Tại sao cuộc đời có nhiều người nghèo khổ?

Trước tiên muốn hiểu về yếu tố này, tất cả chúng ta phải biết rõ, tin sâu và đồng ý thuyết “ nhân quả, luân hồi ” .Nhân quả vì sao bị quả báo nghèo và cô độc ? Khoa học ngày này đã thưởng thức và chứng tỏ rằng : ” Mỗi động lực gây ra đều tạo một phản lực tương đương và ngược chiều, động lực và phản lực không khi nào tách rời nhau “. Nhân quả là quy luật đã sẵn có trong ngoài hành tinh, nên có tính không bao giờ thay đổi và rất nghiêm minh, gieo nhân từ ba nghiệp thân, khẩu, ý rồi, khi đủ duyên phải nhận quả, trong hiện đời hoặc nhiều kiếp về sau, không hề chạy trốn vào đâu được.

Trong kinh Majjhima Nikàya (Trung Bộ Kinh), Đức Phật dạy rằng: “Con người là chủ nhân của nghiệp, là kẻ thừa tự nghiệp. Nghiệp là thai tạng mà từ đó con người được sinh ra; nghiệp là quyến thuộc, là nơi nương tựa”.

Trong kinh Di Giáo, Phật đã dạy: “Người biết sống tri túc, tuy nằm trên đất cũng an lạc, người không biết sống tri túc, tuy ở trên các cõi trời nhưng lòng cũng không an ổn”.

Trong kinh Di Giáo, Phật đã dạy: “Người biết sống tri túc, tuy nằm trên đất cũng an lạc, người không biết sống tri túc, tuy ở trên các cõi trời nhưng lòng cũng không an ổn”.

Về luân hồi, cũng là điều tự nhiên thường diễn tiến hằng ngày trong thiên hà, nước bốc hơi thành mây, mây gặp lạnh đông lại và rơi xuống thành mưa, vào ao, hồ, sông, biển, thành nước, băng, tuyết, nước đá … rồi lại gặp nóng bốc hơi. Mầm từ đất lớn lên thành cây, cho ra lá, hoa, trái, rồi rụng xuống thành phân, bón tốt cho cây và liên tục như vậy. Trời có bốn mùa xuân, hạ, thu, đông, ngoài hành tinh cũng phải trải qua bốn thời kỳ : sinh, trụ, dị, diệt hay thành, trụ, hoại, không. Con người và mọi loài chúng sanh cũng vậy, khi thần thức gặp tinh cha huyết mẹ, thành bào thai, lớn lên thành người, rồi sinh, già, bệnh, chết, xác thân trả về cho cát bụi, nhưng phần thần thức thì còn mãi và tùy theo nghiệp đã gieo, mà vào cõi thiện lành : trời, người, atula, hay ba đường ác : âm ti, ngạ quỷ, súc sanh, cũng giống như nước chỉ thay đỗi tướng trạng, xoay vần từ chỗ này đến chỗ khác, từ hình thức này đến hình thức khác, chứ không mất vào đâu cả, đó là luân hồi. Con người do si mê “ chấp ngã ”, cho ta là nhất, là TT của ngoài hành tinh, mọi người phải phục tùng và dưới sự tinh chỉnh và điều khiển, chi phối của ta, nên rồi để bảo tồn “ bản ngã ” đó, phải tranh đấu, triệt tiêu những gì rình rập đe dọa nó, rồi tha hồ thụ hưởng, hoàn toàn có thể cướp đoạt hay rình rập đe dọa, giết hại mọi loài, để Giao hàng cho sự “ tận hưởng ”, mặc cho ai, tan thương, mất mát, khổ đau … oan gia, trái chủ, oán hận ngút trời. Nhân gây khổ đau, như vậy, thì quả phải trả, cũng khổ đau tương tự như mà thôi ! Tôi đã hiểu rõ thêm, ngộ ra được và chỉ cho nhiều người hiểu về “ tại sao con người, nhiều nghèo khổ ” ? Nhờ một chuyến đi, quan sát thực tiễn, thưởng thức từ lúc khi còn ở Nước Ta, đặc biệt quan trọng trong một chuyến thăm quê và bà con, bè bạn, trở lại lại thành phố, khi bước xuống xe, được nhiều người chạy đến mời gọi, trong đó có một chú “ xe đạp điện ôm ”. Dự định tìm gọi taxi hoặc xe “ Honda ôm ” đi cho nhanh, nhưng chú “ xe đạp điện ôm ” này quá năn nỉ, nói rằng từ sáng đến giờ chưa chạy được cuốc nào, nếu ai cũng chê mà không chịu đi xe chú, thì sẽ đói cả nhà. Nghe thực trạng quá thảm, cũng không có gì phải vội, mặc dầu có chậm và khó ngồi một chút ít, nhưng rồi cũng sẽ về tới chùa, hơn thế nữa cũng muốn giúp chú và có dịp đi chậm lại, để ngắm rõ cảnh thành phố hoạt động và sinh hoạt về đêm, nên tôi chịu khó cho chú chở “ cà rịch cà tang ” qua nhiều ngả đường trên chiếc “ xe đạp điện ôm ” để về chùa. Trên đoạn đường đi, chú bằng tâm sự và hỏi : “ Sao cuộc sống này nhiều người nghèo khó và khổ đau quá vậy Thầy ? Tôi bèn hỏi lại chú : “ Khi nảy giờ, chú chở tôi, thấy chỗ nào là đông người nhất ” ? Chú bèn chân thực vấn đáp : “ Chỗ quán nhậu, làng nướng, nơi ăn chơi là phần đông nhất, kẹt xe ngoài đường luôn, vì nhiều người ghé vô ”. Tôi bèn hỏi tiếp : “ Vậy mấy chỗ chùa, nhà thời thánh, nơi tu tập, tạo phước đức có đông được như vậy không ? ” Chú lại buồn bả vấn đáp : “ Mấy nơi tu hành tạo phước lành, thì le que vài người đến thôi ” ! Người giàu và người nghèo khi chết giống nhau

