau lưng
Mẹ cha bóng núi, sương rưng lệ chiều.
—————————————————–
BÓNG NÚI
Con trăng vừa khuất cành tre
Con gà gáy sáng le te bìa rừng
Đêm ngày chạy đuổi sau lưng
Mẹ cha bóng núi, sương rưng lệ chiều.
——————————————————
CHA HỜI !
Bão dông cột lệch, tường xiêu
Ai chống, ai lợp mái lều trời ơi !
Mẹ, con hết đứng lại ngồi
Thở dài than ngắn, cha hời, hỡi cha !
——————————————————-
NẾN HỒNG
Còn vương một chút hương mùa
Còn thương bèo đốm gió lùa ngàn đông
Nước mắt là ngọn nến hồng
Cô liêu, hiu hắt giữa dòng lênh đênh.
————————————————–
DẤU CHÂN
Dấu chân, sợi khói vô thường
Bay lên dốc thẳm hương vương mấy nghìn
Suối tràm,khe đá gọi tên
Lời thơ cánh trắng chơi miền tà huân.
—————————————————–
TẶNG KẺ SĨ
Chim đồng xây tổ có rơm
Ngôi nhà kẻ sĩ chữ thơm thánh hiền
Dẫu cho bụi vẩn trăm miền
Mắt xanh, phấn trắng an thiền đã lâu.
————————————————
CŨNG ĐÀNH
Chân ta và gió cùng đi
Lướt qua sinh tử, vô vi, nhẹ hều
Trên vai chẳng buộc, chẳng đeo
Con thuyền củi mục, gãy neo cũng đành!
—————————————————-
XÓA LIỀN
Đợi làn mây tía qua hiên
Chung trà hương sói, kết duyên bạn bầu
Khói sương ý hợp, tâm đầu
Lá hoa cười nói, chữ câu xóa liền!
———————————————–
THƠ RƠI
Thơ rơi đụng đáy vô cùng
Chữ tan, chữ vỡ rưng rưng tiếng lời
Gió lang thang, thổi rã rời
Non cao, bóng cũ, trăm đời còn nguyên.
————————————————
TỦI BUỒN
Lô xô đá cát đuổi nhau
Chạy quanh bờ vực, qua cầu dòng trơ
Lửa thế gian, chẳng tình cờ
Cây nứt vỏ, giọt sương khô tủi buồn.
——————————————–
DỄ GÌ
Trong tay lắm bạc, nhiều tiền
Dễ gì mua được giấc thiền nhàn ngơi
Dẫu cho phú túc trăm đời
Dễ gì có được khoảng trời tự do!
————————————
Với tay nhặt bóng hư vô,
Ngàn muôn ảo ảnh lô nhô cúi nhìn!
———————————————
Thì duyên thì nợ có sao!
Cầm bằng thân phận neo sào dòng trôi?
————————————————
BÁN
Nặng vai hai thúng có, không
Gánh vào chợ bán, gói hồng, nhãn xanh
Tặng luôn cái sáo, con oanh
Về chùa, thấy Phật trong tranh mỉm cười!
——————————————————–
CHÓ
Chó vàng, chó mực đông vui
Gặm xương, cắn bậy tới lui loạn ngầu
Đêm hôm chồm sủa hâu hâu
Người không có bóng biết đâu gian hiền?
——————————————————
CỘT CỬA SÀI
Sớm khuya sư lão tụng kinh
Nghĩa tư gõ mõ, lục tình điểm chuông
Chim nghe rớt một nỗi buồn
Khêu đèn cột lại tám muôn cửa sài!
—————————————————
TIẾC ĐÔI HIA
Muốn sang bát-nhã phương tây
Có dòng sông cách bên này, bên kia
Thơ qua, ngập ướt bên bìa
Người qua thì tiếc đôi hia gấm màu!
————————————————–
KHAN HIẾM GIẤC MƠ
Lá xanh vẽ mãi cũng vàng
Mực sương viết mãi trăm hàng cũng khô
Thương đời rẻ rúng văn thơ
Thị trường khan hiếm giấc mơ gối đầu!
—————————————————
BUÔNG
Xả, buông, tay duỗi, tay co
Nửa khêu đèn chợ, nửa dò lũng sâu
Thấy rồi cái kiến, con sâu
Tò vò xây tổ trong đầu, làm sao?
————————————————
THÊNH THANG
Buôn như trời chẳng có mây
Vui như lượm được phút giây thư nhàn
Vui buồn rồi cũng sang trang
Câu thơ còn lại thênh thang viết hoài !
—————————————————-
XUẤT TRẦN
Chụp bắt giây phút hiện tiền
Rỗng không trú niệm, vô phiền, vô lo
Chẳng dòng sông, chẳng con đò
Hoát nhiên đại ngộ, bài thơ xuất trần !
————————————————
HANG ĐẠO SĨ
Bên trong, chữ nghĩa trống trơn
Thênh thang trăng gió, thoảng thơm hương rừng
Tùng già, cỏ dại ở chung
Còn con hạc trắng treo khung cửa ngoài!
———————————————————-
NẶNG CHỮ
Nhớ nghĩa mà chữ lại quên
Đêm hôm mậy mọ, chong đèn ngồi tra
Lý kinh cõng nặng thân già
Đến khi mõi mệt, chung trà lại vui!
———————————————————
LÒN BON
Lòn bon trái chín trái xanh
Sống nhờ nhựa luyện trên cành đều nhau
Các con cao thấp mái đầu
Sữa lòng của mẹ thơm bầu huyết trong.
———————————————————
HƯƠNG MẪU TỪ
Mái tranh núp dưới sườn mây
Ai như bóng mẹ guộc gầy bước qua
Bài kinh giữa cõi sa-bà
Mãi nghe phảng phất hương hoa mẫu từ.
————————————————–
I –MEO
i-meo lên hỏi ông trời
Thiên đàng, cực lạc lắm người vào ra
Người hiền ở với ác ma
Coi chừng buôn lậu cần sa bọc đường!
————————————————
TÍNH
Cuối đông,tính tuổi, đếm ngày
Tháng năm gộp lại, chất dày khổ lao
Chút cỏ rác, chút hư hao
Cộng trừ còn lại, ai nào là ta?
————————————————–
THƯƠNG DIỆU
Đêm đông, mưa gõ hiên ngoài
Gió xô liếp cửa, học bài hỏi kinh
Thương con giấc ngủ an bình
Chuông khuya tỉnh thức,một mình lặng không.
————————————————————-
CHƠI
Chú mèo chụp chiếc lá cây
Điệu ngồi lay bóng, giỡn say quên chiều
Tre dòm,
Mặc gió nghiêng xiêu
Con trăng trốn núi, bỏ liều xuống chơi!
——————————————————
CÕI VĂN
Cỏ, hoa văn, gót chân người
Khe xanh, đá trắng, khoe tươi, điểm hồng
Tri âm, ai đó tấm lòng
Đồi hương, đợi giọt sương trong ẩm trà!
——————————————————–
ĐÔNG, TÂY
Cô liêu khóm trúc đồi tây
Thiết thân, tình nghĩa gió mây cõi ngoài
Đồi đông,tùng đứng nghiêng vai
Trang sương tĩnh lặng một vài tứ không!
———————————————————-
HÓA RA
Hóa ra, vui cũng có chân
Buồn thì có cánh lượn gần dạo xa
Gẫm cùng mới biết thương ta
Trái tim có não mới ra não phiền!
————————————
HAI
Tình không, xuống núi ta đi
Biết mình bước ngược, lắm khi thấy lầm
Chăm chăm, chú chú đôi chân
Hóa ra hai bóng, một thân chẳng rời!
———————————-
TAN
Lang thang chiều, lang thang mây
Làm cho niềm nỗi cõi này lang thang
Sương thu chưa trắng đã vàng
Sắc hương chợt tụ, chợt tan giữa mùa.
———————————-
THẤY
Nửa xanh, màu của xuân vui
Nửa vàng, sắc của bùi ngùi tiễn thu
Hóa trang hai mặt cho dù
Diễn viên sân khấu, học tu, thấy liền!
——————————–
MÌNH
Người ta cỡi gió, đi mây
Mình thì chân đất cõi này đã quen
Người ta xuôi ngược học thiền
Mình thì học thở học quên chửa rành!
———————————-
KHỔ
Lá thì, gân lá ưu tư
Cây thì mài miệt xuân thu nhựa lòng
Rễ thì đá sỏi đâm hồng
Cành thì vơ vất bão dông tháng ngày!
———————————
XUÂN
Một bức thơ, một bức trăng
Bình hoa xuân, cộng tiểu tăng thanh nhàn
Năm qua công việc bộn bàng
Năm nay, chữ ướt dặm hàng chưa khô!
———————————-
DIỆU DỤNG
Thần thông bửa củi mấy bồ
Nấu ăn diệu dụng, đường kho, ớt ngào
Thần thông đâu có dễ nào
Còn anh diệu dụng, chiên xào rối ren!
—————————————————
BƠ NGƠ
Bơ ngơ chiếc lá bỏ rừng
Có người lên núi nửa chừng rồi lui
Bên khe, rớt giọt bùi ngùi
Đường về lạ hoắc, lại xui tối trời.
—————————————————–
HẾT DÒNG
Hết dòng,lại lật sang trang
Đời tu viết mãi, quên hàng lại hay
Thiền tâm, giọt mực tháng ngày
Chữ mê, chữ tỉnh sương mây nhạt nhòa !
—————————————————
MÁI NHÀ THÂN THẾ
Buông tay thì nhẹ hẳn rồi
Mái nhà thân thế, mấy đời cỏ tranh
Lại còn phên giậu mong manh
Nứa tre, kèo cột xung quanh mối đùn!
————————————————
VÔ, HỮU
Đừng bàn vô hữu mần chi
Bên tê cao thượng, bên ni thấp hèn
Kiến tri, mắt đục đỏ ghèn
Vi mầm vừa sống, gọi tên chết liền !
————————————————
VỪNG TRÁN CHA
Lao tâm, lao lực một đời
Cày sâu vừng trán, cấy lời biển sông
Dạy con đạo lý mênh mông
Nhớ cha thả giọt lệ lòng chảy tuôn.
————————————————
BÔNG CỦA PHẬT
Tâm ta là bông hồng vàng
Nở từ cửa Phật chẳng tàn, chẳng phai
Hồng vàng kết dệt thiền đài
Đáp ân hiếu đạo, ơi ai biết cùng!
———————————————
KHÁCH TRẦN
Sầu buồn nhiều cánh, lắm chân
Lộn lui, đáo tới hiên sân, cửa nhà
Không mời, phải bước tư ra
Bao nhiêu khách khứa trần sa chán rồi !
—————————————————–
CHỖ NÀY !
Cầu cây lắt lẻo khó đi
Dặm rừng gai lách sâm si bốn bề
Sao không vạch lối mà về
Nhiêu khê tao ngộ, cố quê, chỗ này !
—————————————————-
MẸ DẶN
Lời ru, mẹ dặn bên nôi
Trái tim máu đỏ, sống đời hiền lương
Chợt đâu bụi nổi ven đường
Mịt mờ đạolý, khói sương tình trần.
————————————————–
CÓ KHI
Thơ ta chẳng có không gian
Hạc hồng vô trụ, thênh thang đất trời
Có khi điêu khắc tượng người
Có khi học tiếng khóc cười biển dâu !
————————————————–
VÍ DÙ
Hư vô lại chợt phiêu bồng
Đỉnh cao hóa hiện dòng sông ngược nguồn
Ví dù xuống núi lên non
Ví dù lai khứ lối mòm về đâu.
—————————————————-
CÚNG DƯỜNG
Cúng dường sợi nắng lay phay
Cúng dường rừng lá sương bay bốn mùa
Cúng dường đốm lửa thượng thừa
Cúng dường giọt mực ngàn xưa không màu !
———————————————————
NIỆM
Ví như núi đá kiên trì
Ví như trụ cột chẳng gì chuyển lay
Coi chừng tâm ý loay hoay
Quyết an trú niệm, ở đây, tức thì !
————————————————
ARAHAM
Á – ra –hăng ! Á – ra- hăng !
Niệm liền tiếp niệm, dây thằng cột tâm
Rong chơi mê mải xa gần
Ngày ngày kiên trú, dần dần sẽ quen.
———————————————
VUI THAY
Vui thay, một niệm tĩnh an
Vui thay, hai niệm dịu dàng lòng ta
Vui thay ba niệm chẳng tà
Vui thay, bốn niệm đã xa tục trần !
———————————————–
NHƯ KHÔNG
Nửa giờ quán niệm rất lâu
Nếu ta buông thả cho đầu lông nhông
Nửa giờ quán niệm như không
Nếu ta nhìn ngắm xẹp phồng tự nhiên !
——————————————————
TẬP 4
HƯƠU , VƯỢN
Vào ra, hơi thở nhẹ nhàng
Niệm theo giữ niệm, lang bang được gì
Tâm hươu, ý vượn – thôi đi !
Sông mê, bể ái, ưu bi nhiều rồi !
—————————————–
GỌI ĐÒ
Niệm mê, dẫy chết trên bờ
Niệm giác tỉnh dậy, gọi đò sang sông
Ai ơi !
Hơi thở dễ không
Niết – bàn cũng đó, trần hồng cũng đây !
———————————————
AN NIỆM
Bước à ! Chỉ việc bước đi
Giở lên, đạp xuống, nhớ ghi rõ ràng
Khi nhanh, khi chậm khẽ khàng
Quay qua,bước lại,
Khổ, an thấy liền !
——————————————–
ĐÃ QUÊN
Lành thay !
Phủi chuyện đa đoan
Cùng ta, hơi thở, thanh nhàn với ta
Đã quên việc chợ, việc nhà
Đã quên tình, thức
Ba hoa loạn ngầu !
———————————–
BỐN GIẤY
Một giây vô khổ, quý thay
Hai giây an lạc, ở đây tức thì
Ba giây tham giận trốn đi
Bốn giây giác tỉnh
quy y Phật- đà !
———————————–
HÃY VUI
Hãy vui thiền quán ai ơi !
