Đôi dòng tâm sự về nghề Điều dưỡng

Chưa vội vấn đáp cháu, tôi chỉ cười và bảo con chỉ lo học cho giỏi đã còn nghề nào cũng có cái ưu và khuyết cả. Nhớ lại những ngày đầu khi tôi chọn ngành học điều dưỡng cả mái ấm gia đình không ai tin là tôi hoàn toàn có thể theo đuổi được cái đam mê này của mình. Ngay cả mẹ và ông ngoại những người đã và đang theo nghiệp blouse trắng cũng cùng tâm lý – bởi tôi quá sợ những thứ như : thuốc, kim tiêm, máu mủ …. Vậy mà chỉ với tham vọng được làm “ thiên thần áo trắng ” tôi quyết định hành động chứng tỏ cho mọi người thấy lựa chọn của mình đúng và tôi hoàn toàn có thể làm được … mới đó thôi tôi cũng đã trải qua những năm tháng sinh viên “ tỏa nắng rực rỡ ”. Ra trường đi làm mang theo giấc mơ màu hồng bao năm ấp ủ giờ đã thành sự thực, gần 15 năm rồi tôi được khoác trên mình chiếc áo bluose trắng hàng ngày tiếp xúc với biết bao bệnh nhân nặng, nhẹ, bao lần đổ mồ hôi, rơi nước mắt … tổng thể đã cho tôi nhiều cung bậc cảm hứng về nghề của mình .Phải nói thế nào nhỉ ? Đến giờ thì tôi khẳng định chắc chắn được một điều, lựa chọn của mình là đúng, tham vọng ngày nào của mình chính là điều tuyệt vời. Điều dưỡng là như thế nào, ai theo đuổi là người phải biết đồng ý quyết tử và là người can đảm và mạnh mẽ bởi áp lực đè nén việc làm không nói nên lời, chìm khuất trong những cơn đau và niềm vui tái sinh của người bệnh, bởi lao vào chọn việc làm cao quý này đồng nghĩa tương quan với đồng ý thiệt thòi cá thể. Phải thực sự yêu nghề, có năng lượng và phải có một tấm lòng nhân hậu mới phân phối được nhu yếu của nghề nghiệp … Nghề nào đi nữa cũng cần có chữ “ tâm ”, nghề Điều dưỡng lại thiết yếu hơn khi hàng ngày phải tận mắt chứng kiến bao cảnh đời xấu số, bao căn bệnh hiểm nghèo, việc làm khó khăn vất vả và … chưa được xã hội coi trọng .

Đã có những lần giọt nước mắt tôi lăn dài trên má vì áp lực gia đình, công việc và cả sự bất lực khi chứng kiến một người bệnh không may ra đi… có những đêm dài thức trắng hay những đêm đông lạnh giá, đôi chân mệt rã rời vừa chui mình vào chăn lại phải bật dậy ngay bởi tiếng gọi của người bệnh…đó là niềm vui, hạnh phúc và cả sự vất vả.

