Biển Mặn
Biển Mặn là ca khúc nổi tiếng của ca nhạc sĩ Nhật Trường (Trần Thiện Thanh).
Nội Dung Chính
Biển Mặn
Tác giả
Trần Thiện Thanh
Thể loại
Nhạc quê hương
Sáng tác năm
1967
Ca sĩ tiêu biểu
Nhật Trường
Hoàn cảnh ra đời
Ca sĩ và cũng là bác sĩ quân y Trung Chỉnh, là người thường đi lưu diễn chung với Nhật Trường – Trần Thiện Thanh ở các tiền đồn vào thập niên 1960. Trên chương trình ASIA, Trung Chỉnh kể lại rằng có một lần đi lưu diễn xa chung với nhạc sĩ Trần Thiện Thanh ở Qui Nhơn và di chuyển bằng phi cơ. Khi bay ngang qua Phan Thiết, là quê hương của Trần Thiện Thanh, cũng là nơi mà nhạc sĩ được sinh ra, lớn lên và lập gia đình tại đây. Trung Chỉnh thấy Trần Thiện Thanh nhìn xuống biển xanh qua cửa sổ của phi cơ với nét mặt tư lự, một lúc sau đó thì lấy trong túi ra một cuốn sổ tay nhỏ để viết vội vài dòng. Biển Phan Thiết năm 1967 Sau đó thì ca khúc Biển Mặn đã ra đời, mang những suy tư về đời lính, về một vùng quê đã nuôi lớn người nhạc sĩ tài hoa bằng muối biển mặn.
Xuất hiện trong
CD
Tên CD
Vị trí/bài số
Ca sĩ thể hiện
Thời lượng
TNCD411 – Tâm Sự Người Lính Trẻ
1/11
Quang Lê
5 phút 17 giây
TNCD539 – Bảo Khánh – Đêm Trao Kỷ Niệm
10/11
Bảo Khánh
Lời
Đoạn 1
Cao ngất Trường Sơn
Ôm ấp tình thương nước ra sông nguồn
Tìm về biển Đông
Tình yêu thành sóng Thái Bình Dương
Rồi từng đêm sương
Sóng vỗ về ru giấc quê hương
Nhưng quê hương chưa ngủ
Khi bom đạn tơi bời còn nhục nhằn dưới ruộng trên nương.
Đoạn 2
Tôi thức từng đêm thơ ấu
Mà nghe muối pha trong lòng
Mẹ là mẹ Trùng Dương
Gào than từ bãi trước ghềnh sau
Tuổi trời qua mau
Gió biển mặn nuôi lớn khôn tôi
Nên năm hăm mốt tuổi
Tôi đi vào quân đội mà lòng thì chưa hề yêu ai.
Đoạn 3
Người yêu tôi, tôi mới quen mà thôi
Lúc dừng quân trên vùng vừa tiếp thu
Vùng hoang vu bóng dừa bờ cát dài
Gió lên từng chiều vàng nàng xõa tóc trên biển xanh
Người yêu tôi hay khóc trong chiều mưa
Lúc màu xanh biển mặn đục sắc mây
Bảo yêu anh em muốn chuyện đôi mình
Như màu xanh biển tình trong ngày trời xinh rất xinh.
Đoạn 4
Tôi đến lại đi
Xa vắng đời tôi chiến chinh lâu dài
Miệt mài đời trai
Vượt truông dài che khuất biển xanh
Đẹp tựa trong tranh
Gót bùn lầy cho lúa thêm xanh
Trong bao lần quân hành
Tôi qua vùng khô cặn
Mồ hôi thành biển mặn trên môi.