Làng “cổ dài” ở Thái Lan và những điều còn gây tranh cãi

Phụ nữ ở Huai Sua Tao gặp gỡ cán bộ đến thu thập thông tin về văn hoáPhụ nữ ở Huai Sua Tao gặp gỡ cán bộ đến thu thập thông tin về văn hoá

Những nét độc đáo riêng có

Những người phụ nữ “ cổ dài ” và mái ấm gia đình của họ, đều không phải là công dân của Đất nước xinh đẹp Thái Lan mà là những người tị nạn từ Myanmar. Ở Myamar, tộc người này cư trú ở làng Panpat Padaung, thị xã Loikaw ( tiểu bang Kayah ) và thị xã Pekon ( tiểu bang Shan ). Trước đây, do xung đột với chính quyền sở tại quân sự chiến lược Myanmar, nên một nhóm người trong bộ tộc Kayan di cư đến vùng giáp biên Thailand, cách thành phố Chiang Mai khoảng chừng 30 km và một bộ phận cư trú tại tỉnh Mae Hong Son .Làng cổ dài được kiến thiết xây dựng cách đây 27 năm. Mặc dù họ đã di cư đến nơi này trong gần ba thập kỷ, nhưng họ vẫn duy trì văn hóa truyền thống riêng của mình là theo chính sách mẫu hệ và triển khai đeo vòng để làm cho cổ dài so với tổng thể những cô gái trong làng .

Khi các bé gái được 5 tuổi, chúng bắt đầu đeo vòng đồng quanh cổ, số lượng vòng sẽ tăng lên sau 4 năm 1 lần và gắn bó với các bé gái cho đến cuối đời. Các vòng được đeo chồng lên nhau, làm cho cổ của các cô gái ngày càng dài hơn. Sau khi đeo quanh cổ, các cô gái sẽ không tháo ra nữa. Một số phụ nữ có cổ dài tới 25cm, với hơn 20 vòng tròn và nặng tới vài cân.

Theo ý niệm của dân làng cổ dài Karen, người phụ nữ có cổ càng dài, thì càng biểu lộ được sự phong phú và niềm hạnh phúc. Ngoài việc đeo vòng cổ, nếu mái ấm gia đình có điều kiện kèm theo, những bé gái 10 tuổi cũng đeo vòng chân .Chị Ma Pang đứng tại cổng vào khu làngChị Ma Pang đứng tại cổng vào khu làng

Điểm du lịch gây tranh cãi

Khách du lịch đến ngôi làng từ nhiều nơi, nhưng phần lớn vẫn là người Thái. Du khách thường lướt qua chụp ảnh hoặc selfie ( chụp ảnh chung dùng camera trước ) với những người phụ nữ cổ dài, và mua những mẫu sản phẩm được bày bán tại những quầy bán hàng. Du khách xứ sở của những nụ cười thân thiện hoàn toàn có thể vào cửa không tính tiền, nhưng người quốc tế thường phải trả 250 baht ( khoảng chừng 7,50 đô la ) để vào làng, số tiền này dùng để trả cho mức lương cơ bản 1.500 baht hàng tháng của phụ nữ tại đây .Những hoạt động giải trí tại đây đã lôi cuốn sự chăm sóc của nhiều người, đồng thời cũng nhận về nhiều chỉ trích cho rằng, đây là việc khai thác những người di cư, những người có ít lựa chọn để kiếm sống .“ Đó giống như là một vườn thú của con người vậy ” – Kitty McKinsey, phát ngôn viên của UNHCR ( Cao ủy Liên Hiệp Quốc về người tị nạn ) cho biết giữa những cáo buộc rằng, chính quyền sở tại Xứ sở nụ cười Thái Lan đặc biệt quan trọng ngăn cản phụ nữ Kayah tái định cư đến những nước thứ ba vì giá trị của họ mang lại cho hoạt động giải trí du lịch .Du khách đeo thử những chiếc vòng cổ truyền thốngDu khách đeo thử những chiếc vòng cổ truyền thốngMa Ja, một trong những phụ nữ cổ dài cùng mái ấm gia đình di cư đến Thailand khi mới 11 tuổi, kỳ vọng rằng, mọi người không quan tâm đến lời lôi kéo của McKinsey. Đối với cô, những vị khách du lịch này không chỉ là nguồn thu nhập duy nhất, mà còn là nguồn sinh lợi độc nhất, được cho phép những người phụ nữ như cô trong mùa cao điểm du lịch hoàn toàn có thể kiếm được gấp 10 lần những gì chồng của những cô làm ra .“ Lúc đầu, tôi không hiểu tại sao họ phải để khách du lịch vào và thăm chúng tôi. Sau này mới biết, đó là bởi chúng tôi có một nền văn hóa truyền thống độc lạ và lôi cuốn mà nhiều người muốn khám phá ”, Ma Ja bộc bạch .

