Mối tình xuyên Việt của chàng ‘sọ dừa’

Hà NộiChàng trai Vũng Tàu có biệt danh ” sọ dừa ” vì 35 tuổi mà thân hình vẫn như trẻ con còn cô gái làm công nhân ở TP.HN. Tình yêu đã đưa họ về chung một nhà .Đồng hồ điểm 20 h, Phạm Hữu Thọ lăn tròn trên đệm xuống sàn nhà, dùng lực đẩy đầu về phía tủ lạnh. Anh dùng cánh tay phải mềm oặt để bấm công tắc nguồn nồi cơm. Xong xuôi, anh liên tục lăn về phía chiếc điện thoại cảm ứng, bấm phím gửi tin nhắn : ” Vợ về chưa ?, Chồng cắm cơm rồi ” .Vừa ra khỏi cổng một khu công nghiệp ở Bắc Thăng Long ( Đông Anh, Thành Phố Hà Nội ), chị Phạm Thanh Hoa gọi luôn cho chồng : ” Em đang về rồi. Chờ 10 phút em mua cho hộp cafe. Anh cần gì nữa không ? “. Anh Thọ nhấp nháy đôi mắt, đùa : ” Chỉ cần vợ mập thôi ” .Vợ chồng chị Thanh Hoa, anh Hữu Thọ trong căn chung cư thuê tại Đông Anh, Hà Nội, hôm 28/11. Ảnh: Phan Dương.

Vợ chồng chị Thanh Hoa, anh Hữu Thọ trong căn chung cư thuê tại Đông Anh, Hà Nội, hôm 28/11. Ảnh: Phan Dương.

