Chồng tôi là bác sĩ khoa sản!

– Anh ra khỏi đây, ngay bây giờ. – tiếng của Nhạc Đình vang trong phòng bệnh. Y tá vội tiến đến khuyên giải:

– Chị bình tĩnh đi được không? Bác sĩ Trần nghỉ ốm rồi nên bác sĩ Ngô sẽ thay thế chăm sóc cho chị mà. Bác sĩ tuy là nam nhưng là bác sĩ giỏi của bệnh viện đó chị.

– Cô im ngay, thay bác sĩ khác, tôi không muốn nhìn thấy mặt anh ta. – Nhạc Đình tức giận. Cô đương nhiên biết tên bác sĩ Ngô – Ngô Huy – trong miệng y tá, càng hiểu rõ trình độ của anh ta, vì anh ta là tên chồng mà cô li hôn năm tháng trước. Là một người phụ nữ, cô đương nhiên hiểu rằng lấy một bác sĩ về là phải chìm trong chờ đợi. Được, cô đợi. Bảy mươi hai lần anh ta quên đi những buổi hẹn hò khiến cô tủi thân. Được, cô nhịn. Nhưng đến cả ngày kỉ niệm ngày cưới anh ta cũng không thèm nhớ, lần này cô không chịu được nữa. Cô liền viết giấy li hôn đồng thời nhét hết quần áo của anh ta vào va li, xách đến trước cổng bệnh viện, đáp cho bảo vệ rồi bỏ về. Nhiều lần cô bị ốm cũng không dám nói với anh ta, chỉ nhắn tin thông báo, nhưng anh ta thì sao? Đến lúc cô khỏi ốm rồi may ra anh mới nhắn nổi cái tin hỏi thăm. Ai nói có chồng làm bác sĩ thì không lo bệnh tật, lúc cô bệnh tật phải tự mình chống chịu, anh ta có từng nghĩ đến cô? Khi cô đặt bút viết đơn li hôn cũng không biết rằng mình có thai, nhưng sau một tháng đi khám cô được tin bản thân mang thai hai tháng. Vì nhiều lần buồn bực dẫn đến cô bị trầm cảm. Bác sĩ nói cô mắc chứng trầm cảm trước khi sinh, cần phải đến bệnh viện chăm sóc điều chỉnh tâm tình ba tháng cuối cùng. Hiện giờ cô cũng đã mang thai được bảy tháng, nhưng cô không hề có ý định cho anh ta biết, cô muốn nuôi con một mình… ai dè bác sĩ điều trị bị ốm, tránh qua tránh lại vẫn đụng phải anh ta. Cô thật muốn hét lên hỏi ông trời cô đã làm gì sai?

– y tá, cô đi ra ngoài đi, tôi là cha của đứa bé – Ngô Huy tiến đến giữ Nhạc Đình lại, quay qua nói với y tá. Y tá sững người, ngạc nhiên tột độ, vội cầm hồ sơ bệnh án ra ngoài. Khi đi không quên đóng cửa.

– Anh đi đi.

– Nằm im, anh đo huyết áp cho em. – Ngô Huy thở dài.

– tùy anh – Nhạc Đình cũng đang rất mệt mỏi, chẳng còn sức cãi nhau nữa.

– từ nay em ăn đồ ăn có lợi chút, đừng ăn mấy đồ linh tinh nữa. Ngày mai anh sẽ gọi chuyên gia đến tư vấn thức ăn cho em – vừa nói Ngô Huy vừa cầm túi lớn tống hết bánh kẹo sô cô la bim bim mà cô vừa mua về vào, toan xách đi.

– Anh bị điên à? Ai cho anh lấy đồ của tôi đi? – Nhạc Đình tức giận.

– Anh sẽ trả tiền em, nhưng em đừng mua mấy đồ như thế này nữa. Em sắp sinh rồi.

– Đó là việc của tôi, mắc mớ gì anh quan tâm?

– Anh là chồng em, cũng là bác sĩ phụ trách cho em.

– Anh không phải chồng tôi, chúng ta cũng đã li hôn rồi. Đứa bé này không phải của anh. – Nhạc Đình gân cổ lên cãi.

– Em đừng nói linh tinh nữa, nghỉ ngơi đi. – Ngô Huy không nghe cô nói, xách túi đồ ra khỏi phòng. Đóng cửa.

