Chào Anh Bác Sĩ Tần, Chương 1:

Beta lại hết beta lại hết!!!

Editor: Melbournje

Cuối tháng 8, nhiệt độ lên tới 35°C, cuối cùng thì buổi huấn luyện quân sự cho học sinh mới của trường Nhất Trung cũng đã kết thúc, chính thức bắt đầu khai giảng.

Buổi sáng, khi trời vừa hửng lên 1 chút, Lâm Vu ngồi trên ô tô của nhà họ Thẩm, tạm biệt mẹ và bà rồi bước xuống một con đường xa lạ.

Hơn 5 tiếng sau, đã gần về trưa Lâm Vu mới đến Tấn Thành.

Xe dừng lại ở 1 nhà hàng gần trường học.

Lâm Vu đi vào phòng bao, gặp được 2 người ăn mặc chỉnh tề, ngăn nắp.

“Chú Thẩm, dì Hoàng.”

Đây là người duy nhất tại Tấn Thành mà cô quen biết, qua nhiều năm như vậy mà người nhà họ Thẩm vẫn luôn một mực đối tốt với gia đình cô.

Bà Thẩm đứng dậy, “Cuối cùng cũng đã tới rồi hả, vất vả cho cháu rồi.”

Lâm Vu: “Vẫn còn tốt lắm ạ.”

Ông Thẩm :“Có đói bụng hay không cháu? Ăn cơm xong đến buổi chiều là có thể đến trường học luôn rồi nhé.”

Bà Thẩm gật gật đầu, “Mẹ của cháu có khỏe không?”

Lâm Vu: “Mẹ cháu uống thuốc như bác sĩ kê đơn, hai ngày nay đã khá lên nhiều rồi ạ.”

Bà Thẩm: “Cháu không nên lo lắng quá, bác sĩ đã nói chỉ cần bồi bổ sức khỏe cho thật tốt thì sẽ không có việc gì nữa.”

Mày Lâm Vu hơi nhíu lại, cô đến Tấn Thành để học, mà lại cách nhà quá xa, muốn về một chuyến cũng không phải là dễ thế nên không có cách nào chăm sóc được mẹ, vậy nên cô rất lo lắng.

Ông Thẩm múc cho cô một chén canh, “Lâm Vu, cháu không nên suy nghĩ nhiều đâu. Đến nơi này thì phải cố gắng học cho thật tốt, còn mẹ của cháu ở đó thì chúng ta sẽ chiếu cố cho.”

Lâm Vu: “Cảm ơn chú ạ.”

Ông Thẩm nhìn cô, khẽ mỉm cười nói: “Đình Đình với cháu học chung một lớp, về sau có chuyện gì cứ kiếm nó nhé.”

Lâm Vu lại nghĩ đến Thẩm Nghi Đình. Lần đầu tiên hai người gặp nhau là vào năm 5 tuổi. Thẩm Nghi Đình bị bọn buôn người bắt cóc, may mắn khi đang tẩu thoát thì được mẹ cô cứu. Về sau gia đình nhà họ Thẩm tới tìm con, nên rất cảm kích nhà họ Lâm. Sau đó lại tìm hiểu rõ được gia cảnh của nhà họ Lâm nên cũng tỏ ý muốn giúp đỡ gia đình cô cải thiện cuộc sống, mỗi tội đều bị mẹ Lâm Vu từ chối.

Nhưng mà mấy năm nay, kiểu gì nhà họ Thẩm cũng sẽ mua cho Lâm Vu chút sách vở, tư liệu học tập, điểm này thì mẹ Lâm hoàn toàn không từ chối được, bởi bà cũng không có đủ tiền để mua sách cho con.

Nhưng việc mà mẹ Lâm Vu đồng ý cũng chỉ có mỗi chuyện đó mà thôi.

Cho nên, người nhà họ Thẩm đối đãi với hai mẹ con này càng thêm kính trọng.

Năm nay thi lên cấp ba, được một cái là Lâm Vu được Trạng Nguyên toàn thành phố, cho nên người nhà họ Thẩm liền thương lượng với mẹ của Lâm Vu. Lâm Vu quá thông minh, nếu chỉ học ở nông thôn thôi thì quả là đáng tiếc.