35 tuổi nhưng Phạm Hữu Thọ vẫn như một em bé. Chân tay không tăng trưởng, khuôn mặt cũng không dễ nhìn. Rất khó khăn vất vả để ngồi nên anh chỉ nằm và chuyển dời bằng cách lăn. Những năm chưa lấy vợ, sống cùng cha mẹ ở Bà Rịa – Vũng Tàu, thi thoảng anh mới được ra khỏi phòng, đi cafe. ” Tôi như cục thịt, đặt đâu nằm đấy “, anh nói .Một lần thấy chị họ gửi tin nhắn trên điện thoại cảm ứng, Thọ mê lắm. Song anh nghĩ, mình không biết chữ thì làm thế nào mà dùng được. Chàng trai mày mò tự học lại bảng vần âm nhưng cái tai điếc khiến anh mất cả tuần cũng không ” ngấm ” được mấy chữ .Một chiều buồn quá, Thọ lên xe lăn ra đầu ngõ uống cafe, không may bị vấp cục đá, té ngã phải đi viện. Sau hôm ấy người anh đau không nhúc nhích được. Nằm trên giường, ý nghĩ phải học chữ để dùng điện thoại thông minh cứ bám riết trong đầu. Thọ nghĩ ra cách nói câu gì thì nhờ đồng đội viết ra và chỉ cách đọc, dần như thế mà đọc thông. Anh mua điện thoại thông minh và chăm chuyện trò với bè bạn tứ phương để viết thạo. Từ năm năm nay, Thọ khởi đầu bán hàng qua mạng, việc làm đủ để nuôi sống mình, với thu nhập khoảng chừng 5 triệu đồng mỗi tháng .Chị Phạm Thanh Hoa, 40 tuổi, là một người mua ” ruột ” của anh Thọ. Từ hai năm trước chị đã hay theo dõi những livestream bán hàng của Thọ. Mỗi lúc anh vắng khách, chị hay vào phản hồi. Thấy anh có tâm trạng, chị cũng hỏi han. Một lần, Thọ tâm sự chuyện yêu đơn phương một cô gái, chị Hoa khuyến khích anh tỏ tình. Có điều cô gái đó bỏ chạy và từ đó tránh anh tránh như tà. Chàng trai hụt hẫng, lại tìm đến chị Hoa để trút bầu tâm sự .Chị Hoa hay đưa chồng đi chơi tại Ecopark, Long Biên. Anh chị dự định hết năm nay sẽ đưa chồng về quê sinh sống, nơi chị có thể chạy taxi, còn anh sinh hoạt cũng tiện. Ảnh: Nhân vật cung cấp.Anh Thọ ít được đi đây đó. Từ ngày chị Hoa đón ra chăm, chị liên tục cho anh đi chơi. Ảnh : Nhân vật phân phối .Bản thân chị Hoa lấy chồng từ năm 18 tuổi theo nguyện vọng của cha mẹ, nhưng cuộc hôn nhân gia đình không tình yêu kết thúc khi con gái chào đời. Từ hơn chục năm trước Hoa đã ra Thành Phố Hà Nội làm công nhân và bám trụ tại đây nuôi con học tập, xây được nhà ở quê và mua xe hơi. ” Lúc trẻ thì chơi với con, khi già thì chơi với cháu “, người phụ nữ quê Triệu Sơn, Thanh Hóa hoạch định cuộc sống .Từ khi trò chuyện nhiều với anh Thọ, chị càng thấy quý. Anh chỉ ở trong bốn bức tường nhưng cách chuyện trò mưu trí, dí dỏm. Nhiều lần, lối tâm lý của ” chàng sọ dừa ” làm chị phá lên cười giữa những giờ giải lao. Một ngày, tự nhiên chị nảy ra ý nghĩ, nhỡ con gái lấy chồng xa, cha mẹ già yếu qua đời, sẽ cũng chỉ có một mình cô quạnh tuổi già. Mà lấy một người chồng lành lặn thì lại sợ họ cờ bạc, rượu chè. ” Hay là lấy anh Thọ. Anh ấy nằm ngoan như em bé, dễ nuôi, mà mình thì cũng chỉ cần một người trò chuyện “, chị nghĩ .Từ phía anh Thọ, thời hạn đầu vẫn ” kiêu ” bởi tiêu chuẩn của anh là một người con gái ” gầy và kém tuổi “. Một hôm khác, anh tâm sự về chuyện mái ấm gia đình và thân phận như ” tầm gửi ” của mình, chị Hoa khóc. ” Thấy cô ấy thương mình nên tôi rung động hơn “, anh san sẻ .Kẻ Bắc, người Nam nhưng họ khởi đầu yêu nhau từ mùa hè năm nay. Từ lúc đó, anh Thọ đã tiếp tục bày tỏ mong ước được sum vầy với chị Hoa. Nhưng chị hẹn anh đợi thêm một năm nữa vì vẫn đang phải cố gắng nỗ lực làm để trả nợ mua xe và tích góp một khoản dự trữ trước khi bỏ phố về quê .Một tối trước Trung thu, thấy anh Thọ ăn bữa cơm muộn nguội ngắt, nhìn mâm cơm nóng giãy, ăm ắp thức ăn của mình, chị Hoa không cầm lòng được nên muốn vào thăm. Anh Thọ thưa chuyện với mái ấm gia đình và được ba mẹ chấp thuận đồng ý .
Anh chồng 'quạ' và cô vợ 'tiên'

