Chỉ là muốn em yêu anh! – Chương 109: Đoạn ghi âm. – Wattpad

                                    

Kỷ Hỏa Tâm an toàn trở về nhà Chu Ngữ, cô để cái thùng trên bàn rồi đi rót một ly nước ấm để uống. Thời gian qua nằm im một chỗ quả thật cũng mất kha khá nước khiến cô chỉ vừa hoạt động một chút là mệt mỏi ngay. Vốn định mở thùng xốp ra sắp xếp lại từng chứng cứ cho thật rõ ràng lại nghe được tiếng xe của Lãnh Hạo và Chu Ngữ trở về. Kỷ Hỏa Tâm hóng hớt nhìn hai người bọn họ đi vào, vẻ mặt cười cười như đang có chuyện gì đó rất vui. Không phải bọn họ đi bàn chuyện cứu người sao, nguy hiểm đến cỡ nào chứ? Sao bọn họ lại cười như đúng rồi vậy?

_ Anh Lãnh Hạo, chị về rồi sao? Sao em thấy hai người hình như có gì không đúng nha.

Chu Ngữ đi đến ngồi cạnh em gái, phụ cô để đồ trong hộp ra, còn nhìn cô bằng ánh mắt ngưỡng mộ vô cùng:" Không có gì, chị thật ngưỡng mộ em đó Tâm Tâm."

Kỷ Hỏa Tâm ngơ ngác khó hiểu. Giả chết như cô mà còn có thể được ngưỡng mộ sao? Có phải có hiểu lầm gì không đây? Thật là không hiểu nổi mà:" Chị, rốt cuộc là sao? Em không hiểu chị đang nói gì cả."

_ Chị của em là đang nói Khương Diệc Hàn yêu em đến mức muốn cứu Vương Tố ra trước rồi mới tự tay trả thù cô ta thay cho em.- Lãnh Hạo rất thức thời mà giải thích giùm Chu Ngữ đang muốn cười lộn gan lên kia.

Kỷ Hỏa Tâm ờ một tiếng, trong lòng như có dòng nước ấm, cảm thấy bản thân thật sự quá may mắn đi đến chết rồi mà tên ngốc kia vẫn còn si tình đến vậy:" Đành thôi ai biểu em lại được lòng người như vậy!"

_ À phải rồi Tâm Tâm, lúc nãy em đến Thiên Hoa sao?- Chu Ngữ bây giờ mới nhớ đến chuyện lúc nãy. Khi thấy Lãnh Hạo vội vàng ngăn cản Khương Diệc Hàn, cô đã nghi ngờ Tâm Tâm đang có mặt ở đó rồi. Bây giờ về lại thấy cái thùng này, Chu Ngữ chắc chắn chuyện cô đoán là đúng.

Kỷ Hỏa Tâm thành thật thừa nhận việc mình đã làm:" Đúng vậy! Lúc nãy em có đến Thiên Hoa lấy một ít đồ. Đây toàn bộ đều là chứng cứ buộc tội Khương gia mà em đã điều tra được." Kỷ Hỏa Tâm lấy một tập hồ sơ và một cái đĩa CD ra đưa cho Chu Ngữ và Lãnh Hạo xem.

Hai người nhanh chóng nhận lấy rồi nghe cô tiếp tục nói:" Đây là bằng chứng của vụ án 12 năm về trước. Trong đó có lời khai của một nhân chứng đã tận mắt chứng kiến vụ việc xảy ra nhưng hiện tại nhân chứng đó đã di cư sang nước ngoài. Đĩa CD này là đoạn đối thoại của Khương Trung Vũ và Tô Cẩm Vân nói chuyện đã được em ghi lại lúc nhỏ. Cũng vì vậy mà em mới bị bọn họ mưu sát, gây nên bi kịch cho chị. Em xin lỗi chị nhiều lắm!"

Chu Ngữ nghe Kỷ Hỏa Tâm nói đến không kiềm được nước mắt. Bao nhiêu bất hạnh của cô suốt mấy năm qua coi như đã được đền đáp. Chu Ngữ bật chiếc CD lên nghe thấy giọng nói của người phụ nữ vang lên:" Trung Vũ, làm sao bây giờ? Chân Hiếu Ngọc muốn đem chuyện chúng ta ăn hối lộ phát ra cho báo chí biết kìa. Còn nói muốn để thằng bé Chân Diệc Hàn nhận tổ quy tông. Ông nói nếu chuyện này đồn ra ngoài danh tiếng của chúng ta còn gì nữa chứ?"