Cuối cùng, Lâm Vu đồng ý lên thành phố để học.

Ăn cơm trưa xong, Lâm Vu đi tới trường một mình. Nhà họ Thẩm đã sắp xếp mọi việc cực kì thỏa đáng, trong lòng cô âm thầm cảm kích không ngớt.

“Văn phòng của thầy Trương ở lầu 2. Cháu cứ đến đó tìm là được, nếu có việc gì thì cứ gọi cho chú.”

Lâm Vu gật đầu, “Chú với dì ở lại, cháu đi học đây ạ.”

Bà Thẩm, “Đứa nhỏ này thật là hiểu chuyện.”

Ông Thẩm, “Đúng vậy đấy. Nếu Đình Đình nhà ta mà được một nửa như nó thì tôi cũng cam lòng.”

Bà Thẩm liếc ông một chút, “Biết làm sao được.” Sau khi Thẩm Nghi Đình bị bắt cóc về thì ba mẹ nâng cô đúng như nâng trứng, hứng đúng như hứng hoa.

Bà Thẩm không mấy lo lắng, “Không biết hai đứa nhỏ này có thể thân với nhau được không nữa.”

Ông Thẩm cười nói: “Tôi nhìn đứa nhỏ này tính cách cũng không tệ.”

Bà Thẩm khóe miệng khẽ cười, “Lâm Vu rất ổn trọng, nhưng mà có một điểm nữa rất giống với mẹ của con bé, ấy là rất độc lập.”

Ông Thẩm là người kinh doanh nên đương nhiên có thể nhìn ra được. Huống chi Lâm Vu đến Nhất Trung để học, nhà họ Thẩm cũng không có giúp đỡ được gì. Vì Nhất Trung muốn có được những học sinh chất lượng nên không màng đến học phí, mỗi tháng còn có tiền trợ cấp sinh hoạt 500 tệ. Mặt khác, Lâm Vu lại là Trạng Nguyên được max điểm hóa toàn thành phố, trường học cũng đã nhìn trúng cô ở điểm này. Sau khi bắt đầu học, nhà trường dự định để cô tham gia đội học sinh giỏi. Năm nào Nhất Trung cũng có học sinh đi tham gia thi Olympic được nhận giải, nếu như đạt được giải nhất cả nước thì còn có thể được tuyển thẳng vào trường đại học danh giá nhất, nhưng mà đúng là cách này khó hơn so với học tập rồi thi bình thường nhiều.

Ông Thẩm không khỏi bật cười: “Sao đứa nhỏ này có thể thông minh như vậy chứ.”

Trong trường học là một khoảng yên ắng, thỉnh thoảng truyền đến vài tiếng lật sách vở. Lâm Vu cũng đã tìm được tới phòng làm việc của thầy giáo.

Trương Cần nhìn thấy cô, đang ngồi trên ghế ngồi bỗng nhiên đứng vụt lên.

“Là Lâm Vu đấy hả.”

“Thầy Trương.”

“Buổi sáng em mới đến hả?”

Lâm Vu gật gật đầu.

Trương Cần trấn an cười cười với cô, “Tiết đầu tiên của buổi chiều học địa lý, em đi lên lớp trước đi.” Hắc mã của thành phố năm nay tới từ một thị trấn nhỏ cách xa ngàn dặm, giáo viên toàn thành phố ai cũng đều kinh hãi. Có rất nhiều trườmg học ở Tấn Thành đều muốn cướp học sinh này về trường mình, nhưng cuối cùng vẫn là bị Nhất Trung cướp được. Chủ nhiệm cũng đã từng nói qua với anh rằng đây là một học sinh đáng chú ý nhất.

“Về sau có chuyện gì cứ tìm thầy nhé.” Trương Cần là thầy giáo mới, tốt nghiệp đại học xong rồi làm nghiên cứu sinh nửa năm, sau khi tham gia thi để biên chế rồi thì tháng chín mới chính thức đến Nhất Trung dạy học.

Lâm Vu gật gật đầu.

“Báo cáo –“ Ở ngoài cửa truyền tới giọng nói của một nam sinh.

“Vào đi.”