Anh chồng ‘ quạ ‘ và cô vợ ‘ tiên ‘
Cuộc sống của anh Thọ và chị Hoa .
Dự định ở lại thăm bạn trai bốn ngày nhưng có một sự cố nhỏ nên sang ngày hôm sau chị phải đặt vé quay ra Bắc. Trước lúc về, chị bày tỏ tâm ý của mình với mái ấm gia đình anh : ” Cháu và anh Thọ thương nhau. Nhưng hiện tại cháu không đủ năng lực đón anh ấy chăm nom. Cháu xin phép liên tục vào đây chơi để mọi người biết anh ấy cũng có một người vợ đang đi làm ăn xa ” .
Chị Hoa không hề ngờ vừa về tới nhà thì mái ấm gia đình anh Thọ báo tin anh bỏ đi. Lúc liên lạc được chị mới biết anh đang bắt xe ra Bắc. Hoảng quá, chị thuyết phục : ” Cơ thể anh ngồi xe mấy ngày sau chịu nổi. Xuống đi, em vào “. Trước lúc đi chị nói với con gái hoàn toàn có thể sẽ phải đón anh Thọ ra luôn. Con chị ủng hộ : ” Mẹ đón ngay đi. Cùng lắm chú ấy chỉ ăn bằng … con mèo của con ” .Lúc gặp lại, anh Thọ đang ở cổng bến xe miền Đông ( TP TP HCM ), mặc một áo ba lỗ, quần đùi, không dép, người thậm chí còn đã bốc mùi. Vừa nhìn thấy chị, anh giơ ra một túi nilon đen nói : ” Hôm trước chú ý thấy em thích chiếc đồng hồ đeo tay này. Anh khuyến mãi ngay em ” .Khuyên anh về nhà không được, chị đành báo cho mái ấm gia đình anh, cho địa chỉ nhà và công ty của mình để họ tin cậy và gom những đồng xu tiền ở đầu cuối trong thẻ đặt vé đưa anh đi theo mình. Vừa đặt chân xuống trường bay Nội Bài thì mẹ chị gọi đến than phiền : ” Đời con sung sướng hơn ai mà còn rước thêm người như vậy về chăm ? “. Chị nói : ” Mẹ thử nghĩ ra đường đụng phải một người như thế thì có cứu không ” .Chị Hoa đưa anh Thọ về căn nhà tập thể công nhân, sống cùng hai mẹ con chị. Hồng Nhung, 22 tuổi, con gái chị Hoa kể, bắt đầu mới thấy ngoại hình của chú, em thấy sợ. ” Ở vài hôm thì quen. Chú ấy nhiều chuyện và vui nhộn lắm “, Nhung san sẻ .Còn anh Thọ, bắt đầu đòi đi theo chị Hoa nhưng cũng sợ ” chắc chỉ vài bữa nửa tháng là cô ấy chán, trả về với cha mẹ. Nhưng tôi gật đầu đánh cược “. ” Chàng sọ dừa ” không ngờ hai mẹ con chị Hoa đối xử rất tốt với mình. Trước mỗi ngày đi làm, chị nấu sẵn món ăn ; để nước ép, bánh kẹo trong ngăn dưới cùng tủ lạnh cho anh tiện lấy. Chị hay đưa anh đi cafe, cuối tuần đi khu vui chơi giải trí công viên, nhà hàng và thăm bạn hữu. ” Mới ra được một tuần cô ấy đã dám đưa tôi đi dự tiệc cơ quan với rất đông người “, anh niềm hạnh phúc khoe .Chàng trai sọ dừa được vợ đưa đi chơi, thăm thú những cảnh đẹp quanh Hà Nội mỗi khi có thời gian rảnh. Ảnh: Nhân vật cung cấp.Chàng trai ” sọ dừa ” được vợ đưa đi chơi, thăm thú những cảnh đẹp quanh TP. Hà Nội mỗi khi có thời hạn rảnh. Ảnh : Nhân vật phân phối .Chị Nguyễn Thị Thu Thương – sáng lập doanh nghiệp xã hội Thương Thương Handmade – cho biết, đã theo dõi câu truyện tình yêu của Thọ và Hoa từ những ngày đầu. ” Đối với những người khuyết tật nặng như chúng tôi, nhìn đã sợ rồi, nói gì ai yêu. Chị Hoa như một ‘ cô tiên ‘, mang đến những điều kỳ diệu cho Thọ “, chị Thương san sẻ và mong họ sớm có một đám cưới trong tương lai .

Về phần gia đình anh Thọ, hai tháng qua vẫn theo dõi con hàng ngày. Bà Nga, mẹ anh cho biết, ban đầu gia đình bà không dám tin lại có một người phụ nữ thương con mình thật lòng, vì sợ con thiệt thòi nên họ phản đối. “Giờ thấy con hạnh phúc ngày nào thì chúng tôi vui ngày ấy”, bà cho hay.

Đêm Thành Phố Hà Nội trở lạnh, tại một khu căn hộ chung cư cao cấp công nhân có người vợ bế chồng leo 5 tầng cầu thang sau khi đi cafe về. Thấy bước chân vợ chậm lại, anh biết chị đang mệt, liền động viên : ” Cố lên vợ yêu, chân vợ đi liêu xiêu ” .Tiếng cười của đôi vợ chồng không còn trẻ phá vỡ khoảng trống lặng như tờ .

Phan Dương