Tôi xin kể 1 câu truyện nhỏ để thấy rằng nghề của chúng tôi tuy vất vã là vậy nhưng cũng có những điều rất đỗi niềm hạnh phúc. Cách đây khoảng chừng 1 tháng sau khi tan làm, đang quay quồng ra chợ để lo bữa cơm tối cho mái ấm gia đình, về đến nhà thấy điện thoại thông minh có gần chục cuộc gọi nhỡ, gọi lại thì mới biết đó là bệnh nhân cũ điều trị tại khoa đã 3 năm nay. Chú ấy nói từ Hương Khê xuống thăm người nhà, ko có gì làm quà tặng chỉ mang cho cháu 2 quả mít. Tôi vội quay trở lại cổng bệnh viện khi trời đã nhá nhem tối, trong khi tôi còn ngờ ngợ chưa nhớ ra tên chú – người đàn ông dáng người nhỏ bé, mặc chiếc áo bộ đội cũ, đôi chân thô ráp lọt trong đôi dép rộng. Chú gọi “ dì ơi, chú đây ”, tiếng quen của người bệnh gọi cô điều dưỡng, tôi chào chú – chú đổi cách xưng hô “ chú gọi con mãi không được định để đây rồi về, khi mô gọi được con ra còn thì lấy mà mất rồi thì thôi chứ xách về nặng lắm ”. Nhìn 2 quả mít để trong bì tôi thầm hiểu sức nặng của nó so với một người đàn ông nhỏ bé như chú. Không thể nói hết nổi xúc động của tôi lúc đó, một cảm xúc rưng rưng khó tả, không ngờ một người bệnh lâu năm ko gặp vậy mà còn nhớ đến. Giá trị của nó không nằm ở món quà mà trên đó là tấm lòng của người bệnh dành cho mình. Chỉ chào nhau vài câu rồi chào tạm biệt để chú còn kịp đón chuyến xe buýt cuối ngày về ngược Hương Khê .

 Nghề điều dưỡng cũng có những niềm vui nhỏ như vậy nhưng đối với tôi như ánh hào quang vậy đó, không hiểu “nghề chọn người hay người chọn nghề” mà đã gắn với nó thì luôn tận tâm với nghề. Dù có những lúc không tránh khỏi buồn lòng, khó chịu nhưng đành nén lại vì tôi hiểu người đối diện với mình là ai!

Hiện nay, khi đại dịch Covid -19 đang diễn biến rất phức tạp trên thế giới cũng như trong nước. Đảng, Nhà nước ta cũng như ngành Y tế đang ra sức chống dịch, có những người đồng nghiệp của tôi đang ngày đêm làm việc để chữa trị cho người bệnh, họ phải cách ly với bên ngoài, cả tháng không gặp được gia đình, con cái. Những trang phục bảo hộ nóng nực, bên trong ướt đẫm mồ hôi nhưng không một lời than vãn. Thấu hiểu những điều đó tôi luôn nghĩ rằng nếu dịch bệnh xẩy ra, có người bệnh cần điều trị, thì tôi vẫn sẽ luôn sẵn sàng đến vùng dịch khi có sự điều động của cấp trên, cũng sẽ kiên cường “chiến đấu” như người đồng nghiệp của tôi.

Ai theo nghề điều dưỡng cũng phải là người biết đồng ý quyết tử và là người can đảm và mạnh mẽ bới áp lực đè nén rất cao. Khi bạn chọn học điều dưỡng là chọn con đường gian truân, thiệt thòi, đối lập với nỗi đau của kiếp người …. nhưng đổi lại tôi thấy được những niềm vui, ánh mắt biết nói đằng sau những nụ cười và lời cảm ơn của những người bệnh lúc họ được ra viện. Tôi sẽ nói với cháu mình rằng nếu một lần nữa được chọn Dì vẫn mãi chọn nghề điều dưỡng này thôi. Mỗi nghề đều có một niềm vui, tất cả chúng ta niềm hạnh phúc biết bao khi cùng đồng nghiệp cứu sống một người bệnh qua cơn hiểm nghèo, cứu một mạng người quý lắm … do đó nếu không có một tình yêu nghề, yêu người thực sự thì không nên chọn nghề này. Chặng đường phía trước còn dài nhưng tôi sẽ không khi nào chùn bước và tôi cũng cảm nhận được ý nghĩa của việc làm người điều dưỡng. Đó là một việc làm thật cao quý tôi thấy yêu ngành mình đã chọn và sẽ luôn sống hết mình vì nghề, coi bệnh viện là nhà, bệnh nhân là người thân trong gia đình vì chính họ đã trao sinh mệnh của mình cho tất cả chúng ta. / .

Điều dưỡng Nguyễn Thị Phượng

                              Khoa Ngoại Tổng hợp – Bệnh viện Đa khoa Tỉnh