Thầy Trương quay đầu, hô, “Tần Hành, em tới đây đúng lúc đấy. Đây là Lâm Vu, học sinh mới của lớp chúng ta. Con bé vừa tới, em dẫn bạn lên lớp trước đi.” Anh nghĩ nghĩ, “Chỗ ngồi bên trên bàn của em còn trống đúng không, Lâm Vu tạm thời ngồi đó nhé. Thầy đi giao bài tập cho lớp 3 một chút đã. Còn nữa, em thông báo là vì giáo viên dạy âm nhạc ở tiết cuối cùng có chút việc bận nên thầy lên lớp dạy thay nhé.”

Tần Hành: “Đổi tiết nhạc thành tiết toán sao ạ?”

Làm sao mà Trương Cần lại không hiểu tâm tư của đám học sinh này, anh cười nói: “Thầy nào dám. Mặc dù vừa khai giảng, nhưng mà em cũng đừng lười biếng, chuẩn bị cho mấy cuộc thi toán đi nhé, tuy nghe đơn giản nhưng cũng có nhiều người học giỏi lắm đấy.” Trong lời nói của anh đều thể hiện sự ưu ái với học sinh.

Tần Hành nhàn nhạt lên tiếng, chỉ sợ là căn bản không có đem lời nói này để trong lòng.

Tần Hành mặc đồng phục ngắn tay mùa hè, vóc dáng rất cao, áo phông trắng và quần đồng phục màu đen. Mặt mày của thiếu niên tuấn tú, tay cầm sách bài tập, đứng ở đằng kia, phong thái tiêu sái.

Lâm Vu và anh bốn mắt nhìn nhau, khi thấy khuôn mặt anh tuấn kia thì cô hơi hoảng hốt 1 chút. Cô nhớ mang máng nụ cười của người con trai này, so với năm đó thì chả giảm một chút kiêu ngạo nào đi cả. Cô im lặng mấy giây, khóe miệng lộ ra một nụ cười nhàn nhạt, lễ phép cho có lệ chứ không hề nhiệt tình.

Tần Hành giật giật khóe miệng, lộ ra mấy răng trắng nõn. Anh đánh giá cô một chút, dáng người rất gầy, tóc buộc đuôi ngựa lộ ra cái trán trơn bóng. Cô mặc áo phông trắng, quần jean xanh, quần áo đã giặt đến nỗi bạc màu. Trên chân cô đi một đôi giày thể thao sạch sẽ. Anh biết cô, cô là người duy nhất vắng mặt ở lớp học quân sự, cũng là người đạt điểm cao nhất toàn thành phố.

Anh nhìn chăm chú con mắt của cô, cặp mắt kia rất sáng, cho người ta một cảm giác ôn nhu, nhìn sâu vào trong đó thì dường như nó có thể ẩn chứa một vật gì đó, đáng để cho người ta tìm tòi nghiên cứu. Anh nói: “Đi theo tôi, tôi dẫn cậu vào lớp.”

Lâm Vu nhẹ nói một câu, “Cảm ơn.”

Vào giờ ra chơi, lớp học náo nhiệt một cách dị thường.

Tần Hành cùng Lâm Vu đi vào, cả lớp đang huyên náo đột nhiên rất yên tĩnh, tất cả mọi người đều nhìn hai người bọn họ.

“Chỗ của cậu ở đây.”

Lâm Vu nhìn thoáng qua chỗ bên cạnh mình, có thể xác định người ngồi cùng bàn với cô là một nữ sinh. Cô đem cặp sách để xuống, lần nữa nói với Tần Hành một tiếng, “Cảm ơn.” Rồi quay người ngồi xuống, không nhiều lời nữa.

Trên bàn của cô để sách mới, chỉnh chỉnh tề tề, hẳn là bạn ngồi cùng bàn sắp xếp cho. Cô nghĩ, người bạn này chắc hẳn là một người rất thân thiện.

Tần Hành ngồi ở sau, ánh mắt suy tư nhìn cô. Cô trầm mặc ngồi ở đằng trước, tấm lưng cao thẳng tắp.

“Tần Hành, tan học đi đánh bóng không?” Khuất Thần tùy tiện ngồi ở bên cạnh anh hỏi.

Tần Hành: “Buổi tối nhà có việc rồi.”