Nhạc Đình khó chịu. Cô đã từng ước mơ chồng mình cũng sẽ quan tâm mình như vậy, cũng đã từng mong bản thân sẽ được yêu thương như vậy. Nhưng sự thật thì thế nào. Cô đã mang thai bảy tháng rồi, bụng cũng đã lớn lắm rồi, nhận được thứ quan tâm ấy thì có ích gì? Cô còn nhớ, lúc cô mang thai bốn tháng, cô thường ăn uống không đầy đủ dẫn đến mệt mỏi. Nhiều lần ngất lên xỉu xuống. Bệnh viện cũng không khác nhà của cô là mấy, ra ra vào vào thường xuyên đến nghiện, giờ thì cô ở luôn trong này luôn rồi, không cần gia đình mỗi lần cô mệt đều phải chạy qua chạy lại lo sốt vó. Vừa nghĩ, nước mắt cô vô thức tuôn rơi. Ừ, có lẽ cô cũng không mạnh mẽ như cô tưởng tượng.

Ăn bữa trưa xong, cô vác cái bụng của mình đi dạo. Dọc hành lang bệnh viện, cô thấy những người chồng ân cần dìu người vợ đang mang thai của mình, khuôn mặt lo lắng dặn dò đủ thứ. Còn người vợ nở nụ cười hạnh phúc, gật đầu liên tục. Cô cười khổ, có lẽ, chẳng bao giờ cô được như vậy. Ra đến hoa viên, ngồi lên chiếc ghế đá dưới bóng cây, cô nhìn thấy Ngô Huy đang tư vấn cho phụ nữ mang thai. Anh ta là một bác sĩ khoa sản, anh ta cuồng công việc hơn bất cứ thứ gì, hơn cả cô. Bất chợt, một người phụ nữ khác đến gần cô:

– Em à, chị ngồi cùng em đượng không?

– Dạ được, chị ngồi đi. – Nhạc Đình ngồi xích qua một chút, người phụ nữ ấy ngồi xuống.

– Em có thai mấy tháng rồi?

– Bảy tháng chị ạ.

– Chị có thai tám tháng rồi, dự định là tháng sau sinh.

– Ồ, chồng chị đâu rồi?

– Anh ta về nhà rồi, bảo chị cứ ở viện dưỡng thai. Em tên gì vậy?

– Em là Nhạc Đình. Còn chị?

– Chị tên Lê Mai.

– Vâng, chị Mai.

– Em thấy bác sĩ Huy kia không? Bác sĩ ấy là người tận tâm với nghề nhất mà chị từng gặp. Chị cũng thường hay ngồi đây, thấy bác sĩ giải đáp thắc mắc cho sản phụ một cách nghiêm túc. Chị rất khâm phục bác sĩ, cô gái nào lấy phải bác sĩ chắc chắn sẽ thật may mắn. – chị Mai mỉm cười hiền từ, nhìn về phía Ngô Huy.

– Vậy hả chị? Em nghĩ là, chưa chắc! – Nhạc Đình cười nhạt. Nhìn cô đi, người chồng lí tưởng mà chị Mai ca ngợi kia đã từng là chồng của cô. May mắn sao? Có chỗ nào may mắn.

– Sao vậy em? Chị nghĩ vậy đó. Có một người phụ nữ trong phòng chị, cô ấy bị ung thư. Bác sĩ nói, hoặc là giữ đứa trẻ, hoặc là cô ấy sẽ mất mạng. Vậy mà cô ấy khăng khăng giữ lấy đứa bé. Ngày nào cô ấy cũng đi nói chuyện với bác sĩ Huy, được bác sĩ động viên, an ủi và nhắc nhở cô ấy bảo hộ chính mình. Em xem, làm gì có bác sĩ nào được như vậy chứ. Sản phụ chúng ta khi mang thai luôn lo âu này nọ, làm gì có vị bác sĩ nào kiên nhẫn lắng nghe lo lắng của chúng ta đâu? Nhưng em xem, bác sĩ Huy là một bác sĩ tốt. Chị chắc vậy.

–  Vâng, có lẽ vậy! – Nhạc Đình ngỡ ngàng. Ừ! Anh ấy là một bác sĩ tốt.