Từ đây tôi mới giải thích cho chú biết rằng: “Đó cũng là câu trả lời cụ thể và rõ ràng nhất, cho câu hỏi của chú. Nhiều người không tin và không sợ “nhân quả, luân hồi” nên tha hồ thụ hưởng và vay nợ để thỏa mãn danh, lợi, tình. Những nơi tạo tội, thị phi, tiêu phí phước đức thì rất đông người đến, bất kể tội lỗi hay sự tốn kém, có thể sẵn sàng vay nợ…nhiều người hoang phí như vậy, khi hết phước và nợ nần chồng chất, thì nghèo khó là lẽ đương nhiên. Còn những người siêng năng đi chùa, tạo phước đức, biết sẻ chia, thì quá ít. Chúng ta đang trôi trong dòng sông đời, ít ai biết cố gắng (tu hành) chịu khó cực nhọc lội vào bờ, để lên được bờ giải thoát, trong khi đó đa số buông xuôi theo dòng đời, lòng tham thì vô đáy, tha hồ thụ hưởng, mặc cho sóng gió nổi, trôi, vùi, dập, thì cuối cùng là chìm sâu xuống đáy, hoặc trôi vào biển khổ! Từ đó mới đúng với câu: “Thiên đường rộng cửa không ai đến, Địa ngục cài then chen lấn vào”, hay “Hoa thơm ong bướm vài con lượn, Phân thối ruồi bu nhặng đông vầy”. Nên người giàu ít hơn người nghèo khó là vậy”. Chú trầm ngâm suy nghĩ và gục đầu tâm đắc, đúng là vậy.

Tiện đây Viên Thành hỏi thêm về thực trạng và sự sống của chú : “ Hằng ngày chú chạy xe được bao nhiêu tiền và rồi sẽ làm gì ? ” Chú cũng chân thành vấn đáp : “ Thưa Thầy, có bữa đắc, chạy được trăm ngoài ngàn ( khoảng chừng 10 Úc kim ), có bữa ế vài chục ngàn thôi, có lúc cũng phải về không, đành chịu đói cả nhà. Khi có tiền thường tấp vô mấy chỗ “ nhậu ” làm lai rai vài cốc ( ly ), vui với chúng bạn, sau một ngày mệt nhọc, có bữa hết sạch tiền phải ký hoặc mượn nợ. Nhân đây Viên Thành cũng muốn cho chú hiểu rõ thêm về những quan điểm sai lầm đáng tiếc, của chú và rất nhiều người, rằng : “ Tưởng rằng cuộc sống và xác thân này là vĩnh cửu, nên mặc sức o bế, nhậu hoặc nhà hàng những loại đặc sản nổi tiếng đắc tiền, đi những xe sang, ở những nhà nguy nga, tưởng là tu dưỡng cho khung hình, là vinh dự với đời, nhưng đâu biết rằng, sẽ tốn kém và phá hoại từ từ sức khỏe thể chất, vì phải làm lụng thật nhiều, phải “ còng sống lưng cuốc cổ ” cả ngày, thì mới có tiền để giàn trải, cho một phút đi dạo, hay tự do nhứt thời, đôi lúc đưa những thứ ô nhiễm vào khung hình, khiến bệnh hoạn và dẫn đến hoạnh tử chết ngặt, chết yểu “ bệnh từ miệng vào ” là đây ”. Khi được hỏi điều gì gây quá bất ngờ nhất cho quả đât, Đức Đạt Lai Lạt Ma vấn đáp : ” Con người. Chúng ta quyết tử sức khỏe thể chất để kiếm tiền. Sau đó lại dùng tiền để phục sinh sức khỏe thể chất. Và rồi, tất cả chúng ta lo ngại cho tương lai và chán ghét hiện tại, tất cả chúng ta sống như thể sẽ không khi nào chết và sau đó lại chết như chưa từng sống thực sự “. Trong kinh Bát Đại Nhân Giác Đức Phật có dạy : “ Đa dục vi khổ ” ( … Ham muốn nhiều lụy khổ càng sâu, nhọc nhằn sinh tử lâu nay, đều do tham dục đứng vị trí số 1 gây nên … ” Tất cả rồi cũng bỏ lại cho đời, khi chết đi chỉ mang theo được tội phước mà thôi ! Đó là thực tiễn của đa phần cuộc sống con người tất cả chúng ta. Chú “ xe đạp điện ôm ” nghe được, cũng trầm ngâm suy nghiệm và từ từ hiểu ra : “ Thầy nói đúng quá, con và nhiều người, từ bấy lâu nay đều như vậy, nên nghèo khổ là phải rồi, thôi thời điểm ngày hôm nay con chạy cuốc xe này cho Thầy, có tiền mang đủ về mái ấm gia đình được no, là niềm hạnh phúc rồi, điều đặc biệt quan trọng là qua sự trao đỗi giữa con và Thầy ngày hôm nay, đúng là con nghe được một bài Pháp vô giá, đã thức tĩnh cho con, nguyện là ong mang mật ngọt cho đời, chứ không thề là ruồi được, từ nay sẽ không còn cái ý niệm sai lầm đáng tiếc, vì chút “ khoái khẩu ” hay “ vinh dự hảo huyền ” hoặc “ ham muốn quá nhiều ” mà nhậu nhẹt, đua đòi rồi hành hạ, đày đọa tấm thân nầy, để không có thời hạn hay thời cơ mang thân này tu tập tạo phước điền ” ! Tri túc là biết đủ, biết an trú vào những gì mà mình hiện có, đó là chân hạnh phúc, không vọng tưởng mong cầu.