Khuất Thần nhìn thấy Lâm Vu ở bàn trên, “Đây chính là học sinh mới mà điểm cao nhất thành phố hả?” Cậu không e dè mà nhìn chằm chằm vào Lâm Vu thật lâu, hỏi, “Chất lượng giáo dục ở nông thôn tốt như vậy sao?”

Lâm Vu có điểm cao khi thi vào cấp ba, quả thật làm cho người ta ngạc nhiên, phần nhiều hơn là được mở mang tầm mắt. Khó có được người nào điểm cao như vậy, mà lại còn là ở nông thôn.

“Tớ xem điểm rồi, điểm cô ấy cao gấp mấy lần điểm tớ.”

Từ xưa đến nay Tần Hành không để ý lắm với điểm số.

Khuất Thần đụng đụng cùi chỏ của anh, “Tại sao cậu lại đưa cô ấy đến lớp vậy?”

Tần Hành nghiêng mặt nhìn cậu ta một chút, ý là cậu nhiều lời quá rồi đấy.

Khuất Thần cười hề hề nói: “Thật hâm mộ mà! Có phải điểm cao nhất là không cần phải tham gia huấn luyện quân sự nữa không?”

Đương nhiên Lâm Vu có thể nghe được lời bọn họ nói chuyện, cô hơi cúi đầu, trên mặt không có biểu cảm gì. Trình độ giáo dục của nông thôn đúng thật là không thể so với thành phố. Cô nhìn phòng học trước mắt, sáng sủa rộng rãi, bàn học chỉnh tề lại sạch sẽ, thậm chí còn có điều hòa, máy tính, những thứ này thì trường học ở trong thị trấn đều không có.

Lâm Vu nghĩ lại lời mẹ nói trước khi đến Nhất Trung. Là mẹ làm liên lụy con, là mẹ không cho con được cái gì…

Lúc này, một cô gái vội vàng chạy tới, trong tay ôm vài cuốn sách. Bởi vì chạy bộ nên cô gái này liền thở hổn hển.

“A, cậu đã đến rồi sao!” Cô ấy nói rồi ngồi xuống chỗ của mình, nhanh chóng đem sách cất vào trong cặp.

“Tớ tên là Khương Hiểu, (*) Khương trong Khương Tử Nha, Hiểu trong xuân miên bất giác hiểu.”

______

(*) Khương Tử Nha (姜子牙), được biết đến như một vị quân sư vĩ đại, là người đã góp phần lập nên sự nghiệp nhà Chu kéo dài hơn 800 năm, là triều đại kéo dài nhất trong lịch sử Trung Quốc. Còn câu “Xuân miên bất giác hiểu” là một bài thơ của nhà thơ Mạnh Hạo Nhiên (Trung Quốc), câu này có dịch nghĩa là “Giấc ngủ đêm xuân không biết trời sáng”.

_____

“Tớ là (**) Lâm Vu. Lâm trong Song Mộc Lâm, Vu trong hoang vu.”

Khương Hiểu cười phốc một tiếng, “Là Vu trong Tiết vu hành mới đúng ấy chứ.”

______

(**) Lâm Vu (芜), Song mộc lâm (双木), hoang vu (荒芜). Còn “Tiết vu hành” (薛芜蘅), chắc là một chi tiết gì đó trong Hồng Lâu Mộng vì mình k tìm ra được. Đại khái Lâm Vu nói chữ Vu của mình là giống trong từ Hoang Vu, mà Khương Hiểu đùa lại là giống trong “Tiết vu hành” mới đúng ấy chứ =))) Thấy mình giải thích như không thôi mọi người ráng hiểu nha.

_____

Hai mắt Lâm Vu tỏa sáng, biết được là cô nàng này đã từng đọc qua truyện «Hồng Lâu Mộng».

“Tớ biết cậu. Cậu là thủ khoa của thành phố mình. Huấn luyện quân sự chúng tớ đều đã nhìn qua danh sách rồi, lớp chỉ có một mình cậu là không có tới.”

Lâm Vu khẽ cười cười.

“Cậu cười lên thật là dễ nhìn.” Khương Hiểu nhìn qua mặt của cô, “Còn nữa, sao da cậu lại trắng như vậy?

Lâm Vu: “…”

Tần Hành ở phía sau: “…”

Khương Hiểu nhìn chằm chằm Lâm Vu.

