Cảm nghĩ về chuyên khoa Da liễu

Bác sỹ Nguyên Sa – Khoa Da Bệnh viện Da Liễu TP.Đà Nẵng

Bệnh viện Da Liễu TP.Đà Nẵng

https://dalieudanang.com/uploads/logoweb.png

         Mới ngày nào còn bỡ ngỡ, vai đeo ba lô, tay cầm bộ hồ sơ, lạ lẫm với con người, với mọi vật xung quanh, run run bước vào bệnh viện, vậy mà đến nay đã gần 4 tháng đi làm…
        …Tốt nghiệp 12 xong, với niềm đam mê trở thành bác sĩ, tôi đã chọn thi vào ĐH Y Dược TP HCM,  6 năm cặm cụi đèn sách với hy vọng sớm được khoác trên vai màu áo trắng. Ngày tốt nghiệp bác sĩ đa khoa, khép lại thời sinh viên, hân hoan với niềm hạnh phúc và sự tự hào của bố mẹ, cùng những lời chúc mừng của người thân, tôi lại lo đến việc chọn ngành để bước tiếp. Lúc đó cảm giác tôi rất đỗi hoang mang, nhiều câu hỏi đặt ra trong đầu : ”Đâu là chuyên khoa phù hợp với mình?”, “Làm việc ở đâu mình sẽ có thể phát huy năng lực ?”, “ai cũng bảo cuộc sống đi làm khác xa đi học, không chỉ học bệnh ở sách vở, ở bệnh nhân, mà còn học cả cách sống giữa người với người, giữa đồng nghiệp với đồng nghiệp.”
        6 năm được học lý thuyết ở trường và thực tập ở bệnh viện, có nhiều chuyên khoa để chọn lựa, nhưng mỗi người đều có sở thích và mục đích riêng cho cuộc sống của mình. Như bạn tôi, có người theo con đường Ngoại khoa, vì quan niệm rằng”muốn cái gì cũng rõ ràng, sáng tỏ, tay sờ khám,  suy nghĩ ra chẩn đoán, tự bản thân khẳng định chẩn đoán”,  có người thì yêu nụ cười và tiếng khóc trẻ con nên chọn làm bác sĩ Nhi khoa, có người lại thích thú với tiếng bùm … tặc … bùm …tặc của nhịp tim, thế là theo Nội tim mạch. Còn tôi??? Đâu là con đường tôi sẽ chọn và bước tiếp???.  Khác với những người bạn trong nhóm, tôi-một chút tham lam-một chút hoài bão, vừa thích có thời gian dành cho công việc, trau dồi kiến thức, vừa có thời gian chu toàn cho gia đình, vừa muốn có cuộc sống không quá áp lực, có thời gian chiêm nghiệm những điều mới lạ nên tôi muốn trở thành “bác sĩ khoa lẻ”- đó là cái tên mà dân y bọn tôi vẫn đặt dựa vào số tiết và đơn vị học trình. Trong số những khoa lẻ được học và thực tập, tôi muốn đào sâu về sinh lý học và bệnh học Da, muốn nhìn thấy những thương tổn da đa dạng, nhưng rất tỉ mỉ như vết trợt lở, rỉ dịch của bệnh nhân thay đổi từng ngày, dưới sự chăm sóc của nhân viên y tế trong đó có sự góp sức của bản thân, muốn thay một chiếc áo mới vào tấm bì đầy vảy của bệnh nhận bị bệnh vảy nến, hay bệnh nhân bị dị ứng thuốc, rồi quan tâm đến những tiến bộ của y học đã sử dụng Laser trong trị liệu, trong chăm sóc và làm đẹp cho con người nói chung và phụ nữ nói riêng, nên tôi đã chọn chuyên khoa Da liễu. Bởi tôi biết là một bác sĩ Da liễu, tôi vẫn có thể tiếp tục niềm đam mê của mình, vẫn chữa bệnh cứu người, vẫn được nhìn thấy  những khuôn mặt tươi vui của bệnh nhân sau khi khỏi bệnh,  vẫn tiếp tục nghiên cứu, tìm tòi và cập nhật kiến thức, vừa có thể cân bằng cuộc sống gia đình và công việc – vì tôi yêu gam màu đa sắc. Nói thế, không có nghĩa là tôi đề cao Da liễu và “hạ giá” một chuyên khoa nào, mà là cuộc sống của chúng ta được tạo ra từ cách nhìn và cách nghĩ của mỗi chúng ta.