Ngày ngày, Ngô Huy đều đến hỏi thăm Nhạc Đình, mua đồ ăn bổ dưỡng cho cô, nhiều lần ở lại trò chuyện cùng cô. Nhạc Đình cũng không có ý kiến, lặng lẽ tiếp nhận quan tâm của anh. Cuộc nói chuyện với chị Mai khiến cô dần từ bỏ ác cảm với anh. Một hôm, cô buồn chán, liền ra ngoài đi dạo. Đi đến hành lang, chợt cô nghe thấy tiếng mắng chửi:

– Cái tên chết bằm này, mày đụng vào vợ tao, mày muốn gì. – người đàn ông tức giận định đánh Ngô Huy, mấy y tá hốt hoảng tiến đến giữ người này lại.

– Này anh, anh bình tĩnh được không? Bác sĩ Huy chỉ là đỡ vợ anh vào nhà vệ sinh. Anh có cần như vậy hay không?

Nhạc Đình đi đến cạnh anh, anh giật mình, nói với cô:

– Em về đi, đừng ở lại đây, sắp đến ngày sinh rồi.

– Đỡ gì chứ, ai biết anh ta âm mưu gì với vợ tôi. Đàn ông con trai làm bác sĩ khoa sản, nghe đã chẳng thấy tốt lành gì.

– Cái gì không tốt lành, anh nói lại tôi nghe xem nào? Anh ta là chồng tôi đấy. Bác sĩ khoa sản thì thế nào, không có anh ta thì vợ các người liệu có thể khỏe mạnh được đến bây giờ hay không? Hả?

– Cô lấy tư cách gì xem vào đây? – người đàn ông đó dữ dằn.

– Tư cách gì à? Tư cách tôi là vợ anh ta, tư cách tôi cũng là một người phụ nữ đang mang thai. Lúc mà mấy người vui vẻ nhậu nhẹt ngủ lăn lông lốc như một đàn lợn thì anh ta ở trong phòng sinh giúp đỡ vợ các người đẻ ra đứa con của mấy người một cách an toàn đấy! Anh ta lo cho bọn họ còn hơn cả lo cho tôi đấy. Anh có biết là anh ta lỡ của tôi bao cuộc hẹn hò, lúc tôi ốm đau anh ta cũng chẳng kịp quan tâm. Đến cả kỉ niệm này ngưới anh ta còn không nhớ. Anh thì biết cái gì. Tôi đây còn mắc chứng trầm cảm trước khi sinh thì thế nào? Tôi còn chưa trách anh ta thì khi nào đến lượt anh mở mồm chửi anh ta. Anh nghĩ xem anh còn không bằng một tên vô lại. Anh… ưm ưm…

Nhạc Đình mắng xối xả người đàn ông đó, dường như bao uất ức ba năm qua, hai năm yêu nhau một năm chung sống cô đều tuôn ra hết, Ngô Huy bịt miệng cô, rồi bế cô về phía phòng bệnh. Nhạc Đình la oai oái:

– Anh thả tôi xuống, tôi phải chửi chết tên chết tiệt không biết trời cao đất rộng này, thả tôi xuống…

Người đàn ông trắng bệch cả khuôn mặt, không hề nghĩ đến cãi lại như thế nào. Y tá cũng tản dần đi làm việc của mình…

Trong phòng bệnh…

– Sao anh lại bế tôi về, tôi còn chưa mắng hết… hưm… – Ngô Huy giữ vai Nhạc Đình, hôn xuống môi cô. Nhạc Đình trợn tròn mắt ngạc nhiên. Hôn xong, anh ôm cô vào lòng, miệng không ngừng thì thào bên tai cô:

– Anh xin lỗi… thực sự xin lỗi… xin lỗi em. – cô cảm thấy vai mình nóng ấm. Anh đang khóc, đúng vậy, anh đang dựa lên vai cô mà khóc. Những giọt nước mắt hối hận thấm lên bờ vai bé nhỏ. Cô ôm lấy anh, òa khóc lớn. Cô yêu anh, chưa bao giờ hết yêu anh. Còn anh, khi nghe thấy cô mắng người đàn ông ấy, anh thấy mình thật có tội, anh khiến cô phải chờ đợi, nhưng cô chưa từng oán trách anh. Giờ đây anh mới biết mình khốn nạn đến mức nào, cũng thấy bản thân mình may mắn khi cưới được cô, lại càng hối hận khi thấy cô bị mình làm cho đau khổ. Anh là một người đàn ông tồi tệ.

