Bác sĩ có độc – Thư Viện PDF

Phải có một tình yêu và sự dũng cảm thế nào mới có thể lướt qua hàng ngàn khuôn mặt khác nhau nhưng chỉ yêu một linh hồn.
Cô có hàng vạn khuôn mặt, nhưng trong cả đám người đó chỉ có mình anh là liếc mắt một cái đã nhận ra cô.
He was my North, my South, my East and West
‘Chàng từng là hướng Đông, hướng Tây, hướng Nam và cả hướng Bắc của ta’
– Funeral Blues by W. H. Auden –

Trích đoạn :
Sáu rưỡi chiều luôn là giờ cao điểm trên tàu điện ngầm.
Chu Sênh Sênh vất vả lắm mới vượt qua trăm nghìn cay đắng mà chen chân lên tàu, không ngờ vừa mới bước lên đã trở thành miếng thịt kẹp giữa hai người, đến một chỗ đứng nhỏ nhoi cũng không còn nữa mà nhanh chóng bị đẩy ra ngoài.
Trên tàu điện đông người đáng sợ vô cùng, ngực dán tận vào lưng, khiến người ta nghi ngờ không chừng chỉ một giây thôi vì chen chúc nội y cũng bị xẹp luôn mà chẳng phát hiện ra được.
Trong đám người chen chúc bị đẩy xuống cùng cô còn một tên rất trẻ tuổi, đương khi mọi người đang nhốn nháo thì hắn ta còn lại gần đỡ cô đứng dậy: “Thành phố Bắc dạo này đông vậy đấy, dần dần sẽ quen thôi chị ạ.”
Chen lấn nãy giờ khiến cô hơi choáng váng, phía sau lưng lại có người vừa đỡ, nên cô liền ngẩng đầu rồi vội vàng nói cám ơn.
Tên kia gương mặt rất xấu xí, hắn nhếch miệng cười với cô, rồi thả tay cô ra, nhanh chóng xoay người bỏ đi. Chu Sênh Sênh còn đang bận cảm khái thời đại này rồi, cái suy nghĩ không nên nhìn mặt mà bắt hình dong quan trọng cỡ nào chứ. Mọi người cứ nhìn cậu ta thử xem đi, một người trông bề ngoài thô tục thế kia cũng có thể là Lôi Phong sống đấy.