Trăm năm phóng dật, dòng đời cuốn xa
Hãy vui thiền quán mới là
Pháp môn rốt ráo, thương ta, yêu người !
—————————————-
THỞ
Cứ ngồi, chỉ việc thở thôi !
Thanh nhàn, tự tại ngắm đời lao xao
Rỗng không trăm việc thử nào
Một giây biết thở, vẫy chào qua sông !
——————————————-
CHỈ THỞ
Tám muôn, giác niệm làm đầu
Cầm tay hơi thở qua cầu tử sinh
Tham ưu, phiền giận, bất bình
Lắng nghe sinh diệt, trăm kinh giữa lòng !
————————————————-
CHỢT ĐÂU
Chợt đâu lá rụng hiên thầy
Chợt đâu trăng tỏ song mây sáng lòa
Ai còn gánh chữ cùng ta
Nghĩa mờ, mắt kém, đường xa nhọc nhằn !
————————————————
SẮC, KHÔNG
Mấy ngàn hoa rác trong tay
Trăm phương gió bụi, tỏ bày sắc không
Thi thơ, điệu dáng phiêu bồng
Bay qua quán đỏ, phố hồng một phen !
————————————————–
AN VI
Có ai sống đến trăm đời
Giành nhau đất đứng, chỗ ngồi mà chi
Lợi danh nào có ra gì
Miếng cơm, manh áo, an vi tự lòng !
————————————–
BỎ SÀO
Ngàn muôn chỉ có một lần
Bước qua sinh tử vấp chân, vướng người
Lại còn cõng xác ba đời
Đầu non trăm trượng, thử chơi bỏ sào !
————————————————–
MÙ SƯƠNG
Chữ tâm là gốc hạnh lành
Nơi nào nương tựa cho mình với ta
Phất tay trăm chuyện phù hoa
Về đi thôi, đã quê nhà mù sương !
——————————————-
CÙNG TU
Chèo lan, chèo quế đây rồi
Thuyền to thuyền nhỏ ngược xuôi bến bờ
Sáo oanh học nói bao giờ
Họa mi, cà cưỡng lượn lờ ca xang…..
————————————————-
HOA
Một đóa tĩnh tại khe sâu
Đóa leo chót núi, ngâm câu thanh nhàn
Có người lạc bước tìm sang
Nhặt hương trong gió chút nhàn, chút vui.
————————————————-
HỘI CÀ- SA
Phạn kinh, bi ký hiện còn
Nhục thân, xá- lợi vết son chẳng nhòa
Trăm muôn chủng tử Tăng – già
Bay bay hội bướm, cà- sa dập dờn
———————————————–
RUỘNG TĂNG
Ruộng Tăng màu mạ xanh mơn
Hái thu và lượm còn hơn trúng mùa
Lộc này đừng tính được thua
Đừng vì sinh tử, bán mua rộn ràng !
———————————————
TÙY DUYÊN
Lên đường vững chãi đức tin
Thuyền nan tuy nhỏ, sóng dìm dễ đâu
Thịnh suy, há phải mày chau
Tùy duyên đạp gió, đội đầu trăng đi
—————————————-
Nỗi buồn nhặt lên trên tay
Ngắm xem tỉ mẩn mặt mày ra sao ?
—————————————–
Đi đường bụi chẳng dính chân
Tâm thiền cũng vậy vạn trần không hoa.
————————————————–
LÃNG MẠN
Chút lãng mạn của mây trời
Giữa hư không, vẽ một đời phiêu du
Chút lãng mạn của mùa thu
Giữa chiêm bao,vẽ sương mù sương mù lòng ta !
————————————————————-
CỐT CÁCH
Nhìn trang sách cũ, thấy cha !
Đọc kinh, thấy cội mai già
Đầu xuân
Ai cốt cách, ai tinh thần
Cha tôi phong thái bội phần cao thanh
————————————————
GÃY CHÈO
Lên đò, chẳng thể sang sông
Bên này còn mẹ, bông hồng đời con
Hạt cơm ăn, nuốt sắt hòn
Lỡ lời bất hiếu,chèo giòn gãy đôi !
—————————————————-
TRĂNG TÂM
Cho cây uống giọt nước mưa
Lá vàng thay áo, đổi mùa biếc xuân
Hoàng hôn chánh pháp đến gần
Vẫn còn sáng mãi, trăng tâm hạ huyền
—————————————————
CÒN NGẠI
Muốn sang
Bát – nhã phương tây
Sông sâu, vực thẳm, ngăn mây, cách trời
Ngại thơ còn lắm chữ lời
Ngại mình vui khổ cõi người đã quen !
———————————————-
LÁ CỰA
Lành thay, sỏi đá vô tình
Chỉ nghe lá cựa, phù sinh hiểu rồi
Có người tuyết điểm mái đời
Chợt nghe sợi tóc xanh rơi nhuộm màu
————————————————–
BỤI MỜ
Thời gian vi vút bóng câu
Sa mù sương khói, trước sau còn ngờ
Bóng ma sống chết dật dờ
Lộ trình lữ khách bụi mờ đường mê !
———————————————–
ẢO ẢNH
Hồ tâm xem bóng thả mồi
Si mê ảo ảnh, thoắt rồi lại tan
Giấc mơ phơi phới bụi vàng
Hóa ra điên đảo, lang bang còn nhiều !
—————————————————
NÉM
Ném chút hồn vào cỏ xanh
Để cho cát bụi, cây lành trổ hoa
Ném câu thơ giữa ta – bà
Để cho đá sỏi hát ca tự tình !
——————————————–
MƯỢN LỬA
Trốn xa giữa cõi tịch liêu
Lập tòa giác ngộ, dựng lều cao sơn
Mượn lửa từ đỉnh chon von
Gánh về chợ bán,
Dặm mòn, dặm không !
————————————————–
SƠ NGUYÊN
Cũng do nhân quả rạch ròi
Thò tay là hái, chín mười dễ không
Đức tin tổ ấm giữa lòng
Rút ra một sợi, tim hồng sơ nguyên !
—————————————–
Ở ĐÂY
Mây và bụi cuốn bên chân
Bước lên bước nữa, đường trần cắt đôi
Ở đây nói tiếng con người
Còn thơ, còn chữ, còn lời tặng nhau
———————————————–
ĐỘNG NÃO
Ba ngàn vọng tiếng chân như
Gõ đầu trường mộng, ưu tư não nề
Tài trai chí cả đi về
Sao không động não bồ – đề thử xem?
———————————————
BUỒN HIU
Chăm chăm mô đất hôm qua
Bước lui lại vấp, vào ra bực mình
Tọa thiền thấy xác linh khinh
Thấy hồn khóa cửa,
Thất tình buồn hiu !
————————————–
HỠI ƠI !
Nhìn quanh
kẻ lạ người quen
Mòn chân, lỏng trán,
đua chen được gì
Tỉnh ra
lỡ cuộc, lỡ thì
Nắm mồ cỏ dại
xanh rì, hỡi ôi!
————————————-
XUẤT THẾ
Mắt xanh xanh thắm tâm hồn
Cùng hoa lá trái mơn non mỹ miều
Nắng vàng trải thảm yêu kiều
Góc chân xuất thế, kinh chiều nhẹ đưa.
———————————————–
MUỘN RỒI
Rượu đời lú lẫn thuốc mê
Quỷ ma cám dỗ, bốn bề nguy nan
Lửa thiêu cháy tận ruột gan
Dao bào khứa cổ, thở than muộn rồi !
————————————————–
VÔ TÍCH
Hãy như rừng rậm đi vào
An nhiên, cây cỏ dễ nào đụng chân
Hãy như sóng biển lội trần
Vô tăm chắng gợn sóng gần, sóng xa !
—————————————————
HỌC TU
Khiêm nhu là đức cỏ hoa
Hư không là bạn bao la tấm lòng
Đừng xem triết luận viễn vông
Dăm ba trang sách nói ngông, nói liều !
—————————————————-
NHẸ LÒNG
Xin mời thiện hữu ngồi chơi
Nói dăm ba chuyện lỗ lời, bán buôn
Có gì thương ghét, thiệt hơn
Chiều nay về chợ, xả luôn, nhẹ lòng !
————————————–
Qua sông vác gậy cõng đò
Trăng bờ gác ngủ khò trang kinh.
———————————-
Bút cùn mực cạn nghiên khô,
Thiền bèn ngẫu hứng, bài thơ không lời !
——————————————————
CÕI THƠ
Cõi thơ lơ lửng trời mây
Khói sương mà đến cõi này khói sương
An nhiên hít thở vô thường
Khêu đèn tinh tú, văn chương đọc hoài
—————————————————–
CÕI THIỀN
Tịch liêu bạn hữu bình sinh
Cô đơn nuôi dưỡng khí tình hạo nhiên
Lượm rau, nhặt củi là thiền
Trong làng một cõi, một miền nước mây
——————————————————-
XÂY TỔ
Tu hành tay duỗi, tay co
Đèn khêu tim sáng,lại lo cạn dầu
Mấy đời cái kiến, con sâu
Tò vò xây tổ, nhói đau phận người
——————————————————
HỎI DÒNG
Tự nguồn em vẫn xuân xanh
Lang thang về biển nên anh bạc đầu
Đa mang cùng với cơ cầu
Thời gian đào lấp nông sâu nỗi này.
———————————————–
DÁM TRÈO
Loay hoay công việc suốt đời
Lăng xăng được mất, chao ơi chán phèo
Tay buông, tay bắt thèo lèo
Sự sinh, sinh sự dám trèo non không !
——————————————————
NGỦ GỤC
Đốt trầm ngồi đọc cổ thư
Thánh hiền thấp thoáng thực hư giữa hàng
Nói hoài, nghĩa chật ngàn trang
Đèn khuya ngủ gục, dung nhan hiện hình !
———————————————————
NUÔI KHỈ
Ngựa rừng, vượn núi chưa thôi
Lại thêm chú khỉ cột nuôi bên ngoài
Níu cây, chuyền nhánh mãi hoài
Lấy đâu tĩnh lự một vài phút giây ?
———————————————
THỜI TIẾT
Mèo nằm phơi ấm hiên hè
Cóc kêu giường ngủ tắc kè thở ra
Kề mưa nắng cõi trần sa
Lắng nghe thời tiết lòng ta chuyển mùa.
—————————————————-
CHEO LEO THƠ
Cảnh tình nhẹ khói, nhẹ sương
Xanh trời, xanh đất mến thương chan hòa
Lối mòn
khách lữ bước qua
Cheo leo thơ,
thoảng hương trà đâu đây
HUYẾT NHỰA
Dựng xương,
tiếp tủy cho con
Cao chân ngoảnh mặt
lối mòn nhân sinh
Tháng năm dạy lẽ thế tình
Nhựa xưa chuyển huyết,
câu kinh làm người
HIỀN HIẾU
Nhện sa,
rơi xuống bát hương
Phải đâu cầu nguyện
mà thương mẹ già
Chăm thang thuốc
chẳng nề hà
Bưng bô, đổ chậu,
thiết tha phụng người
———————————–
TIỀN THÂN
Thu về sương trắng hiên thơ
Lòng trang kinh cũ mấy giờ cổ nhân
Non xanh nhớ cụm bạch vân
Cổng sài hoa rụng,tiền thân thoảng chừng
————————————————–
TẶNG DU TỬ
Xưa chàng du tử đầu thai
Chén cay uống cạn đầy vai gió hồng
Tới lui giữa cõi phiêu bồng
Khói sương thân thế tao phùng dễ đâu !
————————————————–
CỘI CŨ
Về nơi cội cũ nằm dài,
Lá đi đã tặng tiếng lời trăm phương
Trên tay đọng một hạt sương
Nghe trong bóng nhớ còn hương cỏ nồng.
——————————————————
VỀ THÔI !
Về đi thôi, hạt bụi đàng
Kiến văn rừng rậm, xiên quàng nữa chi
Chào hữu vi, chào vô vi
Trái tim tập nói, tập đi đầu trần
———————————————
LÒNG THI SĨ
Đạo tình nửa nhớ nửa quên
Chừ ta ở lại giữa miền bụi bay
Thơ còn mây trắng phương tây
Thì lòng thi sĩ tháng ngày non xanh.
———————————————–
CHÙA QUÊ
Một đêm nằm ngủ chùa quê
Thấy con hạc trắng bay về Linh Sơn
Một đêm nhìn hoa trong sương
Thấy con trăng hiện chơn thường mà vui !
——————————————————
MẮT SÁNG
Sách hư, ráng giữ lấy lề
Chữ mối, chữ mọt, bút đề khuyên đen
Thánh hiền, nô lệ chẳng nên !
Nhớ lời cha dạy, mắt ghèn sáng trong.
———————————————
GIỌT TIM
Soi đen chăm đọc sử kinh
Noi gương hiền hiếu, thấy tình non cao
Nghĩa ân, sông biển dạt dào
Nến hồng chảy mãi, giọt đào, giọt tim !
—————————————————
ĐÓN
Chừ ta mở rộng cửa nhà
Đón chim, đón gió ta bà ghé chơi
Rồi còn khói bụi bên trời
Và thêm bạn cũ nhiều đời tha hương !
———————————–
Sát na tâm sát na tình
Trăm năm quán niệm giật mình ngu ngơ !
——————————————————-
Sông sâu dòng đục chớ qua
Ác ngư thủy quái chẳng tha người hiền !
—————————————————–
CŨ CÀNG
Đời tu phủi nhẹ hư không
Ngắm xem hoa đốm chợt hồng chợt xanh
Vô duyên cỏ rác thị thành
Thay tâm, đổi cảnh bức tranh cũ càng !
—————————————————–
THẤY MÌNH
Dẫu đau tiếng khóc vào đời
Dẫu thân cát bụi rã rời tử sinh
Vai đeo trăm nỗi bất bình
Hôm kia soi bóng thấy mình trống không.
—————————————————-
NÚI SÔNG
Cha đi, bóng núi ngả dài
Con sông ngoảnh lại, đầy vai nắng vàng
Con từ gió nổi lang thang
Vời trông quê cũ, đò sang lạnh dòng !
