#14293: Cảm xúc sẽ thế nào khi người mình thích có người yêu ? Sẽ | Confession
admin
5 năm trước
#14293: Cảm xúc sẽ thế nào khi người mình thích có người yêu ? Sẽ
#14293: Cảm xúc sẽ thế nào khi người mình thích có người yêu ?
Sẽ có một cơ số người nói: “Crush có người yêu rồi thì bỏ quách đi thích đứa khác”, hay “Chỉ là crush thôi, việc gì phải quan trọng ?”
Thật sự, mình lại nghĩ, không dễ như vậy.
Mình thích cậu ấy, đến nay, chắc cũng được gần 2 năm rồi.
Mình ngoại hình cũng tàm tạm, cao 1m72, không béo không gầy. Cậu ấy chắc hơn 1m55 chút xíu, không xinh nghiêng thành đổ nước, nhưng đủ để làm mình xao xuyến cả thanh xuân.
Trước, cả hai học chung cấp 3, sau thi đại học, mình học kém hơn, kết quả thi yếu hơn nên vào một trường tầm trung. Cậu ấy thì vào NEU, khoa kinh tế. Mình không phải kiểu người yêu thầm, nên từ hồi cấp 3 mình đã công khai tình cảm của mình với cậu ấy rồi. Tất nhiên, không được chấp nhận. Những năm tháng cấp 3, đối với mình, mặc dù bị cậu ấy “phũ” rất nhiều lần, mình vẫn cảm thấy đó là những năm tháng tuyệt vời nhất. Chưa bao giờ mình lo nghĩ, hay mặc cảm điều gì với cậu ấy. Người con trai năm mười bảy tuổi đó, là mình, vẫn vô tư lo tính đến đại học sẽ theo đuổi cậu ấy thế nào, lòng tự tính về các khó khăn khi học khác trường như vậy, …
Phải, lo tính, cho đến khi lên đại học.
Có một ngày, bỗng dưng <a href=”https://confession.vn/14193-co-con-ban-nau-an-nhu-cai-con-cc-la-nhu-the-nao-em-the-la-song-t/” title=”mình” alt=”mình”>mình</a> cảm thấy mọi điều không dễ dàng như kế hoạch được vạch ra.
Có một ngày, mình cảm thấy mình thấp kém hơn cậu ấy nhiều điều quá …
Ngày đó, mình tự dưng nghĩ rằng, làm thế nào mình đấu lại được với tất cả những người con trai ngoài kia cậu ấy có thể yêu quý ?
Từ ngày lên đại học, mình vẫn theo dõi face cậu ấy thường xuyên, nhưng có một khoảng thời gian, mình đã ko nhắn gì, không nói gì với cậu ấy nữa. Đó là ngày mình thấy một video mà cậu ấy tham gia một trò chơi, trong trò chơi đó cậu ấy đã ôm một người con trai khác.
Hờ, như một nhát dao đâm vào tim mình vậy.
Từ bé mình bị run tay, nhưng phải để ý kĩ mình mới nhận ra được. Vậy mà trong khoảnh khắc ấy, khoảnh khắc mình rê chuột tua lại đoạn đó, tay mình run lên rõ ràng, và tim như có cảm giác như mình đang bị rơi từ trên cao xuống vậy. Một cảm giác như là hụt hẫng, nhưng hơn gấp nhiều lần. Cổ họng mình nghẹn lại, chưa bao giờ thấy bất lực như vậy.
Có những điều, cố gắng thế nào, vẫn là vô ích.
Tất nhiên, đó chỉ là một trò chơi, việc phải ôm người khác ngẫu nhiên như cậu ấy nghĩ rằng không có chuyện gì cả.
Với mình, kẻ mà chạm nhẹ vào tay cậu ấy thôi cũng không dám, ngày hôm ấy, cả thế giới như chẳng còn gì quan trọng.