Lâm Vu có chút xấu hổ, sau khi huấn luyện quân sự xong, tất cả mọi người dì ít hay nhiều đều rám nắng rồi đen đi một chút. Cô lại có làn da được di truyền tương đối tốt giống mẹ, nó luôn luôn trắng nõn.

Khương Hiểu: “Mà sao cậu không đến tập huấn luyện quân sự vậy?”

Lâm Vu: “Mẹ tớ bệnh nên tớ không tới được.” Giọng của cô không lớn không nhỏ, Tần Hành cùng Khuất Thần đều nghe thấy.

Khương Hiểu cười cười, không hỏi thêm gì nữa, nói vài câu kiểu dạng như huấn luyện quân sự quá cực khổ, lớp mình còn có bạn nữ bị té xỉu.

Mặc dù là lần đầu gặp mặt nhưng rất nhanh hai người đã tìm được điểm tương đồng.

Khuất Thần sờ mũi, sắc mặt ngượng ngùng, cậu chuyển đổi đề tài, hỏi: “Khương Hiểu, cậu vừa mới cất thứ gì đấy?”

Khương Hiểu: “Tài liệu giảng dạy của Vương Hậu Hùng.”

Khuất Thần cười nhạo: “Từ lúc nào bìa của tài liệu giảng dạy Vương Hậu Hùng lại biến thành bìa truyện tranh rồi?”

Khương Hiểu: “Sao cậu không mở hiệu sách (?) Khuất Thần Thị đi?”

Mọi người: “……”

Chỉ có Lâm Vu im lặng, về sau, cô nói cho mọi người rằng bởi vì cô không biết Khuất Thần Thị là một cửa hàng, cho nên cô cứ tưởng Khuất Thần Thị là biệt danh của Khuất Thần.

_____

(?) Khuất Thần Thị (屈臣氏) hay còn là tên Trung Quốc của Watsons, theo giới thiệu trên web thì Watsons là nhà bán lẻ hàng đầu trong lĩnh vực Làm đẹp và Chăm sóc sức khỏe tại Châu Á.

_____

Tiết học cuối cùng, Trương Cần đúng hẹn mà tới.

“Yên tâm, thầy Dư thật sự là có việc. Thừa dịp có thời gian, thầy đến bàn giao một chút về lớp học. Mọi người hiện tại cũng biết thầy rồi chứ?”

Phòng học cười lên trong nháy mắt.

Mấy ngày huấn luyện quân sự này, Trương Cần đều đến để xem học sinh của mình, còn ai là không biết chứ.

“Hiện tại chúng ta còn chưa có 1 số ban can sự, có ai tự tiến cử không?“

Trương Cần nhìn quanh một vòng, đúng là không ai tự tiến cử.

“Vậy thầy điểm danh nhé. Lớp trưởng Tống Dật Minh, lớp phó học tập Tưởng Nam…. Đại diện môn Toán là Tần Hành, môn Anh là Thẩm Nghi Đình….” Thầy ấy vừa nhìn thành tích vừa nói, “Đại diện môn Hoá Học thì là Lâm Vu đi.”

Lâm Vu sững sờ.

Trương Cần tìm được vị trí của cô, “Quên giới thiệu cho các em biết, Lâm Vu lớp chúng ta là học sinh mới, buổi chiều vừa mới tới, mọi người nhớ giúp đỡ nhau nhé.”

Lâm Vu đứng dậy ở chỗ ngồi, sắc mặt lạnh nhạt, có chút giống như không đồng trang lứa với các bạn học.

Trương Cần khoát khoát tay, bảo cô ngồi xuống. “Thầy cũng không nhiều lời nữa, tóm lại, học tập cho giỏi, không được lãng phí thời gian. Bây giờ thì tự học đi.” Thầy Trương không dám vừa mới vào học đã mang tiếng là chiếm tiết của người khác. Từ từ rồi cái gì đến cũng sẽ đến, để bọn nhóc này chậm rãi thích ứng với cuộc sống cấp ba.

Lâm Vu mới tới đã được ủy nhiệm làm đại diện môn Hoá Học nên các bạn cùng lớp đều rất tò mò.

Nhưng mà sau này nghe nói đây đều do giáo viên bộ môn chọn nên mọi người cũng không có ý kiến gì nữa.