————————————————–
HƯƠNG LÚA
Bếp tre, khói lửa nồng nàn
Đầy sân rơm rạ, hạt vàng nằm phơi
Bồ câu, sẻ nhặt thóc rời
Mẹ cha hương lúa, một đời còn thơm.
———————————————
HƯƠNG QUÊ
Đụn rơm, bóng mẹ sau hè
Khói chiều thoảng nhẹ, tình quê nồng nàn
Lu sành, hứng giọt thời gian
Hương cau ai nhặt, thơm tràn lối xưa !
————————————————
ĐỀ TÊN MẸ
Vin tay níu vạt mây trời
Muốn đề tên mẹ, khơi vơi dặm nguồn
Mưa rơi giọt đọng, giọt tuôn
Chữ nhòa lệ mặn, sầu buồn không phai.
——————————————————
DẶM KHÔNG
Mải mê giữa chốn chợ chiều
Vai đau tóc lấm đã nhiều gian truân
Ai kia rũ áo phủi chân
Dặm không đủng đỉnh, chiếc thân nhẹ hều.
———————————————————
LỜI THƯA
Tặng người chỉ mấy chữ thôi
Hiền nhân thông cảm, ít lời, ít câu
Tay ghi tay xóa cũng rầu
Bút sa gà chết, kiến sâu sống hoài !
——————————————————–
HỎI
Đạo thiền cắc cớ mần chi ?
Rứa răng hoa lá,sâm si cõi về
Rứa răng sự vụ bồ-đề
Bên này nhiều cội, bên tê lắm cành ?
—————————————————–
QUAY VỀ
Tình xanh vườn cũ quay về
Hồn cây mắt lá bốn bề thủy chung
Còn đây gốc đá,cội tùng
Đã quen gió núi, hương rừng ban sơ
——————————————————
XANH CỬA HUYỀN VI
Rong chơi ba cõi trần hoàn
Tây phương hoa lá, đạo tràng thế ni
Mắt xanh mở cửa huyền vi
Rút then tòa hóa, không đi cũng về !
——————————————-
GIỌT NƯỚC
Xanh xanh chiếc lá nhân sinh
Hôm qua giọt nước hữu tình đến chơi
Vì thương sa mạc lòng đời
Hóa văn, tinh lọc chữ lời nguồn trong !
—————————————————
THIỀN DUYÊN
Nghĩa tình từ cõi phong vân
Đạo tình tiêu sái, trí nhân vẹn huyền
Cỗi tùng, bóng trúc thiền duyên
Chơi miền nhược đạm, lòng thuyền đầy trăng.
———————————————————–
VÔ NGÔN
Ôi hài nhi !
Ôi ngạc nhiên !
Bao lần ngôn ngữ
Rụng miền hoang sơ !
Từ vô ngôn đến bây giờ,
Từ bây giờ đến bến bờ vô ngôn !
——————————————-
NƯƠNG DÂU
Nương dâu ai cấy mà xanh
Để cho sâu bọ tranh giành ngày đêm
Thế gian chớ hỏi gì thêm
Một màng nhện trắng còn nguyen bụi hồng !
——————————————————–
BÈO BỌT
Có nghe trong cõi phù sinh
Ba ngàn mộng hóa, hư vinh kiếp người
Thịt xương lửa cháy bời bời
Tấm thân bèo bọt đất trời về đâu.
—————————————————–
YÊU MA
Thuốc thang chữa bệnh được đâu
Tự tâm trú sẵn lũ sâu kến vàng
Chúng xây thành quách, ruột hang
Một căn cứ địa, tám ngàn yêu ma !
————————————————
CHIA HAI
Đôi khi với bụi tọa thiền
Đôi khi với núi ngồi quên bóng mình
Cùm neo cột cái linh đinh
Đầu nguồn bẻ cọng hữu tình chia hai !
—————————————————–
HÓA RA
Hóa ra chỉ thở và cười
Là trăm niềm nỗi, một đời xa bay
Hóa ra tỉnh thức phút giây
Là ta thấy rõ mặt mày chưa sinh !
—————————————————
LÁ RƠI
Buông mình theo chiếc lá rơi
Phiền lao trăm nỗi thả trôi nước dòng
Qua bờ với chiếc đò không
Như con hạc trắng chơi rong kiếp người !
————————————–
Qua cầu lót chữ mà đi
Bút làm gậy chống vô vi dặm dài !
—————————————–
XANH XANH
Xanh xanh
chiếc lá nhân tình
Tờ văn hóa nghiệp,
trang kinh lòng đời
Xanh xanh
chim hót non vời
Vọng vào sa mạc
tiếng lời hắt hiu !
—————————————–
VÀ NHƯ
Như mây lãng đãng sông dài
Và như hoa nắng trên vai ửng màu
Và như tóc trắng trên đầu,
Hạo nhiên gót lữ, qua cầu nhân sinh !
————————————————-
CÔ LIÊU
Cô liêu đứng giữ xa mù
Nửa lòng lạnh trắng, nửa thu nhạt mờ
Cô liêu đá, cô liêu thơ
Và cô liêu nữa, chơ vơ bốn bề !
—————————————————-
VƯỜN HỒNG
Qua vườn, em bé xem bông
Mắt ngây thơ, đọng nụ hồng đầu xuân
Chú chim khuyên, giọng vang ngân
Tiếng ca lướt mấy dặm trần về chơi.
—————————————————–
BÊN VƯỜN
Lá nghiêng hứng nắng bên vườn
Hương từ năm trước tiện đường ghé chơi
Đóa hoa tươi tắn nụ cười
Hỏi thăm bạn cũ, bồi hồi tứ thơ.
—————————————————
MẮT ĐỤC
Ta chừ mắt đục đỏ ghèn
Nhìn xa chẳng thấy, chỉ quen nhìn gần
Bèn lên xó núi ẩn thân
Bằng tai nghe rõ, khó lầm trắng đen.
————————————————-
RỖNG SUỐT
Từ đây rỗng suốt trong ngoài
Thế gian lắm chuyện bên tai nhẹ hều
Ta thong dong cõi cô liêu
Lắng nghe non nước sáo diều quê hương.
——————————————————-
TRÂU VÀ DÊ
Trâu mà chi, dê mà chi
Có tu thì biết, có đi thì về
Trên cây một trái bồ – đề
Leo lên mà hái, khen chi được gì !
—————————————————-
DÒNG VỀ
Bèo rong lưu lạc sông dài
Có nghe sóng vỗ bên tai dòng về
Rác rều cuộn chảy lê thê
Tử sinh mù mịt, bốn bề hoang vu
—————————————————–
CHỢT NHƯ
Chợt như khẽ chạm linh hồn
Âm vang theo gió, hoàng hôn lạnh đầy
Có bóng trăng vừa qua đây
Biết bao tiền kiếp ngủ say chẳng về !
———————————————————
MÙ LÒA
Đêm hôm thấy núi tọa thiền
Giật mình cuộc chợ, đảo điên tình trần
Soi lòng, chẳng thấy chân nhân
Tháng năm lửa đốt tấm thân mù lòa.
————————————————————-
VÔ TÂM
Vô tâm lá rụng hiên thầy
Vô tâm trăng tỏ song mây lạnh lùng
Vô tâm chiếc nhạn qua thung
Vô tâm con nước ngàn trùng về đâu.
————————————————-
ĐÁ
Phải đâu quê đá vô tình
Tảng nằm, phiến đứng lặng thinh giữa đồi
Đố ai thốt tiếng con người
Mà không tím tái góc đời lạnh hiu !
————————————————
BÂY CHỪ
Bây chừ tịch cốc luyện công
Song thưa để mặc trăng lòng gác hoa
Án thư tỉnh giấc Nam Kha
Bút son, điểm mất hằng xa bụi hồng !
—————————————————–
HƯƠNG
Sá gì rác bụi mù sa
Hạo nhiên tiếng hát, khúc ca đường trần
Trăng thiền soi tỏ bên chân
Rì rào gió mát, hương gần hương xa.
———————————————————-
QUẠT
Ba đời mát mẻ con tâm
Tới lui thanh thản, tình thâm bốn bề
Quạt này gió ngược nguyên khê
Thổi tung cát bụi, giấc mê trần hồng !
———————————————————–
THẦY VÀ TRÒ
Đường trơn xỏ dép, gậy tre
Đạp qua sông rộng, chiếc bè chuối hoang
Tiểu đồng cương quyết không sang
Nói rằng đụng bóng Hồ man, rầy rà !
—————————————————-
ÚP CHÉN
Đã bày tuyệt lộ ra chưa
Mà hai con xóc chẵn, thừa đảo điên
Bàn tay sấp,ngửa lạc phiền
Trò chơi úp chén, nghiệp duyên phố người !
———————————————————–
MỒ HÔI MẶN
Gầy gò cày cuốc ruộng trưa
Mồ hôi mặn đắng, nắng mưa nhạt nhòa
Áo cơm trĩu nặng thân già
Tuyết sương ơi hỡi, tình cha bạc đầu !
——————————————————–
ƯƠM HẠT
Như tơ, như cước trắng phau
Mẹ già lụm cụm chẻ cau, bó chè
Nuôi con ươm hạt bồ – đề
Tà xanh mơn lá, mẹ về quê xa
——————————————
Cuộc đời không thể chia hai
Thân tâm tròn vạc chẳng ai bất toàn.
——————————————
Về bên hoa cỏ yên nằm
Nghe chồi lá thở nghe mầm cựa sương.
——————————————
GIÓ MÁT
Bốn phương gọi gió mát về
Tâm trong cảng lặng, bồ – đề ngát hương
Mở ra cánh cửa yêu thương
Nụ cười, hơi thở mộng trường mang mang !
———————————————————–
LẶNG TỜ
Chữ đi, bảy dặm một hàng
Lời như cát bụi lang thang cõi này
Chợt đâu lửa cháy mặt mày
Lạnh lùng thi sĩ, non Tây, lặng tờ !
————————————————
NGHE
Lắng nghe hơi thở mỏi mòn
Trái tim, nhịp đập, mãi còn lang thang
Lắng nghe hơi thở dịu dàng
Câu thơ đại định, non ngàn vắng không.
—————————————————-
TÌNH ĐỜI
Tình đời xanh chín trái cây
Chín xanh, xanh chín trên tay mấy lần
Nghêu ngao giữa cõi bụi lầm
Tuy nhiên, ngẫu nhĩ, dạo trần cũng vui.
—————————————————-
SAU MẶT NGƯỜI
Thấy bao chữ nghĩa thìa lia
Đèn hao giấy cháy biên bìa đã lâu
Lên cao, chặt đứt cây cầu
Thở trong muôn tận,thấy sau mặt người !
——————————————————
GỌI GIÓ
Hóa ra lãng tữ ai ngờ
Mà đây mà đó tình cờ cố hương
Non thiền hóa tím chiều sương
Rừng thông gọi gió muôn phương bạn lành.
———————————————————
ĐO
Nhân tình thước thẳng mà đó
Méo tròn, xiên xẹo đối so thế nào ?
Chân lý bước thấp bước cao
Tình thương chẳng có lối vào đời nhau !
————————————————
MẤY BÔNG
Bâng khuâng là bướm, là Trang
Hôm qua hiểu mộng, thênh thang nẻo về
Đạo đời hai túi đề huề
Hóa tâm, hóa cảnh, bồ – đề mấy bông ?
—————————————————-
NGUỒN TÀO
Trâu xanh, hạc trắng qua đây
Non ngàn để lại dấu gầy, dấu hư
Mục đồng thổi sáo bao giờ
Bức tranh cổ độ, bài thơ nguồn Tào !
———————————————-
CUỘC CHỢ HÓA DUYÊN
Tình trang sách, tình câu văn
Chữ lời công hạnh, nói năng tọa thiền
Chàng từ cuộc chợ hóa duyên
Ta lòng xanh đá, ngủ miền cỏ trăng.
———————————————-
KINH THƠ
Kinh vàng mà cũng kinh thơ
Con chim non Thứu bất ngờ hóa thân
Vầng trăng đáy nước trong ngần
Sóng xao, hoa lạnh, chơn tâm huyễn bày.
—————————————————–
VỌNG MỸ NHÂN
Thuở ai loan, thuở cô đồng
Tịch liêu lãnh thượng, mênh mông tuyết ngàn
Vọng mỹ nhân !
Vọng tiền nhân !
Then sương mở ngõ, mấy lần trúc xao ?
——————————————————-
MÀU NHÂN GIAN
Gió lay cành trúc bên dòng
Khói sương thấp thoáng tơ đồng ngàn sau
Về đông, con nước bạc đầu
Ngồi bên cội cũ ngắm màu nhân gian !
—————————————————
NHÃ NHÃ MÀU TRĂNG
Ngọn đèn giáo án nghiêng nghiêng
Câu thơ ngộ ngộ, bạn hiền bấy nay
Màu trăng nhã nhã phương này
Chén trà đạm đạm tự rày tiêu dao !
———————————————–
CẢO THƠM
Vui chân viếng cõi Trà Sơn
Đạo đàm, thi bút, cảo thơm mấy nghìn
Hương hoa, hương cỏ, hương tình
Nước mây riêng vẽ dặm trình cố quê
—————————————————-
SƯƠNG ƯỚT DẶM KHÔNG
Xuống non giác ngộ từ khi
Chân vì lữ mộng, vai vì quế lan
Tùng sài, cửa hẹp mở toang
Lối về sương ướt mấy ngàn dặm không ?
————————————————–
SOI BÓNG CHỮ
Câu thơ ướt nước ngàn sương
Trăng xanh, chiếc lá,còn vương giọt trời
Soi bóng chữ,thấy nụ cười
Thấy lời nguyên thủy chưa rời nguyên ngôn.
———————————————
TIM HOA
Con chim hót giọng quê mùa
Lời thơ mái rạ, hiên chùa lắt liu
Chữ câu, ruột quặn chín chìu
Trái tim hoa nở, chắt chiu tặng người.
