Chùm thơ Phạm Hồng Oanh: Vinh hoa lắm nhưng cũng điên đảo lắm – Hội Nhà Văn Việt Nam

Cập nhật ngày: 25 Tháng Mười Hai, 2021 lúc 21:53

Cập nhật ngày: 25 Tháng Mười Hai, 2021 lúc 21:53

Vanvn- “Mừng cho con lọt được chốn cung lầu/ Vinh hoa lắm nhưng cũng điên đảo lắm/ Con hãy nhớ con là cái Tấm/ Lớn lên từ cuốc bẫm, cày sâu.// Con ơi con, đây là những nương dâu/ Những dòng sông con từng đi xúc tép/ Con hãy giữ nết quê thuần phác/ Để mai này cho em Cám còn theo.”

Không chỉ là một cách nhìn khác về chuyện cổ tích mà đó còn là tấm lòng nhân hậu, vẻ đẹp nhân văn mà nhà thơ Phạm Hồng Oanh muốn gửi gắm, chia sẻ dù biết cuộc sống đa truân đầy góc khuất: “Bao nhiêu hạnh phúc cho vừa/ Thị thơm nào nỡ đánh lừa thế gian/ Vẫn còn sót chiếc giày oan/ Nghĩa là còn có gái ngoan xỏ nhầm”.

Phạm Hồng Oanh hiện là giáo viên Trường THCS Vũ Phúc, TP Thái Bình, Hội viên Hội VHNT tỉnh Thái Bình; đã xuất bản 3 tập thơ: Mặt trời xa lắc – NXB Văn học 2013, Hoa nở không mùa – NXB Hội Nhà văn 2018, Níu mùa mà nghĩ – NXB Hội Nhà văn 2021; được trao 6 giải thưởng văn học.

 

CỔ TÍCH VIẾT LẠI

 

Tấm ơi, dì may cho con chiếc yếm đào đây

Con mặc vào lúc đi hội nhé

Còn đây là manh áo dì mới vá

Con mặc vào những lúc chăn trâu!

 

Tội cho con mới tí tuổi đầu

Mồ côi cha lại mồ côi mẹ

Dì thương con nhưng vẫn là mẹ kế

Không thể nào xoa hết nỗi con đau.

 

Mừng cho con lọt được chốn cung lầu

Vinh hoa lắm nhưng cũng điên đảo lắm

Con hãy nhớ con là cái Tấm

Lớn lên từ cuốc bẫm, cày sâu.

 

Con ơi con, đây là những nương dâu

Những dòng sông con từng đi xúc tép

Con hãy giữ nết quê thuần phác

Để mai này cho em Cám còn theo.

 

Còn người đời phán xử đến đâu

Dì xin nhận về mình đến đó,

Chỉ có trái tim mình mới rõ

Dì có là bánh đúc không xương?

 

TRƯỚC NGÔI NHÀ TUỔI THƠ

 

Tôi trở về khi giông gió đang lên

Mẹ đi vắng, sân tràn lá rụng

Đàn gà kéo lên thềm dàn trận

Cánh cửa sổ chưa cài theo gió giật từng cơn.

 

Tôi quen vắng nhà như một đương nhiên

Những nhỏ nhặt chẳng bao giờ tính đến

Những nếp áo nhăn, những lo toan giỗ tết

Dường như không phải việc của mình.

 

Tôi bước theo đon đả nhịp phố phường

Gót giầy nhọn làm oằn lên rơm rạ

Những cái nhớ mẹ thường hay kể

Lại là điều tôi dễ dàng quên.

 

Rồi mai này con tôi sẽ lớn lên

Cũng có thể lại như tôi thời trẻ

Những ý nghĩ không cùng thế hệ

Và tôi có buồn như mẹ tôi xưa?

 

Trước ngôi nhà còn in dấu tuổi thơ

Chợt thảng thốt nghĩ đến ngày xa ngái

Mẹ và lo toan không còn ở lại

Biết lấy gì để níu giữ ngày xưa.

 

VIẾT TRONG ĐÊM KHÓ NGỦ

 

Này thao thức

Đã dặn đừng thao thức

Nghĩ ngợi gì

Đừng đổ hết vào đêm,

Buồn vui gì

Đêm cũng chẳng dài hơn

Không giờ là chuyển sang ngày khác!