Tri túc là biết đủ, biết an trú vào những gì mà mình hiện có, đó là chân hạnh phúc, không vọng tưởng mong cầu.

Luật nhân quả, như tấm gương soi, rất công minh, gieo nhân rồi, không chóng thì chầy, cũng phải gặt quả, gieo gió ắt gặt bão, không thể bay lên trời, hay chui rúc dưới hang sâu mà có thể chạy trốn khỏi. Quy tắc của Luật nhân quả rất chặt chẽ, luôn chi phối hết mọi việc, vì bất cứ tư tưởng, lời nói hay hành động nào tạo ra đều có những phản lực tác động lại.

Do không tin nhân quả, nên nhiều người phạm nhiều sai lầm đáng tiếc, nghĩ rằng chết rồi sẽ hết, không có luân hồi quả báo, nên sống thỏa thích, có những hành vi gian ác, xấu xa, từ gian tham, trộm cắp, vơ vét, tận dụng lòng tốt của người, mà tha hồ thọ nhận ( tạo nợ ), đến thủ đoạn hãm hại lẫn nhau, rồi đổ công sức của con người, gia tài góp vốn đầu tư vào những khu công trình “ có 1 không 2 ” nghĩ rằng những hành vi này là khôn, là vinh dự với đời, sẽ mang lại được niềm hạnh phúc bền vững và kiên cố cho họ. Nhưng đâu hiểu rằng đời là vô thường, ta đâu “ lột da sống đời ” mà hưởng, trong khi những hành vi như vậy chỉ mang lại sự thỏa mãn nhu cầu trước mắt, những khoái cảm nhất thời, nhưng sẽ là ác nghiệp gây khổ đau vĩnh viễn về sau này, nợ càng lâu thì lãi càng cao, mỗi tác nhân đều phải gánh chịu những hậu quả mà họ đã gây ra. Trong kinh Di Giáo, Phật đã dạy : “ Người biết sống tri túc, tuy nằm trên đất cũng an nhàn, người không biết sống tri túc, tuy ở trên những cõi trời nhưng lòng cũng không an ổn ”. Tri túc là biết đủ, biết an trú vào những gì mà mình hiện có, đó là chân niềm hạnh phúc, không vọng tưởng mong cầu. Một đời sống tri túc đúng nghĩa là một đời sống an nhàn, thanh cao vì không còn bị khổ đau do sự chi phối của dục vọng. Phật dạy : “ Tất cả đều do tâm tạo ” do tâm “ chấp ngã ” mà tham sân si tăng trưởng. Thế nên, chỉ có đổi khác từ căn nguyên, tu sao cho hạ dần “ bản ngã ”, “ … tự thấy mình nhỏ thôi, việc tu còn kém cỏi … ” sống đời vị tha, quyết nỗ lực lội vào bờ ( tu hành ). Qua Covid-19, thấm thía được “ đời là khổ và vô thường ” nên vui mừng “ ở yên một chỗ ” sống đơn thuần và chậm lại, siêng năng “ bố thí ” tức là đang gieo “ nhân giàu ”, tôn trọng, hòa giải với mọi người, bảo vệ vạn vật thiên nhiên, biết chăm sóc san sẻ với nhau, để xã hội ngày một tốt hơn, thoát nghèo khó, được giàu sang sung sướng. Luôn nhớ cho rằng : “ Vui trong tham dục, vui rồi khổ, khổ để tu hành, khổ hóa vui … ”. Tất cả tự mình lựa chọn, chứ không ai áp đặc. Muốn có lúa ăn, phải cực nhọc lao động, muốn có phước đức, phải nỗ lực tu hành, là vậy ! Giải đáp những câu hỏi về yếu tố nhân quả luân hồi