——————————————————
CÀNH MAI
Cành mai lãng đãng thiền sư
Nở ngàn năm trước bây chừ còn thơm
Lộc mầm biến hóa xanh hơn
Phải chân diện mục dập dờn khói sương ?
——————————————————-
ĐẤT THƠM
Du xuân
lượm hạt sương rừng
Thấy bao tiền kiếp
chưa từng vỡ tan
Cõi về
mây trắng thênh thang
Cỏ thơm
đất cũ, bạn vàng muôn xưa
———————————————
Chung trà sương sớm non lạc
Hương thanh vị đạ quán than dễ nào?
———————————————-
Đất trầm đọc sách thánh hiền
Bối hương lẫn giở,tâm thiền mở ra
———————————————–
CHỢT NHIÊN
Chợt nhiên
chiếc nhạn ngang đầu
Bay qua non vắng,
thả sầu xuống khe
Ai còn
bên nớ, bên tê
Có hay lưu lạc,
lê thê mộng người!
——————————————
CÔ ĐƠN
Cô đơn chiếc lá bên bờ
Lắt liu cành cũ, bất ngờ gió reo
Cô đơn đốm lửa truông đèo
Câu thơ lạnh buốt,tan theo sương rừng.
——————————————————
CƯỜI XÒA
Lay bay hoa đốm bóng mình
Phủi rơi ngày tháng phiêu linh đường dài
Lên đường, hẹn mốt, chờ mai
Chợt đâu sinh tử vỗ vai cười xòa !
————————————————-
CHỜ AI
Thương thương một cội mai già
Chắt chiu nhựa luyện, nở hoa, nẩy chồi
Nắng xuân phụng hiến đất trời
Chờ ai, dặm bụi, dặm người khói mây.
—————————————————
ĐỈNH KHÔNG LỘ
Cô phong, tiếng hú ngàn đời
Ai nghe đốm sáng lóe trời tịch liêu
Khách xưa, bóng đổ bên chiều
Câu thơ siêu thoát, phiêu diêu giữa từng !
——————————————————-
HOANG MANG
Hai bờ lau lách đìu hiu
Đục trong cuộn sóng, đò chiều hoang mang
Ai quên nón gậy bụi vàng
Quay nhìn mặt mũi nhân gian nhiều đời.
————————————————–
CHA DẠY
Nam nhi tích đức lập tài
Nữ nhi dung hạnh, trong ngoài nết na
Nam nhi chí lấp sơn hà
Nữ nhi việc chợ,việc nhà đảm đang.
——————————————————
MẸ DẠY
Con ơi !
Mẹ dạy đôi lời
Bướm ông hút mật, bọ giòi kiếm phân
Sống, ăn do nghiệp một phần
Còn vì gom góp lục trần trược thanh
—————————————————-
ĐĂM ĐĂM
Đăm đăm con nước đầy vơi
Khói mây thở nhẹ, tóc rơi bạc màu
Đăm đăm bóng xế ngang đầu
Lối về ngơ ngác, dặm cầu dặm sương.
————————————————-
XUỐNG ĐÒ
Hiện tiền mặt mũi sang sông
Vướng tìm câu chữ, vướng trồng cỏ hoa
Vướng trăng, vướng bụi ta bà
Biết đâu chân diện cùng ta xuống đò?
————————————–
TIẾNG CƯỜI
Đó đây hoa cỏ hữu tình
Đó đây cát bụi nhân sinh rã rời
Đốm sương, đốm nắng lưng vời
Đá xanh, đá trắng, tiếng cười khe sâu.
————————————————-
NÉM CÂU THƠ
Ném câu lục bát giữa dòng
Cho lênh đênh với cõi lòng lênh đênh
Bờ kia con sóng vỗ duềnh
Bờ này, tượng đá buồn tênh, bạc đầu.
—————————————————–
NHẠN HƯƠNG HẢI
Sông dài chiếc nhạn bay qua
Bóng chìm đáy nước, vệt nhòa lung linh
Nhạn không để bóng của mình
Nước nào cố ý giữ hình mà chi!
———————————————-
THUYỀN CHÈO
Thuyền chèo, cọng cỏ sang sông
Mồ hôi thương hải giọt hồng giọt xanh
Thuyền chèo, chiếc lá mong manh
Dòng qua, lận đận, trôi quanh rác rều.
—————————————————–
BỒI HỒI
Mai xưa, cội cũ nở rồi
Câu thơ nắng mới bồi hồi hiên sương
Gìn cốt cách, giữ sắc hương
Nguyên sơ, vẹn vẻ một chương thanh bình.
——————————————————-
TẶNG HIỀN SĨ
Thương đời cõng chữ qua sông
Trang kinh, tay bút, trăng lồng nắng mai
Non xuân, mây trắng vẽ lời
Phố vàng, hiền sĩ nói cười thong dong.
——————————————————-
KHÓI SƯƠNG
Đời người chốc thoáng tà huy!
Tử sinh mù mịt dặm đi, dặm về
Đâu lao trần?
Đâu hương quê?
Khói sương thân thế, bốn bề khói sương.
—————————————————
CÓ NGHE
Có đốm lửa bên vệ đường
Lung linh cháy tỏ dẫn hương về nguồn
Có ai đứng ở đầu truông
Có nghe hoa cỏ vui buồn khe sâu?
———————————————-
SỰ SỐNG
Nghe chăng sự sống là thiền
Sát – na dịch hóa vô biên nhiệm màu
Là bao dặm gió bắc cầu
Tình thương, hiểu biết trước sau mỹ toàn!
——————————————————
VỀ NGUỒN
Đường đi có đến bao giờ
Lên đồi Yên Tử thẩn thơ một mình
Phủi chân bụi đỏ phù sinh
Về nguồn tìm lại pháp tình nào đây?
—————————————————-
Khen chê im lặng là vàng
Vui buồn là bạc sân tham đồng chì.
——————————————————
Bước thêm một bước đầu non
Mới trong thấy được chon von thoại đầu!
——————————————————-
THIỀN HOA
Chập chùng đá,chập chùng cây
Cheo leo thẳm vực,ai rày bước qua
Dang tay ôm trọn sơn hà
Đến khi xả bơ, thiền hoa ngát ngào.
——————————————————-
HỎI CHI
Trắng đen, mắt sáng thấy rồi
Từ đây đường bụi thảnh thơi cuộc về
Hỏi chi những cuộc tỉnh mê
Hỏi chi viễn mộng, cố quê phương nào!
—————————————————–
LẮNG NGHE
Dòng sông thuở ấy đi rồi
Bao năm con nước bồi hồi lòng ta
Một giấc mộng, một chung trà
Lắng nghe chuông đổ tâm ca giữa đời.
——————————————————
THƠ VÀ MAI
Cuối năm,tính tuổi vui buồn
Nợ duyên đốt sổ, đốt luôn cũ càng
Chưng lên một đóa mai vàng
Ghi câu thơ, bút chảy tràn Đông phương.
——————————————————-
CHÚT LÒNG
Ngủ trăm năm, thức một giờ
Tử sinh xuôi ngược, tiếng hò ngàn dâu
Đóa hoa ướt ánh trăng thâu
Chút lòng góc núi, tâm đầu cỏ cây!
—————————————————–
GIỌT LỆ TƯ ĐÀ
Ai thương giọt lệ Tư Đà
Nghìn sau đổ xuống thiên hà lạnh băng
Đêm sâu khổ đế giấc mòng
Giật mình còn tưởng vạn lần tử mê!
———————————————–
HÓA BÀY
Non tiên, thạch động, cõi trần
Rằng vàng, rằng đá,ai từng biết hay?
Duyên thơ cao lãnh còn rày
Sơn tăng, thi khách hóa bày làm vui.
———————————————-
THOÁT
Chân ta và gió cùng đi
Lướt qua sinh tử, an vi, nhẹ hều
Thõng vai chẳng buộc, chẳng đeo
Bao nhiêu xe cộ nằm queo xó bờ!
——————————————–
TƠ TẰM
Nhả tơ,rút ruột thân tằm
Nuôi con mớm sữa tháng năm chẳng nề
Ơn sâu vô lượng bồ – đề
Bao dung tình mẹ, bốn bề diệu tâm.
———————————————
ÂN CÚC DỤC
Chim non núp bóng cây già
Tuổi thơ có mẹ có cha cậy nhờ
Mai kia xa bến xa bờ
Đền ơn cúc dục,kinh thơ hiếu từ.
——————————————-
SƯ VỀ
Sư về,mấy gánh xuân đầy
Trên vai hoa trắng ngủ say miệt mài
Sư về,tưởng truyện liêu trai
Mỹ nhân hồ cáo, lai rai chuyện trò!
———————————————–
HAI CHÂN
Một chân quên, gởi bờ mê
Một chân xuôi ngược dặm quê dặm trùng
Cuối đời ngoảnh lại sau lưng
Hai chân hai ngả, nào chung hình hài!
—————————————————-
ĐỆ NHỊ NGHĨA
Rỗng không tư niệm là huyền
Sum la vạn tượng ý thiền là không
Thế gian, tâm cảnh phiêu bồng
Ba đời tịch lặng thong dong khứ hồi.
————————————————–
ĐỐT CHỮ
Văn thơ ly tán hai dòng
Nhân sinh tao tác, có không loạn ngầu
Chữ soi, chữ ốm, chữ đau
Đốt trầm,đốt hết chữ câu đời này!
———————————————–
THỞ DÀI
Lá rơi từng chiếc lạnh buồn
Cõi tim heo hút, trôi suông dặm ngoài
Trời mịt mùng đốm tương lai
Thạch sùng tắc lưỡi, thở dài với khuya.
—————————————————
TA VÀ THƠ
Bây giờ đã hiểu tỉnh mê
Ta và thơ đã não nề cuộc chơi
Bèn xin vớ vẩn mấy lời
Dấu chân trần tục biết rơi phương nào!
—————————————————–
BIẾT RỒI !
Biết rồi, trăm cuộc nhục vinh
Biết rồi, khổ lạc rập rình theo sau
Duyên phàm, thôi nhé, biết nhau
Ta thà côi cút, bạc đầu ra đi!
——————————————
NHỚ MẸ
Bây giờ bỏ mẹ mà đi
Đời tu nào sá chuyển di chim ngàn
Nhớ mẹ, thơ khô ruột gan
Bờ mê, bể ái vô vàn gian truân.
———————————————
CẢM ƠN
Hạc vàng chắp cánh phiêu linh
Nguồn trong không luyến,
Đất lành không vương
Xin cảm ơn cuộc vô thường
Cho ta một cõi hoa hương tự lòng!
————————————————
BUỒN
Ngày chợt qua, tháng lụn dần
Tế bào sinh diệt, mộ phần chờ ta!
Sự sống rung động làn da
Nắng xao cành gió,chim ca mà buồn.
—————————————————
Thả xuôi với chiếc bè trôi
Mai về biển khổ, nhiều đời nổi nênh
Đêm nằm gối sách gối kinh
Chập chờn mộng mị thấy mình hóa sâu!
——————————————————-
KHÔNG HOA
Suốt đời xây tổ vô công
Nghe chưa tiếng quẫy giữa lòng biển xanh
Bèo rêu ai bỏ bên ghềnh
Để cho trăng nước đọc tình không hoa!
—————————————————–
MÀ NGHE
Ta đi chưa hết cuộc bồng
Mà nghe cọng cỏ giữa lòng xanh xao
Mà nghe hơi thở thì thào
Lời trăm năm, một giọng chào xa bay.
——————————————————
VẪN THƯƠNG
Nghe khuya sóng vỗ mệt nhoài
Và giun và dế vọng lời cố hương
Thì ra trong cõi vô thường
Hợp tan như thị,vẫn thương biển vàng.
—————————————————–
GIÃ TỪ
Lời thơ giun dế rập rình
Sau lưng thế kỷ, bình minh mù lòa
Cổ thi còn mấy xác hoa
Mắt xanh, mắt trắng, cùng ta giã từ.
————————————————-
CẮT DUYÊN
Quên từ đông hải cát vàng
Nhớ từ giọt suối trôi hoang bến miền
Bên trời bẻ bút, cắt duyên
Biết chi còn lại, câu thiền hư vô!
—————————–
TẶNG
Trái tim, còn chữ lặng thầm
Trăng hoàng cung, gởi chút tâm,chút tình!
Tặng người bọt sóng phiêu linh
Tặng ai lướt nhẹ phù sinh dòng buồn.
—————————————————
VỖ TAY
Núi rừng thiêm thiếp ngủ say
Hư vô tao tác tháng ngày bềnh bông
Vỗ tay cười vó ngựa hồng
Qua ngàn sử tích, đá đồng nằm phơi.
—————————————
NGU NGƠ
Ngắm trăng giữa đỉnh vô nghì
Thuyết kinh vong tự, sinh ly đời đời
Gối sao ngủ giấc cỏ hời
Trong cơn thiếp lạ, nụ cười ngu ngơ.
——————————-
MAI SAU
Mai sau sống gởi, thác nhờ
Quý chi nhân thế, mịt mờ có không
Dính chi mật ngọt thơm nồng
Thương chi bày bọn ngu ngông cáo cầy.
—————————————————
RẠC RỜI
Dang tay ôm trọn bi sầu
Cũng không ôm hết thương đau cõi người
Ra đi, thì đã xa rồi
Đệ huynh còn lại, rạc rời vài ba.
——————————————————–
TÍM LỜI
Nhìn nhau tím chữ, tím lời
Mắt thâm tưởng vọng, nụ cười xót đau
Suối ngàn, con nước tuôn mau
Giọt xanh, giọt biếc về đâu biển ngàn.
——————————————————–
ĐI, VỀ
Ra đi có nghĩa trở về
Biển phiền não đó, bồ – đề khác chi
Thuyền con bão lớn sá gì
Nuối thân giả ngã lắm khi cũng hoài.
————————————————
LẠNH CĂM
Mẹ ơi!Trăm núi nghìn đèo
Cách mây, ngăn khói cheo neo phận người
Con chừ bỏ mẹ đi rồi
Mái sương ai vẽ, đất trời lạnh căm.