Rất nhanh Lâm Vu đã quen với cuộc sống cấp ba. Tính cách cô yên tĩnh, dường như không chủ động trò chuyện cùng người khác, bình thường ở lớp cũng không tiếp xúc nhiều.

Cô không thích ra ngoài, luôn luôn ngồi ở vị trí của mình, không phải làm bài tập thì là đọc sách, rồi thì nằm trên mặt bàn nghỉ ngơi.

Ở Nhất trung, học sinh lớp 10 không có chia lớp thực nghiệm mà học sinh mỗi lớp đều được máy tính sắp xếp. Ngoại trừ Khuất Thần và Thẩm Nghi Đình tìm lãnh đạo trường học xin vào lớp 2 học.

Lâm Vu làm xong đề, cầm cốc đi rót nước. Vừa ra khỏi cửa phòng học cô liền thấy Tần Hành và Khuất Thần đi tới. Hai người này dáng dấp đẹp mắt, đi đến chỗ nào đều là cũng là tâm điểm.

Lâm Vu tránh đi một cách vô ý thức.

Tần Hành cũng thấy cô, ánh mắt hai người chạm nhau một tí, rất nhanh Lâm Vu đã quay đầu đi.

Tần Hành một mặt không hiểu: “…”

Khuất Thần cười không ngừng, “Người anh em, chúng ta quá đẹp trai đến nỗi người khác không dám nhìn đấy mà.”

Tần Hành cảm thấy kỳ quái, căn cứ vào quan sát mấy ngày nay của anh, Lâm Vu người này rất yên tĩnh, ngoại trừ lúc học tập mới cùng mọi người bàn bạc, nhưng mà quan hệ với mấy người xung quanh cũng không tệ, lúc trước người bạn bàn sau hỏi cô một vấn đề, cô rất nghiêm túc giảng giải rồi phân tích. Bạn ngồi cùng bàn của anh là Tôn Dương, mỗi khi Tôn Dương không nộp bài tập, cô sẽ đến giục, còn hỏi một câu, “Cậu xem Tần Hành làm bài tập chưa, rồi đưa cho tớ luôn.” Còn khi cô nhắc đến mình thì toàn là tiện lời mới nói.

Lâm Vu hình như có chút lạnh lùng với anh.

Sau đó đến tiết Anh, cả lớp làm bài kiểm tra. Người trước người sau từ từ truyền giấy xuống, Tần Hành vuốt vuốt bút. Khi truyền đến mình, Lâm Vu quay người xuống, để hai tờ giấy ra đằng sau. Kết quả, rõ ràng là anh ngồi ngay đằng sau cô, theo lý mà nói thì cô sẽ đưa giấy kiểm tra cho anh trước, thế nhưng cô lại đưa tới trước mặt bạn cùng bàn Tôn Dương trước.

Tần Hành: “…”

Tần Hành nghiêng đầu, chậm rãi ung dung mở nắp bút, trong nháy mắt nắp bút bắn ra, vừa vặn rơi vào chỗ cạnh chân Lâm Vu.

Tôn Dương nhìn sang, hé miệng, chủ động hỗ trợ, “Lâm — “

Tần Hành quét mắt nhìn cậu ấy một cái, hô một tiếng, “Lâm Vu — “

Lâm Vu vừa mới viết xong tên, động tác dừng lại.

Chỉ nghe đằng sau truyền tới một giọng nói lười biếng: “Nhặt hộ tớ cái nắp bút với.”

***

Tác giả có lời muốn nói:

Tần Hành: Bạn học Lâm Vu hình như có thành kiến với tôi thì phải?

Vấn để này quá nan giải rồi? Ai đến nói cho cậu ấy biết đi?

***

Lời editor: Sau khi beta+edit lại chương này thì mình cũng muốn quỳ xuống lạy bản thân mình ba năm trước và xin lỗi mọi người vì đến giờ mình mới có đủ can đảm để đối mặt lại với bộ này =)))) Vì đọc lại mình thật sự không hiểu sao mình edit như vậy… Và mình sẽ up lại từ đầu luôn vậy.

Chương sau >

Advertisement

Chia sẻ:

Thích bài này:

Thích

Đang tải…