        Mong muốn là vậy, nhưng tôi nghĩ trong cuộc sống cũng cần đến sự may mắn và cái duyên với nghề, với người thì mới thực hiện được mong muốn đó, và thật không ngờ thần may mắn đã mỉm cười với tôi.
       Rời Sài Gòn tôi quyết định về Đà Nẵng lập nghiệp, tôi được một chị bác sĩ quen thân giới thiệu đến gặp bác GĐ bệnh viện Da liễu – nơi chị đang công tác, xin được cuộc hẹn, tôi run run bước vào phòng Giám đốc, lần đầu tiên trong đời cầm đơn xin việc, tôi cảm thấy rất hồi hộp, căng thẳng, lo âu…nhưng những cảm giác ấy hầu như tan biến khi tôi bắt gặp nụ cười và ánh mắt đầy thân thiện của bác GĐ, tôi như lấy lại nhịp thở đều, bình tĩnh trình hồ sơ cho bác. Xem xét hồ sơ của tôi, suy nghĩ một hồi và bác cho tôi cuộc hẹn phỏng vấn. Cuộc phỏng vấn diễn ra tốt đẹp, tôi được nhận vào làm việc tại bệnh viện, được phân công công tác tại khoa Da. Những ngày đầu làm việc của tôi thật quá lạ lẫm, kiến thức 6 năm học đa khoa, trong đó 2 tuần thực tập tại Bv Da Liễu TP HCM, và những giờ lý thuyết trên giảng đường, thật quá ít ỏi, tôi như cậu học trò vừa bước vào lớp mới, bỡ ngỡ, ngại ngùng. Ngoài công việc chuyên môn tôi còn phải làm quen với các thủ tục hành chánh, hồ sơ bệnh án, mọi thứ như mới bắt đầu.  Vào khoa, tôi được bác sĩ trưởng khoa và các bác sĩ trong khoa giúp đỡ, hướng dẫn tận tình từ những mặt bệnh thông thường như: Thủy đậu, Zona, Mày đay cấp, Viêm da cơ địa…đến những mặt bệnh khó hơn như Vảy nến, Lupus ban đỏ hệ thống, Dị sừng Darier, Pemphigoid, Pemphigus, …Mỗi ngày đi làm của tôi là một “sàng” kiến thức học được, góp phần làm cho cuốn ”Nhật ký bệnh học và điều trị bệnh Da” của tôi ngày một dày thêm.
Bốn tháng trôi qua, kinh nghiệm tích lũy cần có của một người bác sĩ đối với tôi vẫn còn quá ít, nhưng tôi tin rằng chỉ cần chịu khó lăn lộn lâm sàng, học hỏi đàn anh đàn chị đi trước, cần cù nghiên cứu tài liệu thì ước mơ trở thành bác sĩ có tay nghề vững vàng sẽ sớm đạt được.
          Khi còn là sinh viên tôi thường nghe các bậc đàn anh, đàn chị bảo với nhau rằng: ” Môi trường làm việc là yếu tố quan trọng quyết định sự thành công, lòng nhiệt huyết và sự cống hiến của bản thân.” Vươn ra khỏi cổng trường Đại học, tôi càng thấm sâu câu nói đó.
          Xin được gởi lời cám ơn chân thành đến những người đã từng giúp đỡ, sẻ chia, để tôi có điều kiện được cùng làm việc dưới mái nhà chung “bệnh viện Da Liễu – Đà Nẵng” Chính nơi này đã cho tôi cảm nhận được sự thân thiện, ấm áp, quan tâm chia sẻ lẫn nhau, nơi có những cánh tay chung sức chung lòng giúp đỡ nhau trong công việc, nơi có những nụ cười ấm áp, vui vẻ sau một ngày làm việc căng thẳng. Tôi tự hào và vui sướng khi được trở thành nhân viên của bệnh viện, nơi mà tôi vẫn sẽ giữ được ngọn lửa nhiệt huyết với nghề, để thực hiện trọng trách cao cả của người khoác trên vai chiếc áo blouse.
          Là một bác sĩ mới chập chững vào nghề, tôi tự hứa với lòng rằng: phải cố gắng, nổ lực thật nhiều, thật nhiều, trong công việc, trong nghiên cứu, để đóng góp một phần công sức nhỏ bé, của mình vào nhiệm vụ chăm lo sức khỏe cho toàn dân.