Chương 16: Muốn cả thế giới biết anh yêu em.

– Hoàng Cảnh Du khi nào cậu về?

– Không biết nữa. Chắc là phải ở đây thêm 3 ngày. Bảo bối à, đừng giận tôi nhá.

Hứa Ngụy Châu khịt mũi:

– Cậu làm xong việc cũng đừng về đây. Ở bên đấy luôn đi.

-?

Đầu bên kia, Hoàng Cảnh Du đã nhảy dựng lên, chống hông nhìn lên trời, ủy khuất nói:

– Tôi nói này vợ của tôi à, không phải cậu nói thật chứ? Bảo bối à, oan uổng a.

Cách xa cả hàng triệu km, Hứa Ngụy Châu vẫn có thể tưởng tượng ra vẻ mặt bất mãn của ai kia. Chắc chắn sẽ bĩu môi giống như một đứa trẻ bị giành mất que kẹo. Trong lòng liền không khỏi buồn cười:

– Bớt điêu. Tôi với tiểu tử ngốc nhà cậu chẳng có quan hệ gì hết á. Tôi nói thật cậu tốt nhất ở lại đó cho tôi.

Ngước nhìn lên đám mây trắng. Hoàng Cảnh Du chợt nhìn thấy có một đám mây có hình dáng như một cái mặt người. Đứng bật khỏi ghế, Hoàng Cảnh Du đến gần cửa sổ nhìn chăm chú vào nó, từng cơn gió luồn qua mái tóc cậu. Giọng dịu dàng như một bản nhạc ballad, khẽ như rót mật:

– Châu Châu, ở bầu trời nơi tôi đang ở có một đám mây hình dáng rất lạ.

– Lạ? Lạ như thế nào?

Hứa Ngụy Châu tách ra khỏi đoàn đội, tìm một cánh cửa sổ có thể nhìn ra bầu trời. Biết là chẳng thể nhìn thấy đám mây lạ mà Hoàng Cảnh Du nói nhưng vẫn muốn cùng cậu làm chung một việc. Nó như làm cho tôi cảm thấy tốt hơn khi không có cậu ở bên cạnh.

– Giống như khuôn mặt của người vậy? A, Châu Châu càng nhìn càng thấy giống cậu. Nhưng tiếc là không đẹp bằng cậu.

Mỉm cười, một nụ cười vô cùng dịu dàng toát lên vẻ hạnh phúc. Hoàng Cảnh Du đứng trên tầng nhà cao nhất ngắm nhìn ra những ngôi nhà thấp bé phía xa xa. Cậu chưa từng thấy giây phút nào yên bình như hiện tại.

Ở tại một nơi khác bên kia. Hứa Ngụy Châu đứng đưa tay vào túi quần, thân mình khẽ lười biếng dựa vào thân cây tùng. Ngẩng mặt nhìn đường chân trời. Cảm thấy thật thanh thản. Hai người đứng im lặng ở đấy. Nhẹ nhàng mà lắng nghe từng hơi thở của đối phương. Chân thành mà nhận ra sự tồn tại của người ấy. Không cần cầu kì xa hoa. Chỉ cần một cuộc điện thoại, một lời hỏi thăm cũng đủ khiến cuộc sống lãng mạn rồi.

– Hoàng Tổng, anh đang bận việc à.

Lộ Trình mới bước vào đã thấy Hoàng Cảnh Du đứng thơ thẩn liền không biết nên dùng cách gì để gọi hồn cậu ta về. Liền nói đại một câu để bắt chuyện.

– Không bận. Cậu tìm tôi có việc gì?

Dáng vẻ ngại ngùng, sờ sờ đầu, cười bảo:

– Chỉ vì một chút sai sót nhỏ của tôi mà bắt Hoàng Tổng phải lặn lội đường xa đến đây. Ái ngại vô cùng nên muốn mời anh một bữa cơm. Có được không?

Sai sót nhỏ? Ngoài cười trong không cười. Hoàng Cảnh Du trả lời:

– Được. Vậy đi thôi.

Đứng trước một nhà hàng sang trọng ở Milan. Có hai quý ông, một người khuôn mặt rối rắm, một người khuôn mặt không biết nên làm gì. Đến thì cũng đã đến rồi. Nhưng đột nhiên Hoàng Cảnh Du liền đổi ý. Muốn ăn ở một nơi khác. Thân là chủ nhà, Lộ Tổng liền nghe theo ý của khách đến từ phương xa. Thế là ở trên một bờ biển nào đấy. Có hai người kì quái mặc vest ngồi ăn đồ nướng, uống bia.

Nghe gió thổi ù ù bên tai. Bên cạnh lại có một tiểu mĩ nam. Hoàng Cảnh Du vẫn vô tư mà chăm chú ăn.

– Anh rất đói sao?

– Không có.

-!

Bia vào thì lời ra tiếng vào, đàn ông mà. Lộ Trình cũng nhân cơ hội mà khai thác:

– Cảnh Du, anh tại sao lại từ bỏ nghề diễn khi đang trên đà phát triển? Tại sao lại phải mệt mỏi mà làm lại từ đầu bằng cách học kinh doanh?

– Tuổi trẻ mà. Tôi nghĩ nên va chạm nhiều thứ. Như vậy sẽ thú vị hơn. Cuộc sống ngắn ngủi nên biết cách tạo ra nhiều cơ hội cho bản thân.

– Như vậy mệt lắm. Anh trong nghề diễn tôi nghĩ anh cũng sẽ học được rất nhiều thứ. Hà cớ gì phải đâm đầu vào những thứ anh chưa từng hiểu?

– Vậy nếu bây giờ cho anh quay lại khoảng thời gian ấy anh sẽ lựa chọn như thế nào?

– Nếu có thể quay lại tôi vẫn sẽ chọn đi con đường này. Tôi không thích hợp làm diễn viên. Thương nhân lại càng không thích hợp. Nhưng nó lại là con đường tốt nhất mà tôi có thể đi.

Gió thổi khiến cổ áo sơ mi của Hoàng Cảnh Du lay động. Thân hình cường tráng được bao bọc bởi chiếc áo được cắt may vừa người. Ở cái nhiệt độ thấp này Lộ Trình bận hai cái áo còn thấy lạnh nhưng người bên cạnh dường như không hề hấn gì. Cứ bình thản mà ăn mặc phỏng phanh đón gió. Phút ấy bỗng Lộ Trình cảm thấy Hoàng Cảnh Du rất đẹp trai. Rất có hương vị đàn ông.

– Cậu vì cái gì? Chẳng lẽ chỉ đơn thuần là thích ngược đãi bản thân – Giọng khàn khàn do nói trong gió.

– Đương nhiên là không phải rồi. Vì một người mà tôi dùng tất cả chân thành để yêu.

– Nữ à?

– Xem ra cậu cũng biết không ít đấy.

– Không có ý gì khác chỉ thấy anh rất đặc biệt nên muốn tìm hiểu một chút.

Liếc mắt nhìn cậu. Môi mỏng trả lời:

– Nam nhân.

– Hả.

Nhìn mắt tròn ngạc nhiên. Hoàng Cảnh Du nhẹ nhàng lập lại lần nữa:

– Người tôi yêu là một người đàn ông.

Phút ấy Lộ Trình nhận ra Hoàng Tổng một người hay bất cần đời đột nhiên lúc này lại ôn nhu đến lạ thường. Khi cậu ấy nói rằng cậu ấy thích nam nhân. Lộ Trình như cảm thấy người bên cạnh đang rất tự hào và cảm thấy thành công.  Thái độ như muốn nói: Muốn cả thế giới biết anh yêu em.