————————————————–
VÉN SẠCH
Trăm năm giấc mộng không dài
Miền sinh tử đó, thiền đài là đây
Vô biên là một phút giây
Ba đời vén sạch lớp mây đoạn trường.
———————————————-
CÔ PHƯƠNG
Vốn xưa là hạc là sương
Lỡ mang gánh mộng yêu thương vào đời
Ngước lên còn Phật mỉm cười
Nhìn quanh bạn hữu, non vời cô phương.
——————————————————–
NHƯ
Như từ nhánh trúc trong sương
Mỉm cười gió sớm trên đường lãng du
Như từ giữa cát bụi mù
Bóng ai thấp thoáng, mùa thu cuối vời.
——————————————————-
TÀ HUY
Nửa vời chim trắng về mây
Núi cao, đá dựng giữa ngày tháng quên
Rừng già ngủ giấc cô miên
Lá vàng từng chiếc rụng miền tà huy.
——————————————————–
SẠCH KHÔNG
Ai từng năm tháng nghêu ngao
Thõng tay đại trượng mà vào cuộc chơi
Ai trăm năm một nụ cười
Dầu trong dầu đục, tiếng lời sạch không.
———————————————————–
CHỬA SINH
Chuông đồng rớt giữa mênh mang
Chim xanh cánh nhỏ theo đàn về mây
Giữa thinh không, thoảng hương đầy
Trăng treo từ thuở đêm ngày chửa sinh!
—————————————————-
DÁNG MẸ
Mẹ già, thăm thẳm mù khơi
Lưng còng lịu địu, đầy vơi tháng ngày
Tu hành chích bóng trời tây
Đêm đêm dáng mẹ, nguyệt đầy hư không.
——————————————————
NHẸ
Nhẹ như chiếc lá phiêu bồng
Gối đầu đá trắng, giấc hồng chiêm bao
Lắng nghe tiếng nhạc nguyên đào
Nửa vời mây bạc,vọng vào suối hương.
—————————————————-
CẦU MÂY
Vực mây ta bắt cầu mây
Chân không xin mượn chiếc giầy hư không
Ta từ cuộc chợ long đong
Lên thăm động cũ, thong dong chút nào!
——————————————————
CŨNG VỀ
Rồi ra cát bụi đi về
Rồi ra viễn vọng, cố quê thầm thì
Kẻ hữu vi, người vô vi
Cuộc chơi ước lệ cười khì cũng đau!
————————————————
MƠ MÀNG
Em ơi! Màu sắc lay bay
Phất phơ cánh mộng, đắm say cuộc về
Mơ màng trăng nước cố quê
Chập chờn Trang Tử tỉnh, mê lâu rồi !
—————————————————–
BỤI
Một vài hạt bụi đang rơi
Một vài hạt lại ham chơi quên về
Có hạt ngoe nguẩy, lề mề
Có hạt tráo chữ, ngủ kề trang văn
—————————————————-
THUỞ NÀO
Ai đi đã tự hôm qua
Mà nghe con nước không nhà là đây?
Ai đành bỏ áo bên này
Và đôi hài cỏ, về tây thuở nào!
———————————————
HỒ DỄ
Rồi thơ xa biết phương này
Đi từ sao sớm đến ngày nắng mai
Buồn vui một thoáng không dài
Nắng mưa hồ dễ tàn phai ngọc huyền.
——————————————————
LỜI MẸ RU
Đầy vơi con nước long lanh
Đục trong cát vỡ, thêu tranh lòng người
Khói sương, dải lụa bên trời
Hương cau, hương bưởi dệt lời mẹ ru
—————————————————-
LẦM VAI
Lữ hành tuổi tác lầm vai
Nghìn trùng quán trọ, mốt mai lạc nguồn
Ngắm xem con nước trôi suông
Sao không thảy hết vui buồn dòng khơi.
—————————————————–
SẮC KHÔNG
Mai về rừng cũ thong dong
Vỗ sơn khê hát, phiêu rong kiếp người!
Xin quên từ độ nửa vời
Trăng chìm vô tích, một đời sắc không.
——————————————————-
THÌ
Vốn xưa là hạc là sương
Thì nay mây khói vô thường ra đi
Ta xem danh lợi chẳng gì
Thì đâu mấy bụi trần vi cuộc này.
———————————————–
CHẲNG MÀNG
Sao mai ngọc thố nõn nường
Đem thân mộng hóa cúng dường bể dâu
Trên tay một trái địa cầu
Thả cho nước cuộn về đâu chẳng màng.
——————————————————
HÀI NHI
Mai lên non khói ngồi tu
Xướng trăng vịnh gió cho dù mộng con
Ngủ say một giấc no tròn
Vì ta muôn thưở vẫn còn hài nhi.
———————————————–
KHÔNG TÂM
Không tâm, còn bỏ còn vương
Không tâm, ai hiểu giọt sương non vời
Không tâm, chưa nói, cạn lời
Và không tâm nữa, thả rơi dòng vàng!
————————————————–
TUYỆT TĂM
Lên xe lục bát dặm trình
Rỗng không lưu dấu, giác tình hoàn vô
Chúng sanh trầm tịnh như tờ
Sóng xao mặc sóng, đôi bờ tuyệt tăm.
—————————————————–
TIỄN CHIỀU
Đất cố hương, cõi ly hương
Đêm tàn bến Ngự, nhớ thương dặt dìu
Sáo đàn vẳng khúc cô liêu
Mái nhì câu hát, tiễn chiều qua sông.
————————————————–
PHÙ DU
Em ơi! Cái kén vỡ rồi
Con sâu hóa bướm dạo chơi phố vườn
Lung linh cây cỏ hoa hương
Phù du một thoáng, thiên đường nước mây.
——————————————————
THÁNH TƯỢNG
Yêu thương biết mấy Thích – già
Vai mang thánh tượng, bài ca vong tình
Đam mê cháy tỏ tờ kinh
Thả tay ngọn cỏ mấy nghìn biển sương.
—————————————————-
VÍ NHƯ
Ví như đốm lửa khơi vơi
Cháy vô biên, cháy tiếng lời lao chao
Ví như gió hát rì rào
Và trăng trong mắt, và sao gối đầu.
———————————————-
YÊN HÀ
Yên hà sương khói là đây!
Yên hà sương khói, mù mây nẻo về
Nẻo về sương khói lê thê
Nẻo về sương khói, dăm quê, dặm dài.
—————————————————-
MÀU TÀ DƯƠNG
Đầy vơi con nước lang thang
Trôi quanh lăng miếu, chảy tràn bể dâu
Sông thơm dừng lặng bên cầu
Nhìn mây hồng tím vẽ màu tà dương.
—————————————————
CHÀO
Ai như con trẻ bên lòng
Bi bô giọng nói giữa dòng ca dao
Xin chào! Tất cả xin chào
Đầu trần, chân trụi, trời cao đất dày.
————————————————–
TẬP 5
MẶC TÌM
Thõng tay
ngắm cuộc tỉnh mê
Trân gian nửa gánh,
bồ – đề nửa vai
Trăm năm
cơn mộng không dài
Trả cho Lưu Nguyễn,
Thiên Thai mặc tìm!
——————————————————
HUYỀN CHI
Một cõi hương
nở đầy hương
Bóng ai nhẹ gót,
an thương lối đi
Về vườn
thấy đóa huyền chi
Về thành
tưởng bụi
vô vi chẳng còn
——————————————————
LỮ HÀNH
Lữ hành,
năm tháng muối sương
Có không ngoảnh lại,
con đường long đong
Câu thơ,
trăng gió bên lòng
Nhàn vui vô sự,
thong dong cuộc này
NHƯỢC
Thưa rằng,
còn cái còn con
Bởi con, bởi cái,
bởi tồn, bởi vong !
Ô hay!
Đạo có sang sông
Nhược lai nhược khứ,
nhược vong nhược tồn!
————————————–
LANG THANG
Nước chảy đi,
rác trả về
Sông kia xuôi ngược
tỉ tê dặm ngàn
Dòng qua
địa ngục, thiên đàng
Lên non, xuống chợ
lang thang vạn đời
—————————————–
AI
Ai cô liêu
trong thời gian
Ai con ngựa mỏi
bên đàng tịch liêu
Ai con sông
đổ bến chiều
Ai muôn năm mãi
những kiêu xa hồng ?
DƯỜNG NHƯ
Dường như
cánh hạc trong tôi
Vỗ cô liêu,
vỗ nỗi người phiêu linh
Dường như
rong biển đa tình
Mà thương mây nước,
mà sinh hóa đời.
———————————–
CHẲNG LÀ
Chẳng là
chiếc lá phân vân
Để con chim hót
dặm gần dặm xa
Chẳng là
ngọn cỏ thật thà
Nửa khuya sương hát,
lời ca dịu dàng.
GIỮA CÕI
Rồi thơ
giữa cõi mộng trường
Thơ theo mây trắng
ngàn phương là nhà
Vô tâm
ghé bến giang hà
Vô tâm cánh vỗ,
đuổi tà huy bay.
TÌNH SƠ
Tình sơ
ta cạn chung trà
Sông kia,
bến nọ hài hòa lắm khi
Lọ là
cứ nghĩa tương tri
Lọ là cái cớ,
cái vì ngữ ngôn.
———————————
CHẺ ĐÁ
Có người
chẻ đá đầu non
Vỡ ra
mặt mũi mấy hòn trần lao
Trái tim
lắm chuyện rì rào
Xanh chàm độ ấy,
hư hao mỗi ngày.
————————–
HẠT NẮNG
Này còng
này cát này rươi
Rong rêu tang hải
vọng lời hát kinh
Đùa vui
dăm bảy sự tình
Mái tóc hạt nắng
lung linh bến bờ.
————————————
TRỐNG KHÔNG
Đêm hôm
quen thói tọa thiền
Cô liêu khinh thoát
dạo miền trống không
Trống không
chẳng lục chẳng hồng
Má sao nom rõ
một dòng nước xao.
———————————-
LĂNG XĂNG
Hai ba
hạt cát sự đời
Nghêu ngao hoa đốm
vẽ đồi vẽ trăng
Chuồn chuồn
hoa lá lăng xăng
Thõng tay vào chợ
mà thăm nước nguồn!
——————————-
MÙ BAY
Hai trăm năm
mộng đế kinh
Chuông chùa trầm mặc,
nhân tình lá lay
Tâm mù bay,
cảnh mù bay
Ai lời du tử,
ngủ say phố vàng.
——————————
THỞ
Một đời
ta thở với ta
Tới lui hữu sự,
la đà tiền duyên
Bụng ta
phồng xẹp, xuống liền
Con tâm múa chữ,
nét nghiêng, nét sầu.
———————————
NHƯ NHIÊN
Mắt như
chiếc lá đầu mùa
Chân như
hoa nắng
lưa thưa dặm người
Rừng xanh
con vượn nói cười
Tay chuyền tay hái
tiếng lời trái cây.
———————————
AN NHƯ
Có cỏ hoa,
riêng nắng trời
Có cây xanh,
ngủ giữa vời bình yên
Mây trắng bay,
thản ưu phiền
Đá, chim, khe, suối
một miền an như.
———————————————————-
Con trăng đón gió hỏi mây,
Lang thang chưa mỏi còn say ngàn trùng
Từ trong phối cảnh tâm linh
Chữ xiên hay lệch chân kinh trời đầy.
————————————————————
ĐỀ CÙNG
Sương ngàn
phủi giọt trầm tư
Dính sau vai áo
cổ thư mấy dòng
Để cùng
với bóng qua sông
Để cùng
trăng sáng,
thong dong cõi về.
————————————-
TÌM
Lên cao
tìm bóng quê nhà
Có mây lãng bạc
chiều xa ghé về
Chim xưa
tha cọng bồ – đề
Bỏ quên chiếc lá
trên quê cội gầy.
——————————-
BIẾNG LƯỜI
Lều bều,
rác tấp dòng chiều
Gót chân lãng tử,
liêu xiêu dáng người
Hạo nhiên,
muốn nở nụ cười
Thu xưa, cúc cũ,
biếng lười không hoa.
——————————-
TẠI SAO
Lữ hành,
gánh bụi mòn vai
Tỉnh ra, mộng mị
ngủ dài sau lưng
Bùa mê,
thuốc lú bạn cùng
Sao không
rượu đắng nghìn chung
rồi về!
————————————–
THÌ THÀO
Bóng ta
dẫn lối ta đi
Thơ vui lũng thấp,
sá gì sầu cao
Chim mù sa,
sóng nhạc nào
Cùng muôn năm gió
thì thào trước sau.
———————————–
VU VƠ
Dấu sương
lưu lạc bên cầu
Xanh rêu, biếc cỏ,
thương nhau ngủ vùi
Trầm luân,
mỏi kiếp con người
Vu vơ chẻ đá,
nói cười vu vơ!
——————————–
PHỦI GIÓ
Có mưa
và gió lắt lay
Nỗi đau nhắp cạn,
không say cũng buồn
Nỗi buồn
phủi gió đi luôn
Cho thơ cánh vỗ
tận nguồn điêu linh.
———————————–
HÓA RA
Tây phương
nô nức dậy nguồn
Xôn xao cây lá,
nước sương pháp mầu
Hóa ra
Bụt ở trong nhau
Hóa ra
mật ngữ
giao cầu dễ thôi.
—————————-
Ô HAY!
Rồi ra
hoa lá trữ tình
Nảy ra bến nọ,
dặm trình cuộc kia
Ô hay!
Giữ cõi chia lìa
Nỗi lòng trăng tỏ,
sớm khuya thầm thì.
————————————
TIN YÊU
Phật về
sa mạc hóa xanh
Tin yêu hạt cải
bỗng thành Tu – di
Em ơi!
Mộng ước còn đi
Bèo rong thi thiết
hữu vi tọa thiền.
———————————
THẦY
Thở hoài
thấy tận vô cùng
Thấy bao chân lý
tối bưng, tối mò
Thấy rồi sự vụ vô lo
Thấy con dê trắng
rì rò thâu khuya.