 

Này thao thức

Chập chờn và lóe sáng

Đêm chỉ là mô phỏng những giấc mơ,

Tĩnh lặng trôi trên những vật vờ

Đêm ngược với những gì ngày dối trá.

 

Ngủ thôi nhé,

Những gì không cần nhớ.

Hoa cũng thường thích nở về đêm

Phá cách màn đen,

Phá cách những âm thầm.

Đêm cứ lặn vào đêm

Mà sáng!

 

NGHĨ VỤN TRONG CHÙA

 

Những bức tượng đồng, tượng đất, thạch cao

Đứng im

Ngồi im

Và cả nằm im nữa

Mang dáng dấp con người,

Trong mỗi hình hài có trái tim không?

 

Người ta dâng lễ vật cầu xin

Nhưng chẳng thấy pho tượng nào mở miệng

Chẳng cho ai điều người ta mong muốn

Cứ lặng thinh với bí hiểm xa mờ.

 

Tôi lắng nghe

Trong những tiếng chuông chùa

Khúc từ bi lẫn với hồi ai oán

Có hình hài nào

Cõng giúp ta số phận

Có pho tượng nào

Đập hộ trái tim ta?

MỖI NGÀY

 

Vừa rực rỡ thế ban mai

Mới trưa đã nhuốm hình hài hoàng hôn,

Đêm về bỗng thật mình hơn

Hoa tàn, trăng lặn, mây buồn, mưa dai.

 

Mỗi ngày lại có ngày mai

Thời gian cứ nhặt tàn phai góp vào,

Lời cho không thật ngọt ngào

Nên câu nói dối lúc nào cũng xanh!

 

Ngày nhiều, tháng vẫn mỏng manh

Năm nhiều mà vẫn khó thành đời vui,

Chợt gần gũi đã xa xôi

Trái tim sống được bởi nuôi nỗi buồn.

 

LỤC BÁT SANG MÙA

 

Thanh âm của phút sang mùa

Là tiếng cá quẫy ao chùa xanh rêu.

 

Mùa đông đã khác từ lâu

Hoang mang xiêm áo, bể dâu rộn ràng.

 

Lới lơ ghẹo giữa đình làng

Thị Màu đi vắng, tiểu càng bơ vơ.

 

Bao nhiêu ấm – lạnh từ xưa

Giờ sao nghe vẫn phất phơ, bồn chồn.

 

Ta đi lạc phía thượng nguồn

Chiều nay có một nỗi buồn thừa ra!

 

VỀ THÀNH PHỐ TRƯỚC CƠN MƯA

 

Về thành phố trước cơn mưa,

Nắng chưa kịp tái, mây chưa kịp nhàu.

 

Hình như mưa nắng dãi dầu

Cũng luôn đa cảm như màu áo ta!

 

Những gì ở phía trời xa

Chẳng bao giờ nói, chỉ nhòa mưa thôi.

 

Ta thành ngọn gió ham chơi

Nửa giông tố, nửa đơn côi trước mùa!

 

Hình như sau mỗi câu đùa

Đường xa đỡ thẳm, sân chùa đỡ rêu.

 

Để rồi lắng lại tin yêu

Hành trang còn có những chiều mộng mơ.

 

Về thành phố trước cơn mưa

Chợt như về lại thời chưa biết buồn!

 

ĐỌC LẠI TẤM CÁM

 

Bây giờ sẽ đến lượt ai

Ướm chân thử nốt chiếc hài ngày xưa

Hài vàng nên lắm kẻ mơ

Người ngoan sao vẫn ngẩn ngơ giữa đời?

 

Cây cao bóng cũng đổ dài

Hình như đạo lý đặt ngoài lương tâm

Để giờ còn chị, mất em

Ngôi cao lại chất cao thêm oán thù.

 

Bao nhiêu hạnh phúc cho vừa

Thị thơm nào nỡ đánh lừa thế gian

Vẫn còn sót chiếc giày oan

Nghĩa là còn có gái ngoan xỏ nhầm.

 

PHẠM HỒNG OANH