Khóc hết nước mắt, cô đẩy anh ra, anh lấy tay lau đi những giọt lệ còn vương lại trên má cô, đôi mắt thành khẩn:

– Em có thể cho anh thêm một cơ hội nữa hay không? Xin em…

Cô mềm lòng, nhẹ gật đầu. Cũng tốt, cô cho anh thêm cơ hội, cũng như cho chính mình thêm một cơ hội để được hưởng hạnh phúc. Anh sung sướng ôm chặt cô. Cô nở nụ cười, chợt hỏi:

– Tại sao anh muốn làm bác sĩ khoa sản?

– Em thực sự muốn biết?

– Ừ.

– Năm anh bảy tuổi, mẹ anh khi sinh em trai anh qua đời, do bác sĩ đỡ đẻ bị sai sót, nên mẹ anh không qua được, em trai anh cũng đi theo mẹ anh. Từ đó, anh luôn thầm nhủ rằng mình phải là người đầu tiên nhìn thấy những sinh linh bé nhỏ ra đời. – mặt anh thoáng buồn. Cô cũng ngạc nhiên, rồi cười nhẹ, giờ thì cô đã hiểu tại sao anh lại cuồng công việc đến như vậy. Cô nắm lấy tay anh, mỉm cười: “Em hiểu rồi”

Bất chợt, cô đau đớn, đôi tay cũng nắm chặt hơn. Ngô Huy giật mình. “Em sao vậy???”

– Em… em sắp sinh rồi…

– Y tá, y tá, vợ tôi sắp sinh. – anh bế vội cô về phía phòng sinh. Khuôn mặt anh chảy những giọt mồ hôi. Khi cô đã an vị trên bàn sinh rồi, mặt anh vẫn trắng bệch.

– Đừng lo, mẹ con em tin tưởng anh – cô hướng đến anh gật đầu, cười trấn an. Khuôn mặt anh như được tiếp thêm sức mạnh, kiên định đỡ đẻ cho cô. Hai tiếng đồng hồ trôi qua, con trai cô ra đời. Anh bế đứa bé đến trước mặt cô:

– Con trai của chúng ta.

Nhạc Đình lúc này vô cùng mệt mỏi, đau đớn không chịu được, nhưng khi thấy con, cô vô cùng vui sướng. Anh lau đi những giọt mồ hôi trên trán cô, nhẹ đặt nụ hôn lên đó:

– Cảm ơn em, vì tất cả. Chúng ta kết hôn lại nhé. Em có đồng ý làm vợ của anh hay không. – anh quỳ xuống, nắm lấy tay cô.

– Được rồi, em đồng ý. – cô vui vẻ.

– Anh sẽ không bao giờ trễ hẹn với em nữa, bây giờ chỉ cần em gọi, anh lập tức sẽ xin phép nghỉ làm để đến với em.

Ngô Huy cam đoan, cả phòng sinh rộ lên tiếng cười chúc phúc. Nhạc Đình cũng cười, có lẽ, hạnh phúc – chỉ thế này là đủ!

________

Lời tác giả: Trong tình yêu, cần có sự quan tâm, bao dung từ hai phía. Có lẽ chuyện tình của Ngô Huy và Nhạc Đình khiến mọi người khó hiểu, nhưng Béo mong rằng các bạn hãy đặt mình vào tâm trạng của cả hai người. Nhạc Đình là một cô gái mạnh mẽ, kiên nhẫn chờ đợi và chịu đựng người chồng suốt ba năm, nhưng tình yêu của cô với anh chưa bao giờ thay đổi. Tình yêu giúp cô có sức mạnh chờ đợi, cũng chính tình yêu khiến cô tha thứ cho anh. Còn Ngô Huy, anh là một bác sĩ có trách nhiệm với công việc của mình, đến mức dường như ít quan tâm đến người vợ ở nhà, nhưng anh đã hiểu được và mong nhận sự tha thứ của cô. Dù cuộc tình của họ có nhiều gian nan, đầy nước mắt, nhưng họ vẫn yêu nhau, tha thứ cho nhau và cùng nhau yêu thương đứa trẻ – kết tinh tình yêu giữa hai người bọn họ, Béo cũng chúc cho các bạn đọc sớm tìm thấy một nửa của mình. Nếu tìm thấy rồi hãy hết sức trân trọng. Hãy dành cho nhau tình yêu, lòng bao dung và thấu hiểu. Bởi vì đến khi mất nhau rồi mới nhận ra được tần quan trọng của đối phương, thì có lẽ đã muộn.

Thân ái!