———————————
TỈNH GIẤC
Nỗi buồn
niềm vui trên tay
Tọa thiền
chắp cánh
rong ngày chơi đêm
Vui buồn
giọt nước ngủ quên
Chim reo tỉnh giấc
đầy hiên nắng vàng.
———————————-
CŨNG VỀ
Thời gian
ngồi giữa câu thơ
Chữ chìm chữ hiện
một bờ cỏ lau
Sát – na
sinh tử dãi dầu
Con thuyền bát – nhã
đi lâu cũng về!
——————————-
CÙNG TA
Ngu ngơ
nép trốn hang sâu
Cũng thiền,
cũng sách vài câu ề à
Án thư,
sao lạnh nhạt nhòa
Thềm rêu xanh biếc
cùng ta chuyện trò.
—————————————
SÁ NÀO
Vốn xưa
là hạc là sương
Luyến lưu nào đọng
mà vương dấu hài
Trời cao
biển rộng sông dài
Chút thân huyễn nọ,
trần ai sá nào!
——————————-
CÓ LÚC
Biếng lười
ngủ ngáy pho pho
Trên đầu
đen bạc xám tro đủ màu
Phủi tay,
cát bụi về đâu
Con trăng
có lúc ở lâu quên về!
———————————
CÓ KHI
Có khi
ta chợt mộng ngày
Lô xô
rừng lá vẽ mây, vẽ tình
Con đường
đá cuội linh đinh
Mở ra
bát ngát trang kinh
học hoài!
——————————–
VẤT VƠ
Thảnh thơi
thơ bước theo sau
Thôi sao cũng mệt
tứ sâu càng phiền
Tiếng chim
động cõi cô miên
Rót vào yên lặng
ý thiền vất vơ!
————————–
LÃN SĨ
Khỉ, gà,
đội nón, đi hia
Chó, heo,
khăn áo chỗ kia, chỗ này
Ngày xuân,
lãng sĩ không hay
Bút cùn vẫn vậy,
mòn tay cứ là!
————————–
CHỮ RỤNG
Linh Sơn
chữ rụng mấy lần
Mà nay mầm trái
trổ gần, trổ xa
Có thiền
hiện đại Thích Ca
Biến vô lượng nghĩa,
ta –bà hóa duyên
Vệ đường lặng lẽ u hương
Nụ hoa cỏ mọn cúng dường nhân gian
Con tim đã biết lội bùn
Thì qua hồ tịnh chân run thế nào?
—————————————————–
ĐÌU HIU
Hôm qua,
đứng cạnh bờ ao
Thở lui thở tới,
xôn xao bóng mình
Ngồi suy gẫm
cái linh tinh
Non sâu lá rũ,
nhân tình đìu hiu.
——————————–
LẮNG NGHE
Lắng nghe
hơi thở vào ra
Ngàn năm thân thế,
sương sa đầu cành
Lắng nghe
hơi thở mong manh
Sơi thương, sợi nhớ
dệt thành mộng con.
—————————-
CẠN
Tào Khê
nước cạn lâu rồi
Nam bang giếng nhỏ,
dòng khơi dễ tràn
Chẳng cần
tâm ấn truyền sang
chẳng cần
tiếng vỗ
một bàn tay suông!
——————————-
PHÁP TÌNH
Đường đi
có đến bao giờ
Lên đời Yên Tử
thẩn thơ một mình
Phủi chân
bụi đỏ phù sinh
Về nguồn
tìm lại pháp tình nào đây?
———————————–
THỦY CHUNG
Con chim lạ
hót đồi mây
Thang âm vi diệu
lay bay nghìn trùng
Em ơi!
Khổ đế chập chùng
Con thuyền mật độ
thủy chung bến bờ.
——————————
CHÚT MÀ!
Có ai
đi ngược thượng nguồn
Non cao
thả nhẹ
nỗi buồn về xuôi
Đeo mang
thân thế nặng rồi
Trăm năm bận bịu,
thảnh thơi chút mà!
—————————–
NÍU HỒN
Đò ai
giọt nắng nghiêng xiêu
Níu hồn sông nước,
sớm chiều ca dao
Lửa chài sóng vỗ ầm ào
Ngữ ngôn rơi rụng,
trần lao giật mình.
———————————
CỐ QUÊ
Lều bều
rác nổi bên sông
Ông chài giăng lưới
có, không cũng về
Nước cau,
bèo đốm lập lòe
Trăng ơi trăng hỡi,
cố quê mộng nào!
——————————-
CỎ RÊU
Đầy vơi
con nước kinh thành
Mù sương
vẽ mãi
bức tranh cội nguồn
Hoàng cung
dõi ánh trăng suông
Lối xưa xe ngựa,
vui buồn cõi rêu.
—————————
AI
Nhớ quê,
sợi khói phiêu bồng
Dòng xanh
in bóng
sắc không nhạt nhòa
Ai hồn chí sĩ trăng pha
Ai câu thời vận,
mù sa đế thành!
———————————–
HÓA VĂN
Hóa văn
sợi khói hoàng hôn
Thơm hương rều rác
tự nguồn nước xao
Huế thơ,
Huế mộng thì thào
Núi non Hương Ngự,
trăng sao mơ màng…
—————————
BỨC TRANH
Lá xanh
cõng nắng sang mùa
Phất phơ
sương khói
hiên chùa gọi nhau
Làm thơ,
hoa cỏ chụm đầu
Bức tranh mây nước
gam mầu nhẹ loang.
——————————
TỰ TẠI
Rừng xanh
con vượn tha hồ
Tới lui tự tại,
nhởn nhơ lòng mình
Có khi
lên núi hát kinh
Có khi xuống nội
vô tình mây đưa.
———————————
NGẪU NHĨ
Tiếng lời
theo gió xa bay
Hóa ra ngẫu nhĩ
tháng ngày tự nhiên
Vui thì
ngủ đỉnh đá triền
Buồn thì
hóa bướm
chơi miền chân không!
——————————
NỰC CƯỜI
Lên thuyền
thanh thản
sang sông
Ngắm xem mây nổi,
trăng lồng chút chơi
Hôm kia
chợt thấy nực cười
Biển tâm trong vắt,
chẳng vơi, chẳng đầy.
———————————-
RÂU RIA
Ta vẽ
bóng ta lên tường
Thấy ai xa lạ
nửa vương nửa lìa
Đã ngồi
suốt một kiếp kia
Và bây giờ nữa
râu ria chắp hoài!
———————————-
HÓA THƠ
Mắt xanh
mở cửa thiên thâu
Khúc hòa ca
nối nhịp cầu yêu thương
Rơi đọng kinh
Rơi đọng hương
Trang nghiêm lừng lững
chân thường hóa thơ!
———————————-
CẢO THƠM
Em ơi!
Từ nỗi vi trần
Loay hoay diện mục
chẳng gần chẳng xa
Phật từ
huyền sử bước ra
Cảo thơm vô lượng
hương hoa rợp trời.
———————————–
NGỦ NGÀY
Người xưa
lên núi thong dong
Đời chiêm bao trắng
cỡi hồng hạc bay
Ta chừ!
Lên núi ngủ ngày
Dẫu mây lãng tử
còn say sông hồ.
——————————
MƠ MÀNG
Từ khi
con én biếng lười
Chẳng buồn lui tới
góc đời xênh xang
Chừ xuân!
ba cõi mơ màng
Hai tay
với mãi
thiên đàng trong mây!
—————————————————
Đường đời ai chẳng vấp đau,
Trăm năm khổ não qua cầu mới hay?
Qua sông buông thả tay chèo
Ngắm rong phiêu dạt ngắm bèo nở hoa.
—————————————————–
VIÊN MÃN
Am tranh
có Phật có tiên
Có thơ đầy vách,
có thiền đầy trăng
Có trà
nấu nước sông Hằng
Món ăn có sẵn
trúc măng bốn mùa.
————————————-
VI VÚT
Ước mơ
có cánh phải bay
Thế gian
chân lý
đêm ngày đi hoang
Thẩn thơ
thi bút mấy hàng
Mà sao vi vút
dọc ngang đường trần.
—————————————
THƯƠNG THƯƠNG
Ra về
phủi nhẹ phù vân
Đã qua
muôn dặm
gót chân bụi hồng
Thương thương
cỏ rạ bên đồng
Lửa trời thiêu đốt
sắc không nhọc nhằn!
————————————-
CHỮ BUỒN
Đò xuôi
sinh tử lắm người
Đò sang bờ giác
một trời lạnh hiu
Câu kinh
núi cũ lắt liu
Bài thơ rừng lặng
thiu thiu chữ buồn.
—————————–
GIÓ
Gió vu vi
suốt canh thâu
Gió ra đi
suốt biển dâu mấy nghìn
Gió ngàn
thổi buốt con tim
Thổi tan thân thế,
tan chìm nơi nao!
———————————–
NẰM NGHIÊNG
Bên tai
gió thoảng thế tình
Nằm nghiêng
nghe chuyện nhân sinh thì thào
Chấu, chuồn
đuối mộng bên rào
Sếu có lận đận
chuôm ao xứ người.
———————————
BỐN GIÂY
Một giây tập thở,
vui thay!
Hai giây
thanh thản,
ở đây, tức thì!
Ba giây
tham giận trốn đi
Bốn giây mới thiệt
quy y Phật – đà.
——————————–
VUI THAY!
Lắng nghe hơi thở dịu hòa
Lắng nghe nhẹ mỏng hơi ra, hơi vào
Vui thay!
Lắng hết xôn xao
Vui thay!
Phủi tận phiền lao đời này!
—————————————
MẮT ĐEO CHÂN
Lối về, đôi mắt đeo chân
Té xiêu, vấp ngã một lần cũng không
Hết rồi vọng tưởng, phiêu bồng
Hết rồi vực thẳm, gai chông dặm mù.
——————————–
GIÁC KHÔNG
Gót chân, đất thực công phu
Bạn cùng cát bụi, trí ngu đường dài
Gió sương dải lụa vắt vai
Cõi này chung thủy, học bài giác không!
———————————
CÙNG BAY
Chuồn chuồn bay lả bay la
Bay từ lũng nội, bay qua ao hồ
Bay cùng vi vút giấc mơ
Cùng ong, cùng bướm, bài thơ non ngàn.
———————————–
NGUỒN TRONG
Ba đời vượn hú thâm lâm
Vọng từ trăm nẻo động tâm bốn bề
Ba đời bi trí đề huề
Chèo qua bỉ ngạn, thơ đề nguồn trong.
————————————–
NHẸ THÊNH
Bây chừ hạt bụi hóa trăng
Có, không duyên cớ, chẳng ngăn cuộc về
Đi chân đất đã mỏi mề
Lướt theo sương khói,bốn bề nhẹ thênh.
————————————
THỞ THIỀN
Chiều nay thấy rõ sắc thu
Thấy mây phiêu lãng, thấy du tử mình
Thở thiền, thấy xác khinh linh
Lằn nâu, bọ xám lặng thinh lượn quành.
————————————–
BUỒN VUI
Nỗi buồn lá rụng theo mùa
Niềm vui sương đọng sớm khuya lẽ thường
Buồn vui thảy nhẹ bên đường
Non cao tĩnh lặng thơm hương gió ngàn.
———————————
LỜI TỬ SINH
Giọt sương vỡ hạt hôm qua
Mà nghe biển động cát sa bồi hồi
Ai nhìn lá rụng bên đồi
Có nghe xao xuyến tiếng lời tử sinh!
—————————
THỜI GIAN
Thời gian đếm một thành hai
Núi tầng mây mỏng chép bài kinh không
Sát – na sinh tử trăng lồng
Hư vô mỏi mắt đèn chong đêm mờ.
——————————-
SIÊU THOÁT
Phật về cây lá thanh tân
Niềm đau hạt muối vỡ gần vỡ xa
Biển dâu lận đận không nhà
Chợt nghe siêu thoát câu ca thượng đầu!
——————————–
HƯ VÔ
Hư vô đi suốt dặm người
Đi xuyên sử lịch rực trời tang thương
Hư vô cháy đỏ văn chương
Thơ thiền muốn viết ngại vương chữ lời!
——————————–
SƯƠNG VÀ LÁ
Em ơi! Khổ đế đường trần
Dòng sông sinh tử tần ngần đứng xem
Sương buồn rỉ lệ bên thềm
Lá vui phe phẩy tình đêm tình ngày.
———————————————-
Run tay viết chữ nhân thường
Trăm năm học hạnh yêu thương bụi vàng.
—————————————————-
Sân thiền lót chữ trắng sương,
Khách trần ngơ ngác nghe hương cõi về.
—————————————————————
XA RỒI
Qua chùa trăng viết bài thơ
Sạch không cát bụi còn ngờ chiêm bao
Con tim chợt lặng ba đào
Rỗng không khối óc trần lao xa rồi.
———————————–
VƯỢT GIÓ
Khe sâu đá nói hoa cười
Hạt sim hạt móc tươi vui bộn bàng
Lau bồng cỏ rối thênh thang
Cỡi đìu hiu vượt gió ngàn phiêu linh.
———————————
TỈNH MỘNG
Ai còn xuôi ngược đảo điên
Đốt đau hỏa ngục triền miên dặt dài
Cây vừa tỉnh mộng liêu trai
Nứt từ kẽ đá vươn vai nẩy mầm.
———————————
KHÔNG LẶNG
Ai nghe không lặng ba đời
Ai nghe nhựa sống mọc chồi đơm bông
Rưng rưng nghiệp mệnh hai dòng
Ngôn từ rơi vỡ phiêu bồng về đâu!
—————————————
HÚ DÀI
Chùa quê trăng ngủ mái rêu
Đất nghèo hoa nở sớm chiều tự do
Qua sông ta chẳng lụy đò
Hú dài một tiếng bỏ bờ rong chơi!
————————————-
NGUYÊN XUÂN
Tâm mù sương, cõi mù sương
Cành hoa nở tím con đường gian lao
Vườn xưa cây lá thì thào
Con chim lạc giọng hót chào nguyên xuân!
————————————–
MỘNG THƯỜNG
Cùng nhau gọi gió mát về
Để nghe chiếc lá tỉ tê mộng thường
Khói mây viết chữ yêu thương
Câu thơ vẽ lại con đường nghìn xưa.