_ Bà cứ bình tĩnh, chuyện đâu còn có đó. Hiếu Ngọc chẳng qua cũng chỉ là muốn cho Hàn tử được nhận tổ quy tông. Chúng ta lấy điểm này để uy hiếp bà ấy là được rồi.- Khương Trung Vũ lên tiếng an ủi vợ của mình. Dù sao con trai cũng là con của ông, bỏ nó cũng không đành.

Tô Cẩm Vân nghĩ đến việc cho đứa con hoang đó trở về nhà họ Khương đã cảm thấy không vui rồi. Con trai bà còn sống khỏe mạnh ra đó thì có lý gì lại phải cần một đứa khác chen chân vô chứ? Thế nên bà nhất định không chịu bèn nói với chồng:" Ông lúc nào cũng là Hàn tử, Hiên nhi của chúng ta thì làm thế nào? Để thằng bé biết có phải sẽ tội nghiệp lắm không? Tôi mặc kệ, tôi nhất định không để nó về nhà họ Khương."

_ Ây da, Cẩm Vân à, bà coi như là nể mặt tôi đi. Hiện giờ vụ việc này cũng chỉ có hai người chúng ta biết, nhượng bộ bà ta một chút thì Khương gia và Tô gia có thể bình an vượt qua sóng gió này rồi.- Khương Trung Vũ vẫn rất nhẫn nhịn nói chuyện với vợ. Quyền thế lúc này của ông ta đều phụ thuộc vào gia đình vợ cho nên ông ta không thể tự ý quyết định mọi chuyện theo ý mình được.

_ Nể mặt ông thế ai cho tôi mặt mũi đây? Đều là ông tham lam muốn một chân đạp hai thuyền còn phái người dàn cảnh cứu giúp mẹ con cô ta. Ông tưởng Tô Cẩm Vân tôi ngu lắm sao? Tôi nói rồi tôi tuyệt đối sẽ không để thằng nhóc đó về Khương gia đâu. Tô Cẩm Vân tôi dám thề nếu tôi còn sống trên đời này thì mẹ con cô ta mãi mãi cũng đừng ảo tưởng sẽ bước chân vào Khương gia này bằng không chính tay tôi sẽ giết chết bọn họ.

Khương Trung Vũ nghe vợ mình điên tiết nói chuyện hàm hồ cũng không dám phản kháng chỉ có thể lắc đầu ngao ngán:" Được rồi, bà cứ bình tĩnh đừng manh động. Tôi giải quyết là được, chỉ cần đưa cho hai mẹ con bọn họ chút ít tiền thì sẽ im như những người kia thôi."

Mặc dù Khương Trung Vũ đã hết lòng muốn giải quyết mọi chuyện trong êm đẹp thế nhưng Tô Cẩm Vân vẫn không hài lòng với cách làm đó:" Ông còn muốn cho tiền hai mẹ con nó? Vậy thì tôi lập tức cho người giết hai người họ để đỡ tốn công tốn phí. Sao ông tưởng tôi không dám à? Lúc trước là do tôi cho người hãm hại Chân gia mới khiến cha cô ta chết thê thảm như vậy. Ông nói xem tôi có dám không?"

_ Bà...

Bộp một tiếng như có vật gì đó vừa rơi xuống, khi Khương Trung Vũ và vợ ra đến cửa chỉ thấy con gấu bông nằm trên sàn. Đây chẳng phải là con gấu mà Kỷ Hỏa Tâm lúc nhỏ hay chơi sao? Thế nên bọn họ quyết định dụ dỗ để Kỷ Hỏa Tâm im lặng không nói ra những gì đã nghe. Thế nhưng Kỷ Hỏa Tâm sau khi nghe được tin động trời đó đã trở về nhà và nhốt mình trong phòng không nói chuyện với ai càng làm bọn họ thấy hoảng sợ hơn. Cứ như vậy bọn họ quyết định chờ đợi thời cơ mà giải quyết Kỷ Hỏa Tâm, để cô mãi mãi im lặng không thể nói gì nữa.

HẾT CHƯƠNG 109.