Từ lúc ấy, mình không chủ động nhắn cho cậu ấy nữa. Mình sợ làm phiền cậu ấy. Mình làm mọi điều có thể để quên được hình ảnh đang loanh quanh trong đầu đó, từ việc chơi game nhiều hơn, lang thang trên phố nhiều hơn, đến việc cố tập thích một người khác, … Mọi nỗ lực của mình cũng đã có kết quả, mọi điều để cố gắng quên cậu ấy đi dần dần đều có tác dụng. Tất nhiên, mình vẫn thất bại trong việc thích một người khác, có lẽ là không ai có thể thích được mình.
Bẵng đi một vài tháng, cho đến lúc mình cảm thấy có lẽ mình đã tốt hơn, những cuộc trò chuyện mới lại bắt đầu.
Suốt khoảng thời gian đó, cậu ấy vẫn không thích ai, điều đó giúp mình thêm tự tin để tiếp tục với cậu ấy.
Nhưng rốt cục, đúng như cái tiêu đề phía trên mình đã viết, cậu ấy đã thích người khác.
Giữa lúc mình đang nghĩ xem làm thế nào để đến được với cậu ấy thì người đó tới. Rất bình thường, chỉ một thời gian ngắn nói chuyện, anh ta đã lay động được cậu ấy.
Cảm giác thật khó tả …
Gần hai năm theo đuổi, hai năm tương tư, không bằng nổi vài ba tháng với người lạ. Không, với mình là lạ, có lẽ với cậu ấy thì lại là thân quen. Nếu nói buồn thì không đủ, vì đã bao lâu buồn rồi chứ không chỉ đến hôm nay. Vốn từ hạn hẹp, tự mình cũng không diễn tả nổi cảm xúc của mình nữa.
Chỉ biết là khi đánh những dòng này, mình cảm thấy cuộc sống thật vô nghĩa. Tự nhiên có ý nghĩ, mình đánh đổi cả thanh xuân để làm điều gì đây ?
Khi bạn coi ai đó là cả thế giới, phút giây đánh mất người ấy, chỉ muốn hét thật to lên. Vì có cái gì đó nghẹn cứng ở cổ họng, lại không dám bộc lộ ra ngoài mặt vì không muốn người thân lo lắng.
Là con trai, mình không sướt mướt gì đó nhiều. Lúc biết tin thì khóc, tự nước mắt chảy ra, lâu rồi mi mắt cũng khô nên lần này lại thấy lạ lẫm. Không khóc tồ tồ như ngày còn bé, không giàn giụa nước mắt như mới một năm trước bất lực khi không được cậu ấy chấp nhận. Nỗi buồn không đánh gục mình một phát để cuộc sống kéo mình lên như trước. Nó gặm nhấm mình từng chút <a href=”https://confession.vn/14254-ung-anh-la-mot-thang-vo-dung-vuot-nhe-mot-chut-ca-phe-anh-phuc-v/” title=”một” alt=”một”>một</a>. Hôm qua biết tin thì nhìn thấy từ đầu tới cuối những kỉ niệm rõ ràng nhất về <a href=”https://confession.vn/an-vo-ly-vo-bau/” title=”cậu” alt=”cậu”>cậu</a> ấy, chỉ thoáng qua cũng đủ để nghĩ cả đêm. Hôm nay thì từng chút một nhớ lại, lộn xộn và không theo quy tắc gì nữa. Mọi việc như chơi game, nghe nhạc, đều vô ích. Sáng tự dưng tự bật nhạc của Phạm Hồng Phước nghe, thấm từng chút một.
Mình viết confessions này, dù đã là người bao lần trải qua nỗi buồn, vẫn muốn xin ý kiến mọi người xem lần này mình phải làm gì ? Chắc chắn là không thể tiếp tục được nữa, mình không muốn làm cái đuôi cả đời như vậy, nhưng mình lại không thể ngừng nghĩ về cậu ấy. Liệu có cách nào để ngừng nỗi buồn lại không ? Xin cảm ơn, và mình cũng khuyên những ai sắp bắt đầu tình yêu của mình, theo như một bài hát mà mình mới nghe: “Đừng xem ai đó là cả thế giới, biết đâu ngày mai mà mình chơi vơi … “
0
0