———————————-
SÁ CHI
Sá chi gió cát bời bời
Thơ ta có sẵn nụ cười hạo nhiên
Thong dong cầu quán, chợ triền
Nét rơi, nét đọng trăm miền tà huy.
———————————
CÒN AI
Chợ chiều khói bụi lay bay
Non cao tịnh định gió mây thanh nhàn
Trăng trời cỡi núi tìm sang
Dăm câu lục bát bạn vàng còn ai?
————————————-
GIẬT MÌNH
Đêm hôm thấy núi tọa thiền
Giật mình cuộc mộng đảo điên tình trần
Ai lữ khách, ai phong vân
Có nghe xao xuyến gót chân dặm mù.
———————————–
ĐÂU?
Bèo rong lưu lạc sông dài
Có nghe sóng vỗ bên tai dòng về
Đâu là viễn mộng, cố quê
Đâu là biên giới tỉnh mê cuộc người?
———————————–
DẪU CHO
Dẫu cho nắng lửa đường xa
Ta có bóng mát ngày qua tháng về
Dẫu cho sương khói lê thê
Con trăng nguyên thủy, bồ-đề lòng ta!
——————————–
DỊU DÀNG
Dịu dàng trăng sáng con tâm
Dịu dàng tỉnh niệm gót chân đường dài
Dịu dàng sương khói sớm mai
Dịu dàng thi tứ vắt vai dặm trường.
——————————-
BÂY CHỪ
Bây chừ pháp học, pháp hành
Lối về nắng ấm, mây lành hóa sinh
Núi rừng chim gió tụng kinh
Non cao đại định, nhân tình vắng hoe!
——————————
NÉT
Bước đi không để dấu chân
Trăng thiền xóa vết mộng trần hôm qua
Câu thơ phụng hiến ta- bà
Nét nhòa sương núi, nét sa giọt nguồn.
———————————-
VĂN CHƯƠNG
Tha hương mà ngộ cố hương
Một miền trăng tỏ văn chương đời này
Mộng vàng chín vỡ đầy tay
Cảo thơm mở lối khói mây chờ người!
—————————————
VƯỢN HÚ
Lắng nghe hơi thở, nụ cười
Lắng nghe giun dế tiếng lời thâu canh
Vượn già hú tận non xanh
Chưa ai hiểu được âm thanh rừng huyền!
—————————————
THẤY
Tọa thiền thấy cõi rộng rinh
Thấy tâm chiếc hạc khinh linh non vời
Thấy u mê đốt lửa hời
Thấy bao bóng mộng cùng rơi dặm mù.
————————————
VỀ ĐI THÔI
Về đi thôi, cánh chim chiều
Sông dài lữ thứ đã nhiều hồng hoang
Về đi thôi, khách dặm ngàn
Bụi bay tóc trắng, lang thang bãi bờ!
————————————
THẢ RƠI
Đầu non trăm trượng buông tay
Thử xem thân thế trở xoay thế nào
Đứng trên một thước đầu sào
Thả rơi hố thẳm, vẫy chào tử sinh!
——————————————————–
Trắng tay sạch nghiệp bồi hồi
Mai qua bờ giác ta ngồi ngắm không!
———————————————————-
Gánh thơ gánh chữ vào đời,
Mỏi mề rao bán chợ người vắng tanh.
——————————————————-
ĐỐT
Chợ vàng gió cát lao xao
Bán mua lận đận, xu hào lanh canh
Bên tai trăm chuyện rối ranh
Lửa nhen giác niệm đốt thành bụi tro!
————————————————
TRÍ TRI
Ta là cánh hạc lang thang
Suối sông dòng đục, dặm ngàn bỏ đi
Chẳng hữu vi, chẳng vô vi
Hòa theo mây trắng trí tri cuộc bồng!
————————————–
CÒN LẠI
Ướt sương áo bạc đi về
Phong trần gót khách lê thê dặm người
Bên tai gió kể chuyện đời
Mộng trường còn lại hoa rơi dòng buồn.
————————————–
TÌNH TRẦN
Đà quên hơi thở từ lâu
Tình thiền nhớ lại chân cầu bóng qua
Tử sinh, con nước không nhà
Đầy vơi, trong đục câu ca tình trần!
———————————
DẤU LẶNG
Con chim hót giữa vườn xanh
Cô liêu âm tiết tan nhanh giữa vời
Bài ca, dấu lặng tình người
Có ai hòa tấu tiếng lời cao sơn?
———————————–
KHÔNG VỀ
Con chim thở nắng vườn chiều
Hót lên một tiếng, nghiêng xiêu bóng mình
Gió rừng tụng một biến kinh
Lá rơi dặm núi, phiêu linh không về!
—————————————-
THẢ GIÓ
Hạnh tu, nói ít làm nhiều
Sống đời giản dị, sớm chiều nhẹ không
Vui buồn, thả gió phiêu bồng
Ngắm xem nắng hạ, mưa đông chuyển mùa.
————————————-
TỈNH RA
Trăng về am khói tìm tâm
Rừng khuya chiếc lá âm thầm gọi tên
Bao năm thân thế ngủ quên
Chung trà u mặc hương thiền tỉnh ra!
—————————————–
NỖI CHIÊM BAO
Mơ màng dòng chảy đầy vơi
Len vào hưng phế, nỗi đời chiêm bao
Vẽ thêu mộng ước xưa nào
Nét hoa, sắc lá mời chào nghệ nhân.
—————————————-
HƯƠNG XƯA
Ngắm xem lũng nội mơ màng
Câu thơ ướt nước giọt ngàn tịch liêu
Rừng xưa một cánh chim chiều
Viếng thăm cội cũ, còn nhiều hương xưa!
———————————–
ĐÃ QUEN
Bụi hồng tay phủi tay xoa
Rơi đi dính lại, cười xòa một phen!
Ta chừ mắt đục đỏ ghèn
Giả đui giả điếc đã quen lâu rồi!
——————————
LẠNH ĐÁ
Ngửa tay con chỉ rối bời
Lối ngang ngõ tắt đường đời bơ ngơ
Từ phen ngủ núi đến giờ
Chữ câu lạnh đá, bài thơ nhân hoàn!
———————————
CÒN RƠI
Con sông chảy ngược về nguồn
Cuốn theo trăm chuyện vui buồn nhân gian
Trái tim lý lẽ mơ màng
Cuộc chơi bi tráng, giọt ngàn còn rơi!
—————————————
XAO, ĐỘNG
Qua sông chẳng muốn bỏ bờ
Thương bèo hoa tím vất vơ dòng ngàn
Có khi lụy ánh trăng vàng
Bóng xao, bóng động dung nhan kiếp nào!
———————————-
CÒN VƯƠNG
Thiền đi không có chân trời
Thơ đi để lại tiếng lời khói sương
Chữ câu lấm tấm bụi hường
Mặt mày xưa cũ còn vương bóng mình!
————————————-
CƯỜI DÀI
Hai tay hai búa đập hoài
Chữ nghiêng, chữ lệch mõi vai nhân tình
Công phu, rách nghĩa chân kinh
Hỏi ai, ai hỏi, hư linh cười dài!
————————————-
NIỆM
Niệm đi sóng nổi ngàn trùng
Niệm về đốm nắng hiên không tọa thiền
Từ đâu hạt lửa vô biên
Rớt sau am vắng đốt triền cỏ lau.
————————————–
NẨY DUYÊN
Đêm nghe đất thở nhọc nhằn
Ngày nghe nhựa sống nứt mầm uyên nguyên
Công phu tu học đạo thiền
Tập lau bụi bẩn, nẩy duyên bồ – đề!
————————————
HOÀI CÔNG
Tay buông, tay víu sa mù
Cành chiêm bao hiện sắc thu cuối mùa
Hoài công trỉa đậu, bón dưa
Một cơn lũ lớn vẫn chưa tỉnh người!
———————————–
BÓNG HÌNH
Phủi tay từng hạt bụi người
Nghe trong vườn cũ, hoa rơi vô tình
Loay hoay tìm bóng giỡn hình
Hóa ra mặt mũi chẳng sinh, chẳng lìa!
——————————————————-
Hôm qua một sợi tóc rơi
Giật mình hốt hoảng vạn đời tử sinh
Ngồi xem một hạt móc mai
Thiền ta phiêu hốt dặm dài cánh không.
———————————————————–
TỰ TÌNH
Mỗi người có một khu vườn
Đêm hôm cô quạnh, nghe sương tự tình
Giọt như nỗi nhớ phiêu linh
Giọt như núi mộng dặm trình còn đi!
———————————————–
RÁC, HOA
Sá chi góc núi bụi rơi
Câu thơ thiền đạo chữ cười, chữ xoa
Biết đâu rác, biết đâu hoa
Thõng tâm nghe thử trần sa đại toàn!
——————————————–
HAI BÊN
Thế thân giữa cõi lênh đênh
Neo thuyền chiếc lá, buồn tênh dòng vàng
Khách trần bờ cũ tìm sang
Một cơn sóng động,rẽ hàng hai biên!
—————————————
MÊ LÚ
Thả thuyền mật độ khơi vơi
Xả thân hư huyễn trăm đời nhẹ không
Thế gian mê lú giấc nồng
Cô liêu vằng vặc chờ trông chẳng người!
—————————————–
HỒN HUẾ
Ngùi thương chiếc bóng Huyền Trân
Lệ trời mưa ướt, Chế Mân sử tình
Nhớ Tùng, Tuy nhớ Ưng Bình
Câu thơ, điệu hát lung linh nước trời.
———————————–
TỈNH MÊ CHỮ
Chữ đi tất tả đường dài
Chữ về mang vác đầy vai mệt mề
Nhân tình dặm bụi lê thê
Con trăng cười mỉm tỉnh mê ngôn từ!
—————————————–
NỰC CƯỜI
Hít vô hương đạo, hương thiền
Thở ra từng sợi ưu phiền nhẹ bay
Lông rùa,sừng thỏ loay hoay
Nực cười mài gạch cho tày gương trong!
————————————-
AI
Kén nâu,kén xám nở rồi
Trăm con bướm nhỏ rong chơi vườn hồng
Ai còn ấp trứng thu đông
Vỏ dày, phôi yếu, đợi trông sinh bào!
————————————–
CÒN ĐI
Nhặt xem một hạt bụi hồng
Thấy bao tiền kiếp phiêu bồng còn đi
Thấy hư vô nhạo hữu vi
Thấy dòng sinh tử sầu bi ngàn trùng.
—————————————-
THÊ THIẾT
Trăng khuya rớt giữa sa mù
Có nghe bụi xám thiên thu thở dài
Nghe thời gian đọng ngần vai
Nhân sinh thê thiết đầy tai khổ nàn!
——————————————
THƯƠNG HUẾ
Hàng me nhớ dãy mù u
Trái cây mặn muối, nhớ thu phượng tàn
Đò trăng Vỹ Dạ hoang mang
Thi văn cúi nhặt, cỏ vàng dấu chân.
————————————
CÀNH MAI
Câu thơ đã nở cành mai
Phong hương, ướp nhụy tặng ai đời này
Nứt chồi đá, ngạo trời mây
Vô danh phụng hiến biết hay nhân hoàn?
————————————-
ĐUỔI THEO
Ai ngồi trên dốc tà dương
Tay cầm bóng nắng lại thương bóng mình
Ai người dừng bước phiêu linh
Lại nghe trăm nỗi bất bình đuổi theo!
———————————-
ĐÌU HIU
Giữa dòng, trăng quẫy hư vô
Gọi đò một tiếng hững hờ nhân gian
Câu kinh rơi cõi xế tàn
Đìu hiu mây nước, mênh mang chẳng người!
————————————-
NGẮM TRĂNG
Đời vui ta có giấc mơ
Đời buồn ta có câu thơ gối đầu
Dù ai danh lợi mồi câu
Ta bèn cười mỉm, qua cầu ngắm trăng!
——————————————
GIẤC MƠ
Có ai rao bán giấc mơ
Thì ta mua hết đề thơ tặng người
Cho dù trăm lỗ, chẳng lời
Cánh bay phiêu hốt, một đời tự do!
————————————
MẮT XANH
Đổ đồng hạnh phúc gồm hai
Nửa tâm, nửa vật hòa hài tự nhiên
Chẳng quán niệm, chẳng tỉnh thiền
Mắt xanh phơi phới dạo miền mù sa!
———————————
TRÍ NHÂN
Trí nhân chỉ thấy lỗi mình
Tiểu nhân bới rác coi khinh lỗi người
Đóa hoa có úa, có tươi
Thế gian tốt xấu ngàn đời nhiên như.
————————————-
MẮT SÁNG
Giọt mưa, nắng hạn lâu ngày
Giếng trời sa mạc duyên may lữ hành
Phúc xưa ai đó sẵn dành
Hãy từ mắt sáng,cao thanh mà về!
————————————-
BÌNH SINH
Hành trang tài đức sẵn sàng
Trái tim phụng hiến,buộc ràng chi đâu
Để cùng bay với thiên thâu
Bình sinh thỏa chí, trên đầu trăng soi!
——————————————
Hư không vừa gửi thoại đầu
Hiên ngoài đốm nắng ngâm câu thanh nhàn!
————————————————————–
Ta về cố quận ngồi chơi,
Hỏi mây du tử trăm đời hà phương!
————————————————-
TUNG TRỜI
Duyên may không gặp hai lần
Đạo tình tri ngộ, phù vân khó tìm
Khối ốc cùng với trái tim
Nắm tay thân ái,cánh chim tung trời
——————————————-
NHỚ, PHIỀN
Nỗi buồn lá rụng theo mùa
Niềm vui sương đọng sớm khuya lẽ thường
Buồn vui có nhụy, có hương
Xả ly thì nhớ, yêu thương lại phiền.
———————————
CUỘC CHƠI
Người xưa nói chuyện đá vàng
Đời nay vàng đá lại càng dễ phai
Chữ tâm sấp ngửa con bài
Cuộc chơi mộng mị, biết ai thấy mình?