Cô cũng cho biết thêm, về mặt tích cực, khi du khách đến sẽ tạo ra công ăn việc làm, kiếm thêm thu nhập cho gia đình từ việc bán đồ lưu niệm. “Việc bán đồ lưu niệm đã trở thành nguồn thu nhập chính, vì chúng tôi không có bất kỳ khoản thu nhập nào khác ngoài công việc này. Nếu không có khách du lịch đến, chúng tôi không biết phải làm thế nào”.

Một nam dân cư ở Huai Sua Tao, người khước từ nêu danh tính vì sợ bị trả thù nếu quay lại Myanmar, nói rằng, đời sống ở Xứ sở nụ cười Thái Lan tốt hơn nhiều so với ở quê nhà. Anh nhớ lại cách anh và mái ấm gia đình đã trải qua những ngày đi bộ xuyên rừng, vô cùng nguy hiểm để đến được Vương Quốc của nụ cười – nơi “ tối thiểu những người lính không làm phiền chúng tôi ”, anh nói .Ma Pang, một bà mẹ hai con 34 tuổi san sẻ : “ Từ bé tôi đã không được đi học. Khi đến đây, tôi khởi đầu bán đồ lưu niệm. Tôi đeo vòng từ năm 9 tuổi vì đây là một phần trong văn hóa truyền thống của chúng tôi. Được ở đây so với tôi là một niềm niềm hạnh phúc, mặc dầu tôi không được đi học, nhưng tôi hoàn toàn có thể giúp mẹ kiếm sống ” .Dù có bảo đảm an toàn hơn quê nhà, nhưng đời sống ở xứ sở của những nụ cười thân thiện vẫn còn khá khó khăn vất vả so với những người di cư ở Huai Sua Tao. Ngôi làng kém tăng trưởng với nguồn điện nhỏ giọt, chỉ đủ mạnh để sạc điện thoại cảm ứng hoặc cung ứng nguồn năng lượng cho một chiếc tivi cũ trong những ngôi nhà gỗ eo hẹp. Nhưng đó lại là một phần của thưởng thức mà khách du lịch muốn bỏ tiền ra để thử .“ Khách du lịch sẽ không muốn đến thăm nếu ngôi làng được tăng trưởng ”, Boonrat Santisuk, người thu phí tại cổng làng cho biết .Cô nói rằng, sau khi những người phụ nữ này dành đủ thời hạn và tiết kiệm ngân sách và chi phí được tiền, họ hoàn toàn có thể có đủ tiền để xây một ngôi nhà ở khu vực tăng trưởng hơn của ngôi làng ngay phía trên đồi, nơi nhiều người dân Đất nước xinh đẹp Thái Lan sinh sống bên ngoài khu du lịch .

Vẫn hy vọng về những điều khác biệt

Cơ hội sống và thao tác ở Thailand, bị hạn chế nghiêm trọng so với những người di cư không có sách vở như người Kayah, cùng với ngân sách hoạt động và sinh hoạt hoàn toàn có thể cao hơn đáng kể. Vì vậy, việc muốn chuyển dời đi xa hơn khu vực đồi gần ngôi làng, là điều khó hoàn toàn có thể xảy ra. Những người phụ nữ này, và mái ấm gia đình của họ hầu hết được tự do đi lại và thao tác trong Mae Hong Son, nhưng để đến một tỉnh khác họ cần phải xin phép và phải có giấy phép lao động, đặc biệt quan trọng cho những người đang tìm việc làm .

Những ngôi làng cổ dài cũng xuất hiện xung quanh Chiang Mai và Pattaya. Ba ngôi làng cổ dài ở Pattaya mới mở cửa từ năm 2017, chủ yếu phục vụ khách du lịch Trung Quốc. Tỉnh Chiang Mai tuy không béo bở như Pattaya, nhưng lại có lợi thế nằm cạnh Mae Hong Son và gần giống với cuộc sống của người Kayah nhất.

“ Ở Pattaya lương cao nhất, cao thứ hai là ở Chiang Mai. Còn tại Mae Hong Son là mức thấp nhất ”, Ma Pang nói. Cô cho biết mình đang chờ giấy phép để đi thao tác ở Pattaya và cô không phải là người phụ nữ tiên phong rời đi để có được thu nhập tốt hơn .Và mặc dầu phần nhiều phụ nữ, gồm có cả cô nhìn nhận cao đời sống ở Huai Sua Tao và muốn khách du lịch đến thăm, nhưng cô không hề không mong mỏi một điều gì đó độc lạ .“ Tôi không có sự lựa chọn. Nếu tôi được đi học, tôi chắc sẽ làm một việc làm khác chứ không phải việc làm hàng ngày bị chụp ảnh. Tôi cảm thấy đời sống có nhiều thứ để làm hơn là chỉ có những việc này ”, Ma Pang nói .