Em đau lắm anh biết không?

Ngày 22 tháng 05 năm … Mặn đắng … Chua chát … Nước mắt rơi nhạt nhòa …

 

Bạn đang đọc: Em đau lắm anh biết không?

Tại sao chứ ? Tại sao ? Ưhm, mình chỉ là một con ngốc trong mắt mọi người thôi sao ? Một con rối làm trò cười cho người khác. Tại sao lại hoàn toàn có thể đối xử với mình như vậy chứ ? Yêu đâu phải là một cái tội, vậy tại sao lại mang tình yêu của mình ra để đùa giỡn ? Mình yêu anh chân thành, tha thiết dù biết rằng đó chỉ là tình cảm đơn phương. Mình gật đầu tổng thể. Ngờ đâu … Đau quá ! Ngột ngạt quá đi mất ! Chạy trốn. Lần tiên phong trong đời mình phải chạy trốn bản thân. Mình không đủ can đảm và mạnh mẽ để cạnh tranh đối đầu với thực sự. Giờ đây, một mình ngồi nơi này, mình mới thật sự hiểu rõ thế nào nỗi đơn độc. Khóc ư ? Ừ, mình sẽ khóc thật nhiều để rửa trôi tổng thể, tình yêu lẫn bóng hình anh trong trái tim mình. Mình có yếu ớt quá không ? Nhớ có lần nghe anh nói : ” Nhìn em can đảm và mạnh mẽ vậy mà bên trong lại rất yếu ớt “. Ưhm, là mình đấy sao ? Mình ghét anh, ghét thật nhiều. Ghét toàn bộ những gì mà mình đã từng yêu. Biết đến khi nào thì nỗi đau này hoàn toàn có thể nguôi ngoai đây ? Em đau lắm anh biết không?  - 1 Ngày 22 tháng 05 năm … Em đau lắm anh biết không ? Vậy là đã một năm rồi, kể từ ngày mình biết được tổng thể thực sự về tình cảm của mình và Anh. Một năm qua, mình đã phải sống trong rất nhiều nỗi đau, nước mắt và những suy tư dằn vặt của một cuộc tình đơn phương. Cứ sau mỗi giọt nước mắt, lại là những dòng tâm lý chín chắn hơn, và sau đấy thì mình lại càng hoàn toàn có thể khẳng định chắc chắn được rõ hơn tình cảm trong lòng, và mình cũng biết được mình nên làm gì, xử sự ra làm sao là khôn khéo nhất. Hôm nay, 22.05, là ngày kỉ niệm của mình, ngày tròn một năm … Mình đã có thời hạn một năm qua để tâm lý, để tự xét lại bản thân, và giờ thì mình đã quyết định hành động, mình sẽ chọn cho mình một hướng đi từ ngày này trở về sau …

 

Khi mình viết những dòng chữ này, là khi mình thấy trong lòng thanh thản nhất, là khi mình đang ngồi một mình trên đỉnh núi cao, nơi cao nhất mà mình hoàn toàn có thể đến. Mình đã lấy lại rồi hòn đá năm xưa mà mình đã bỏ nó lại đơn độc trên nơi đây. Thấy sao mà mình nhẫn tâm quá ! Riêng bản thân đơn độc tự khổ là đủ rồi, vậy mà mình lại còn nhẫn tâm để cho hòn đá đơn độc giống mình nữa. Nhưng đá ơi ! Từ giờ đây, hai đứa mình sẽ không phải buồn nữa đâu, tao sẽ mang mày về lại với tao, mày sẽ mãi bên tao như trước kia nha. Còn 8 ngày nữa thôi, 8 ngày nữa là mình sẽ trở thành thiếu nữ thực sự, 8 ngày nữa mình sẽ tròn 18 tuổi, tuổi trưởng thành. Và mình biết, tâm lý và hành vi của mình cũng sẽ phải trưởng thành hơn rất nhiều. Mình quyết định hành động và xin trân trọng tuyên bó với bản thân, với tuổi 18 sắp đến, với trời cao, mây trắng, với núi rừng xanh thẳm, với muôn ngàn sinh linh nhỏ bé nơi đây : Tôi từ nay sẽ không khi nào đau khổ vì tình yêu của mình dành cho anh nữa. Từ nay tôi sẽ cố gắng nỗ lực sống thật vui, thật niềm hạnh phúc với những gì mình đang có, và tôi cũng sẽ nỗ lực nhiều hơn nữa để có được những điều ấy. Tôi sẽ cười thật nhiều, mơ ước thật nhiều và cho đi thật nhiều. Nhưng, có một điều duy nhất, tôi xin toàn bộ, đừng ai bắt tôi phải quên đi anh, tôi … không hề làm được điều đó. Cứ để cho mọi việc lẫn tình cảm trôi theo thời hạn … Ngày 22 tháng 05 năm … Thật đáng cười, năm nào vào ngày này mình bảo tự nhủ là sẽ quên anh, vậy mà … Phải thú nhận là quá khó để hoàn toàn có thể quên đi một người mình từng yêu. Nhưng đến giờ phút này đây thì tình cảm của mình dành cho anh hết thật rồi. Chẳng còn yêu thương. Chẳng còn nhung nhớ. Chẳng còn oán hận. Chẳng còn đau nhói. Với mình, anh giờ đây chỉ là quá khứ buồn. Mà đã là quá khứ thì … đâu có gì đáng để nuối tiếc, đúng không ? T. giờ đây không còn như thời xưa nữa, không còn tha thiết với tình yêu quá khứ, không còn cố gắng nỗ lực sống với ký ức buồn. T. giờ đây đang sống rất tốt với hiện tại. Không lo âu muộn phiền, không phải nhói lòng vì yêu.

 

Chỉ đáng tiếc một điều là … T. đã mất cảm xúc với tình yêu rồi. Sợ yêu, đúng hơn là vậy. Sợ rằng bản thân không đủ can đảm và mạnh mẽ để cạnh tranh đối đầu với đắng cay thêm lần nữa. Nhưng … T. thích như thế này hơn. Tự do tự tại bay lượn giữa khung trời niềm hạnh phúc. Theo Hoa học trò