———————————–
NHẶT
Trái tim tha thứ cảm thông
Kho tàng quý báu đời không dễ gì
Nếu tình thương có chân đi
Sẽ về chợ rác nhặt bi, nhặt sầu.
———————————-
NHỚ GÌ
Lỡ tay sáo đã sang sông
Tiếc công lầu tía gác hồng mà chi
Bỏ ngàn, sông suối vô vi
Trăm dòng đông hải nhớ gì non xanh?
————————————–
MỘT
Một danh lợi, một tự do
Có người ôm hết còn lo thiếu phần
Một dừng lại, một tần ngần
Giữa dòng, lưu vết dấu chân thử nào!
————————————-
LẠI THAN
Trái xanh cần có thời gian
Biết chờ, biết đợi, duyên càng chín thêm
Người khôn, nhân quả biết liền
Người ngu nóng vội, khổ phiền lại than.
—————————————
YÊU THƯƠNG
Yêu thương tương kính tương hòa
Vườn lòng, cây lá, hương hoa dịu dàng
Yêu thương cả lẽ bất toàn
Ngón tay cao thấp, lại toan so bì!
————————————-
GIẤC HÒE
Đò đầy chớ vội sang sông
Phải lo sóng gió, bão dông bất ngờ
Thế gian nửa thực, nửa mơ
Công hầu khanh tướng, bài thơ giấc hòe!
————————————
DỊ, ĐỒNG
Trúc vươn thẳng, liễu rủ mềm
Kết nên phong cách, dệt nên đại toàn
Ta thênh thang, cõi thênh thang
Mới hay tâm cảnh nhân gian dị đồng.
——————————-
DUYÊN THỜI
Giàu nghèo không đến từ trời
Tay ta biến hóa duyên thời mà nên
Rễ cắm sâu, gốc mới bền
Thấy nhân biết quả, xui hên lẽ nào!
——————————
PHÚC ĐỜI
Rối ren trăm chuyện hết rồi
Che phên, chắn giậu, phúc đời lại xanh
Đức nhà lợp mái an sinh
Nhẹ tay, xua mối bất bình ra hiên!
——————————————-
CHẤP CHI
Chấp chi
lời tiếng ngoài tai
Gió qua khóm trúc,
xao hoài mãi chăng
Tuệ thiền
như thực thấy rằng
Pháp sinh, pháp diệt,
lẽ hằng thế thôi!
——————————-
ĂN
Tâm hồn cũng biết uống ăn
Nhưng là thực phẩm bội phần thanh cao
Nếu quen hải vị, sơn hào
No thân, ấm cật, khổ lao nhiều đời.
————————————-
BÓN
Bón cây, bón lá dễ thay
Bón nhân, bón đức đời này khó hơn
Trí nhân duyên phúc xanh mơn
Tàng cao, bóng cả, công ơn vạn đời!
————————————
TÙY DUYÊN
Có xuân xanh, có thu vàng
Hoa đời muôn thuở nở tàn tự nhiên
Lúc ta học đạo, tu thiền
Nhớ câu thuận pháp, tùy duyên mới là!
———————————–
CÔNG ĐỨC
Hoa xuân năm ngoái nở rồi
Năm nay nở nữa, vốn lời thành hai
Vô tâm phụng hiến đức tài
Ngàn muôn công quả chẳng ai tranh cùng!
——————————————-
PHẬT THƯƠNG
Phật thương ta mộng chợ chiều
Gõ chuông tỉnh thức dắt dìu bước đi
Cuộc trần nào có ra gì
Trăm năm say ngủ li bì tử sinh!
————————————-
TĨNH LẶNG
Tâm ta vốn đã đầy tròn
Kệ đời vuông méo, cục hòn ngổn ngang
Khen chê, phải trái chẳng màng
Chung trà tĩnh lặng, sinh an giữa lòng.
————————————
LÊN ĐƯỜNG
Ta cùng nắng sớm vươn vai
Mây hồng phía trước, dặm dài, dặm hương
Có chân lý, có con đường
Hiện tiền như thực muôn phương thanh bình.
—————————————————–
Nhân tình thưa thớt vắng hoe,
Bèn lên núi đá thơ đề lạnh sương!
——————————————————-
Lên thuyền chẳng muốn nhổ neo,
Bờ kia trăng lạnh vắng heo bóng người!
————————————————————
CHỈ CẦN
Chỉ cần gieo một hạt xanh
Mai sau núp bóng cội cành sum suê
Chỉ cần tí lửa đi về
Nhân gian thắp đuốc bốn bề quang minh.
—————————————–
CỘI NGUỒN
Xanh xanh chiếc lá đầu mùa
Nghe tin xuân sớm, gió đùa ngàn hương
Ta bèn trở lại khu vườn
Ngắm vầng trăng cũ, yêu thương cội nguồn!
————————————–
CÒN KHÔNG?
Bốn tao, sợi nhớ, sợi thương
Nôi xưa, bếp cũ thơm hương mẹ già
Quặn lòng cách biệt, chia xa
Quê hương vại muối, chum cà còn không?
—————————————
NGHE, THẤY
Bát phong lay động dập dờn
Có ai hay biết thiệt hơn chỗ nào?
Giọt sương rơi nhẹ xuống ao
Ngắm xem bọt nổi, dợn chao lại chìm.
—————————————
THIỀN
Hạnh đức sâu kín u hương
Dịu dàng thơm thoảng khu vườn nhân văn
Đạo thiền học mảnh gương trăng
Tự soi, tự chiếu, nói năng làm gì!
————————————–
NÍU CHIỀU
Hồ xanh nhớ ánh trăng vàng
Nhớ màu tĩnh lặng non ngàn nguyên tiêu
Hương rừng đẩy gió liêu xiêu
Mây chơi thảm cỏ, níu chiều không buông!
——————————–
NGÙI THƯƠNG
Một tay với bắt vô thường
Một tay đốt lửa cho sương ấm lòng
Ngùi thương hạt bụi vô công
Rơi qua, rớt lại cõi không làm gì!
——————————–
TÀI TỬ
Văn thơ tài tử, lại hay
Cớ chi vác nặng tỉnh say cuộc người
Vui thì thôi chữ, xao lời
Buồn thì quẳng bút rong chơi mút mùa!
———————————
MÀ VỀ
Con đò vọng tưởng phiêu linh
Bến bờ định hướng, câu kinh giữa lòng
Niệm đi, niệm đến một dòng
Ngón tay chỉ mặt nẻo không mà về!
————————————–
BỒI BÚT
Thế gian chữ nghĩa rối mù
Thêm râu, gắn mão, cục u đẽo tròn
Đã quen bồi bút, cúi luồn
Chợ trời, văn sách, khoen son loạn ngầu.
————————————-
GƯƠM THIỀN
Lúc nào tâm sự rối bời
Một hai hơi thở rụng rơi não phiền
Lúc nào chằng chịt nợ duyên
Ta mang tuệ kiếm, gươm thiền chém phăng!
—————————————
CÒN, KHÔNG
Lắng nghe hơi thở mong manh
Sợi thương, sợi nhớ dệt thành mộng con
Phúc đời như tổ chim non
Bão dông, mưa gió, chi còn, chi không?
————————————–
VƯỜN LÒNG
Con trăng đội núi, vượt tường
Xem cây phúc đức, ngắm vườn hạnh hoa
Tốt lành ươm sẵn lòng ta
Nhân duyên kiến tạo thái hòa muôn xuân
————————————–
LẠI HOA VÀ RÁC
Chợ đời rác lẫn với hoa
Nhặt hoa, bỏ rác thật là gian truân
Thấy hoa, thấy rác còn lầm
Mắt người thanh sạch, trong ngần bụi sương!
——————————–
GHIỀN
Mỗi ngày thư giãn chút thôi
Và nên tập thở, tập cười cho quen
Tập lâu biếng nhác cũng ghiền
Bốn mùa mát mẻ, tâm thiền nở hoa!
———————————
TÌNH
Tình như băng mỏng khó đi
Gánh đầy, bước nặng có khi vỡ liền
Cẩn trọng phúc, cẩn thận duyên
Tơ trời dễ đứt, vững bền khó sao!
——————————
TRÍ NHÂN
Làm nhà lập vị đông nam
Làm người chọn hướng thiện toàn mà đi
Gieo an lạc, gỡ sầu bi
Trí nhân là vậy, lo gì khổ ưu!
—————————-
NHẶT
Với tay nhặt một làn sương
Đề câu hoa bút tặng hương cho người
Với tay nhặt một nụ cười
Nằm trong hang hốc, xó đời quạnh hiu !
——————————
CHỌN
Chim trời tự vẽ đường bay
Còn ta đi mãi, mới hay lối mòn
Theo khuôn méo, rập khuôn tròn
Tự do, nô lệ chọn con đường nào?
——————————–
BIẾT VẬY
Chữ đau thì nghĩa càng đau
Trí nhân biết vậy, với nhau ngôn hòa
Sa – môn khổ đế là nhà
Mồ hôi mặn muối ta – bà kể chi!
———————————-
BIẾT SAO
Dòng sông không chảy hai lần
Có hay giọt nước tần ngần không trôi
Luyến lưu là chuyện nực cười
Bộc lưu cuốn siết, ngàn đời biết sao ?!
——————————–
LẶNG TỜ
Trong lồng biếng hót, chim ơi
Mai tìm không rộng đất trời tự do
Lưới mê đã buộc con đò
Bờ kia réo gọi, lặng tờ khói mây !
———————————-
MÁI CHÈO
Lênh đênh tím biếc rong bèo
Dòng trăng lấp lánh trôi theo nghĩa tình
Thương đời rồi lại thương mình
Lên thuyền cứu độ, tâm kinh mái chèo!
———————————————
NGẮM XEM
Ngắm xem một hạt sương trong
Trinh nguyên trời đất giữa lòng thế gian
Ngắm xem một phiến trăng vàng
Nằm trên áng sách dịu dàng thâu canh!
—————————————–
XOA TAY
Xoa tay việc đạo, việc đời
Nghe từ cõi bụi vẳng lời giác không
Vẫn thân thế, vẫn phiêu bồng
Nắm tay đại dụng chơi rong tháng ngày!
———————————-
QUÊN
Để mây để gió ngoài song
Để sương và nguyệt giữa bềnh bồng hoa
Niềm vui còn thú yên hà
Trăm năm đại mộng quê nhà đã quên
———————————–
ĐẾM
Đếm sương thấy bọt, nực cười!
Đếm trăng sao thấy đất trời bồng bênh
Mới hay sinh tử đầu ghềnh
Nhấp nhô, chìm nổi lênh đênh thuở nào!
———————————–
ĐỪNG HÒNG!
Thương vay, khóc mướn làm chi
Ba đời thống lụy có khi sáng lòng!
Ai còn mê vọng cuộc hồng
Chưa thấy khổ đế đừng hòng thoát thân!
——————————————
THỞ
Thở lui thở tới, thở hoài
Vào ra trú niệm trong ngoài rỗng rang
Khuôn mặt xưa thấy rõ ràng
Đốm hoa phiền não dịu dàng diệt sinh!
———————————–
THƯƠNG
Thương con bò nặng vai u
Thương trâu trả nợ công phu ruộng cày
Thương ta nhắm mắt, trắng tay
Ra đi cõng nghiệp đọa đày trầm luân!
——————————————-
` PHẬT
Phật đi chiếc bóng khinh linh
Cho đời thẩy nhẹ thất tình trên vai
Cho hư không chẳng gót hài
Cho con hạc trắng dặm dài thong dong!
————————————–
MƯỢN
Mượn non làm gối kế đầu
Mượn hư không rộng viết câu thoại thiền
Mượn rừng hí lộng bồng tiên
Tặng mười phương bạn chút duyên nhân tình!
————————————-
CÙNG TRỜI ĐẤT
Gốc cây, cội đá, chùm rêu
Bức tranh tĩnh vật nói nhiều với ta
Hiền nhân hãy cạn chung trà
Để nghe trời đất thở ra hít vào!
—————————-
VONG!
Người hiền có tròng mắt xanh
Có cỏ thơm có bức tranh sơn đầu
Nếu nhân tình buốt biển dâu
Thì về khe vắng bắt cầu tọa vong!
———————————–
XA VỢI
Thơ dù trái chín, chưa già
Bút tay run vẫn trăng hoa phượng rồng!
Ngựa phi vó mỏi dặm hồng
Mà con xa vợi ngắm trông quê nhà!
———————————-
ĐỂ LẠI
Bạn còn để lại gì không ?
Mù sương đậm nhạt núi sông lở bồi
Dòng về vấy đục biển khơi
Giọt đi, giọt nhớ ngậm ngùi nguồn xưa!
————————————
BUỒN THIU
Bước đi lửng thửng chợ chiều
Tình người ế ẩm buồn thiu nỗi đời
Làm câu thơ thấy lạnh lời
Chữ đau bụi đục chữ cười cảo thơm!
———————————–
THIÊN THU
Thiên thu còn một chiếc thuyền
Nửa neo trăng lạnh nửa duyên dòng vàng
Có người khách lữ tìm sang
Thấy con nước gợn trăm ngàn sóng xao!
—————————————–
VU VƠ
Vu vơ ngồi thở vu vơ
Vu vơ đi đứng vu vơ nói cười
Vu vơ mượn chữ mượn lời
Vu vơ cấu tứ đất trời vu vơ!
——————————–
SƠN TĂNG
Sơn tăng núi cũ tìm về
Qua truông nhặt được hương quê thơm nồng
Lặng nhìn trăng vỡ ngàn sông
Hóa ra sơ thủy bềnh bồng sơ nguyên!
———————————————
MỘNG TRUNG
Chữ đi chữ chạy dặm hàng
Nghĩa từ xô lệch lang thang, rã rời
Tìm chi sự thật đời người
Hắt hiu quán trọ vọng lời mộng trung!
———————————-
XIN CHÀO!
Xin chào sương khói bạn hiền
Xin chào cố quận túc duyên cận kề
Xin chào một cội bồ – đề
Thi tâm phiêu hốt,ta về nguồn xưa!
————————————————-