Tình yêu và tình dục – Wattpad

                                    
                                              Ai gạch đá thì tùy, truyện này tôi viết ra không dành cho trẻ nhỏ dưới 18 tuổi, phụ nữ có thai và tin vào tình yêu bất diệt. Tặng tổng thể những người đồng cảnh ngộ và những kẻ thất tình, nói trước tôi không phải là dân Liên Xô nằm vùng
                          Câu chuyện được viết trích trong nhật ký của tôi về một cuộc “ phiêu lưu ” trong nhiều cuộc “ phiêu lưu ” khác, có thật có giả. Còn se … x hay không ? tôi không rõ lắm, tùy người đọc cảm nhận, hoàn toàn có thể tôi sẽ sớm bị KIA ( nếu vậy phần tiếp theo tôi sẽ viết với nick là toikhongyeuem v3 )
                          

Lưu ý:


Lưu Ý


Thứ I : Chuyện không dành cho những ai có tâm lý kiểu “ tuổi teen thơ thẩn ” với kẹo mút và gấu bông, ốp pa và ốp má, vâng vâng và vâng vâng. Nếu người đọc thuộc lứa tuổi trên ( ý tôi nói là những người có kiểu tâm lý trên ), sung sướng xem xét thật kỹ và tốt nhất là không nên đọc. Hiện tại tôi cũng vui mừng với căn hộ chung cư cao cấp căn hộ cao cấp xin xắn của mình rồi, chẳng cần gạch hay xi-măng để xây villa .

Thứ II: chuyện không dành cho trẻ em dưới 18 tuổi,vì sẽ có một vài đoạn không phù hợp.

Thứ III : Nếu bạn là nữ, bạn tò mò với cái mác 18 + ?, bạn muốn đọc ?, tốt nhất là cứ tránh những đoạn cuối ở phần 1,2,6. Và đừng khi nào đọc truyện của tôi xong rồi tuyệt vọng về đàn ông Đại Việt, đời còn nhiều thằng tốt chán có điều những người mẫu chưa thấy thôi. Tôi chỉ viết truyện để san sẻ, không nhằm mục đích mục tiêu khoe khoang gì cả, ngu bỏ mẹ có gì mà khoe Thứ IV : Tôi sẽ không comment chỉ cách tán gái trong thớt này, khỏi inbox mất công, giờ đây tôi ghét cái hạng đú bẩn ấy lắm . Thứ V : Một lần nữa tôi trang trọng công bố : Tôi chả tương quan gì tới Liên Xô hay Mỹ cả, tôi quốc tịch Đại Việt, khỏi inbox share rau, ra chợ kiếm đầy Thứ VI : cảm ơn bạn đã đọc 5 điều trên, đọc lại thêm một lần nữa nhé ! Cảm ơn thật nhiều

Phần 1: Uyển Văn, con gái của cô chủ nhiệm

Tôi đang ở nhà và ngồi trên chiếc ghế đá ngắm dòng người qua lại. Cảnh đêm Hồ Chí Minh khá ồn ào với tiếng xe cộ chạy không ngớt và ánh đèn sáng rực một góc đường, xa xa thấy thoáng vài ku trẻ trâu đang bộc lộ phong thái bằng việc phóng xe cà tàng như thằng khùng ra làn đường xe tải. Đêm nay so với tôi cũng chỉ như mọi đêm khác : ngồi một mình, rít thuốc và hóng gió chờ tới giờ G.Chậu phong lan treo trên giàn cây tỏa ra một mùi thơm thật dụi nhẹ, nụ hoa e ấp nở trong đêm như dáng một thiếu nữ đang e thẹn khi lần tiên phong gặp mặt người khác giới. Chợt, cái điện thoại cảm ứng đặt trên bàn reo ầm ĩ, kệ nó tôi cũng chẳng có hứng thú để nghe . “ Anh hứa sẽ đưa em đi suốt cuộc sống, mà sao không đưa được đoạn đường em đi. Anh nói sẽ ôm em khi gió đông về mà giờ đây một mình em đứng trong mưa ” Tiếng chuông ầm ĩ quá, và tôi chẳng thích ồn ào chút nào, đành nhấc máy thôi. Số của em Uyển Văn, tôi chợt buồn cười, chúng tôi chia tay cũng cũng lâu nhưng đôi lúc em vẫn cố tìm cách liên lạc với tôi. Thật là một việc làm sai lầm đáng tiếc, nhưng thôi, để xem em ấy nói cái gì .