Anh thương em nhiều lắm cô gái ạ
Anh thương em nhiều lắm” câu nói mà hơn cả 3 từ “anh yêu em”, cái ôm chặt vào lòng, ghì cằm anh lên mái tóc của em, tay anh vuốt ve nhẹ nhàng thủ thỉ với em rằng “anh thương em nhiều lắm”. Cô gái của anh đã bật khóc, anh không biết vì lý do gì nhưng anh đoán được trong giọt nước mắt đó là tổn thương ùa về và sự ấm áp khi trong vòng tay anh.
Giây phút ấy em có biết không, anh yêu em và yêu nhiều lắm, anh không biết rằng cô gái đang trong vòng tay anh lại mềm yếu đến vậy, ngoài kia em mạnh mẽ bao nhiêu, bao nhiêu sóng gió đến với em mà em vẫn thản nhiên như vậy. Nhưng anh thì khác, anh chẳng thấy em như vậy đâu em, bên anh em như một đứa trẻ vậy, nũng nịu vô cùng, anh luôn phải bảo vệ cho cô gái ấy vì anh lo không có anh ở bên cô ấy biết phải làm sao.
Bài viết:
Nhưng không phải, không có anh em vẫn mạnh mẽ và cứng cỏi lắm, cô gái của anh sắt đá hơn những gì anh nghĩ và anh thấy, nhưng một lần nếu ai đó nhìn vào đôi mắt ấy, thấy giọt nước mắt ấy đọng lại mà chẳng rơi xuống thì mới thấy được cô gái của anh mỏng manh đến nhường nào.
Anh thương em nhiều lắm, cô gái của anh chỉ cần vài cảm xúc là em yếu mềm rồi, nhưng không ai nhìn thấy đâu. Anh nói với em rằng, em không việc gì phải tỏ ra mạnh mẽ trước mặt anh đâu, vì em có mạnh mẽ thế nào thì vẫn mềm yếu lắm. Anh biết điều đó rõ hơn ai hết.
Nhưng em ơi Anh thương em lắm, thương sự chịu đựng của em, thương sự khắt khe của em với cảm xúc bản thân, thương em ngày mưa gió một mình trên đường đời mà không ai lắng lo cho em, không ai đón đưa, không ai chăm sóc em khi em bệnh, không ai cho em sự bình yên khi cuộc sống em muốn ngã gục.
Thương em , anh biết phải làm sao đây em ơi, khi màn đêm buông xuống nỗi nhớ em ùa về với từng ký ức ngày xưa, em nói cười, em bắt anh đi ngủ không em không ngủ được, em kêu anh lấy nước cho em “anh ơi, cho em xin cốc nước được không”. Giọng nói em nhẹ nhàng, anh biết ngay là nịnh hót anh rồi nhưng anh ấm áp lắm, giờ ở nơi đó em một mình chắc em cô đơn lắm, ngàn lời xin lỗi anh cũng không thể bù đắp cho em được.
Anh thương em lắm, ngày mình xa nhau em đã khóc thật nhiều, nhìn bóng em khuất xa dần mà đôi chân anh không thể nhúc nhích, đôi tay anh không thể đưa ra giữ em lại, con tim anh đau thắt, anh mong sao khoảng thời gian đó không xảy ra, không mang chúng ta rời xa nhau.
Anh vẫn thường vào trang mạng xã hội của em để theo dõi em, nhưng dường như em biết nên em chẳng để thông tin gì cả ngoài những sự mạnh mẽ giả tạo của em. Nhưng rồi mỗi lần thấy em mỏng manh anh lại lo, lo em đang khóc trong bóng tối một mình, lo em đau lòng đến nghẹt thở, anh nhớ em.
Thi thoảng anh đi qua công ty em, chỉ mong một lần nhìn thấy bóng dáng quen thuộc mà anh thầm mong mỏi, nhưng điều đó hoàn toàn vô vọng, con đường góc phố ấy quen thuộc lắm em à, quán quen ấy anh nhìn thấy em đang ngồi đó có anh bên cạnh chọc phá em cho em tức, rồi hai đứa lại vui vẻ bên nhau.
Anh nhớ lắm em ạ, bức hình mình chụp chung vẫn còn đây, em vẫn cười tươi và làm đủ trò, nhưng quá khứ làm sao có thể trở thành hiện thực đúng không em. Em ơi! Mùa đông đang đến rồi đấy, sáng sớm đi làm em nhớ mặc áo khoác nhé, đi đường em đừng chạy xe nhanh nữa, nhớ ăn uống đầy đủ biết không.
Vấn đề ăn uống của em là anh lo lắng nhất, bởi vì em có mấy khi ăn uống đúng bữa đâu, cứ thích gì là ăn, ăn giờ nào cũng được, có hôm anh không nhắc là cũng không thèm ăn luôn, rồi lại bảo anh mua đi rồi em ăn. Em vẫn dễ thương và đáng yêu một cách bướng bỉnh.
Em à anh thương em lắm, cô gái của anh sẽ hạnh phúc khi không có anh chứ, em ổn chứ, anh không biết mình xa nhau là đúng hay sai, nhưng mỗi lần nghĩ đến em anh lại lo lắng rằng em một mình nơi này liệu em phải làm sao với những tổ thương. Trong anh tâm trí rối bời, hãy cho anh thời gian em nhé, em từng nói “nếu là của nhau thì đi một vòng sẽ trở về bên nhau thôi”
Anh thương và nhớ em lắm!!!