Chúng ta có nên cho tiền người vô gia cư không?

Câu vấn đáp trước mắt là không. Câu vấn đáp dài hạn là có nhưng đó là khi bạn thao tác cho một tổ chức triển khai hoàn toàn có thể bảo vệ rằng, số tiền quyên góp được giải ngân cho vay một cách hài hòa và hợp lý .Mang tiền khuyến mãi ngay người vô gia cư là cuộc giằng xé giữa bản năng xoa dịu nỗi khổ cực mà bao người kém suôn sẻ trong xã hội đang phải chịu đựng với tâm lý rằng, hành vi ấy không làm họ cảm thấy no ấm hơn mà càng tiếp thêm động lực để họ bần hàn hơn .
Các bà mẹ người Mỹ thường dạy con mình rằng : “ Sự trợ giúp tốt nhất là cung ứng cho họ một mái ấm chứ không phải là một đồng USD. Người vô gia cư chỉ dùng tiền vào việc xấu thôi ”. Đó cũng là nguyên do vì sao tất cả chúng ta không nên dốc cạn túi cho kẻ ăn xin .

Các nghiên cứu dường như cũng nhất trí với lời khuyên của các bà mẹ Mỹ ở một mức độ nhất định. Một báo cáo do Bộ Phát triển Nhà ở và Đô thị Mỹ nhận thấy rằng, cứ 10 người vô gia cư thì 6 người thừa nhận, họ sử dụng rượu hoặc thuốc phiện. Nếu để mọi người tự khai báo thì con số thực có thể còn cao hơn. Các nghiên cứu về thu nhập của người vô gia cư nhận thấy rằng, “những người chuyên ăn xin” ở Mỹ vào năm 2011 có thể kiếm 600 USD – 1500 USD/tháng (tương đương từ 13 triệu đồng đến 34 triệu đồng mỗi tháng). Tuy nhiên, do những người ăn xin đó không có cách nào để tiết kiệm tiền nên họ phải “tẩu tán” hầu hết số tiền họ được khách qua đường bố thí một cách nhanh chóng. Điều này tạo ra xu hướng chi tiêu cho các nhu cầu ngắn hạn thay vì dài hạn. Việc đó càng khiến họ dễ sa ngã vào con đường nghiện rượu và thuốc phiện.

Chúng ta nên bố thí trong thực trạng nào ?

Các nhà kinh tế tài chính nói gì về bản năng muốn giúp sức người vô gia cư của tất cả chúng ta ? Một số nhà điều tra và nghiên cứu cho rằng, trao tiền mặt cho ai đó cần tiền mặt là cách hiệu suất cao nhất để tiêu tốn. Quỹ từ thiện luôn cần ngân sách để duy trì hoạt động giải trí và quy trình chuyển tiền từ quỹ đến tay người nghèo khó cần một khoảng chừng thời hạn nhất định. Tuy nhiên, nếu bạn đưa tiền đến tận nơi người ăn xin thì đương nhiên số tiền đó đã nhanh gọn nằm trong tay người cần và được tiêu ngay lập tức. Thực tế, việc những người ăn xin “ đốt ” tiền một cách nhanh chóng cũng là yếu tố đáng lo lắng .

Điều gì sẽ xảy ra nếu chúng tôi phân phối cả tiền lẫn sự giúp sức cho người vô gia cư ? Một tạp chí khét tiếng đã triển khai cuộc khảo sát 13 người vô gia cư để tìm hiểu và khám phá về yếu tố này. Kết quả cho thấy, một số ít người muốn có những đồ vật đơn thuần như giày hoặc tiền mặt để trả nợ. Một vài người khác lại cầu mong có một chiếc xe tải. Những người còn lại muốn có một chiếc TV để làm cho nơi ở của họ sinh động hơn. Tất cả mọi người đều được nhận 3.000 bảng Anh ( khoảng chừng 94,5 triệu đồng ) và một người trợ giúp họ quản trị ngân sách. 11 trong số 13 người tham gia cuộc thí nghiệm đã thoát khỏi cảnh co ro ngủ trên phố chỉ sau một năm và một vài người khác đã khởi đầu đi cai nghiện .
Qua thử nghiệm trên, tất cả chúng ta hoàn toàn có thể thấy, người vô gia cư thường cần nhiều thứ khác hơn là tiền. Nói cách khác, họ cần cả tiền lẫn xu thế. Đối với hầu hết những người vô gia cư, sự xu thế có nghĩa là một việc làm và một mái nhà. Một nghiên cứu và điều tra do tổ chức triển khai HUD triển khai vào năm 1999, đã tìm hiểu và khám phá về nhu yếu bức thiết nhất của những người vô gia cư : 42 % cho biết, họ cần một việc làm ; 38 % cần nhà ở ; 30 % cần trả tiền thuê nhà và mua những đồ gia dụng ; 13 % muốn đến trường hoặc được tiếp cận với những dịch vụ chăm nom sức khoẻ .

 

Vậy tất cả chúng ta nên là gì ?


Các tổ chức triển khai hoàn toàn có thể tương hỗ người nghèo những nhu yếu thiết yếu chứ không chỉ đơn thuần là cho họ tiền. Nhưng liệu điều đó có đồng nghĩa tương quan với việc tất cả chúng ta không nên khuyến mãi ngay tiền cho người ăn xin nữa chăng ?
Nhà kinh tế tài chính học Tyler Cowen quan ngại rằng, quyên góp tiền cho người ăn xin sẽ gây ra những hậu quả xấu trong dài hạn. Chẳng hạn, nếu bạn đi tới một thành phố nghèo, bạn sẽ thuận tiện nhìn thấy những đám đông ăn mày tại những khu vực lôi cuốn khách du lịch. Nếu khách thập phương ngày càng hào phóng thì những người ăn xin thường trực cũng không trở nên phong phú hơn mà đội quân ăn xin ấy chỉ ngày càng tăng lên với cấp số nhân. Cowen viết :
“ Bạn càng cho người ăn xin nhiều tiền thì họ càng khó tìm thấy động lực để vươn lên. Vì thế, nếu bạn muốn quyên góp, bạn hãy chọn người nghèo nhất để thao tác đó ” .

Chắc chắn, trong một số trường hợp, bố thí cho người đang mòn mỏi cần đến sự giúp đỡ của ai đó là việc nên làm. Tuy vậy, rắc rối nằm ở chỗ, chúng ta không có đủ tiền để tặng cho tất cả người ăn xin. Chúng ta cần quyên góp tiền dựa trên mức độ họ cần. Những người ăn xin biết điều này, chính vì vậy, họ luôn khuếch đại những thứ họ muốn bằng cách khai báo sai sự thật về tình trạng của họ hoặc cố gắng khiến cho vẻ bề ngoài của mình đáng thương hơn để tìm kiếm sự hỗ trợ.

Nếu tất cả chúng ta đặt một đồng vào tay người ăn xin mà không quyên góp cho một tổ chức triển khai từ thiện thì tất cả chúng ta đang hành vi để xoa dịu tội lỗi của tất cả chúng ta hơn là giảm bớt cuộc khủng hoảng cục bộ nghèo khó. Nói tóm lại, dù tất cả chúng ta tự tay bố thí cho người nghèo hay mang số tiền đó đến một tổ chức triển khai từ thiện thì điều này cũng chỉ mang đến cho tất cả chúng ta cảm xúc nhẹ nhõm chứ không hề xử lý tận gốc yếu tố vô gia cư .
Minh Phương
Theo The Atlantic