Tâm sự đau đớn của nàng dâu chết sững khi lần đầu ăn Tết nhà chồng chỉ toàn tủi hổ và cô đơn

Tôi sinh ra và lớn lên trong một mái ấm gia đình nghèo khó, cha mẹ đều là nông dân, còn chồng tôi vốn là con út của một mái ấm gia đình phong phú ở đất Hà thành .
Tôi và anh quen nhau khi cả hai còn là sinh viên ĐH. Anh lớn hơn tôi 2 tuổi, ngày tôi ra trường cũng là lúc anh nói lời cầu hôn tôi. Tuy mẹ chồng không thích vì mái ấm gia đình tôi nghèo khó không tương ứng với mái ấm gia đình của bà, nhưng thương con bà đành gượng gạo gật đầu đồng ý chấp thuận .

Ảnh minh họa

Ảnh minh họaBố mẹ chồng tôi có 2 người con. Người con trai cả cũng đã lập ra đình và ra ở riêng. Vì sợ ông bà buồn khi con cháu sống xa nhà nên sau khi kết hôn, vợ chồng tôi không ra ngoài ở mà sống luôn ở đó cùng với ông bà .
Mẹ chồng tôi là người sống rất kiệm lời và tôi đi làm từ sáng đến tối mới về nên chỉ khi có việc 2 mẹ con mới chuyện trò với nhau. Ban đầu tôi nghĩ bà chỉ không thích tôi nhưng càng ngày tôi lại càng cảm thấy bà không ưa tôi ra mặt. Bà luôn tìm cách gây khó dễ, luôn trách mắng tôi, đặc biệt quan trọng là trong mấy ngày Tết năm đó .
Nhà tôi có thuê người giúp việc nhưng đến đầu tháng Chạp thì họ về. Tôi có hỏi mẹ chồng, bà bảo rằng họ có việc bận ở quê nên xin về sớm. Cũng kể từ hôm đó mọi việc làm nhà đổ dồn vào vai tôi .
Tôi thao tác ở một ngân hàng nhà nước nên cuối năm rất bận rộn, thường phải đi sớm về muộn. Mẹ chồng tôi thì đã về hưu, rảnh rỗi cả ngày nhưng chuyện nhà cửa cơm nước bà đều “ để dành ” cho tôi làm. Mặc dù cả ngày khó khăn vất vả với việc làm nhưng về đến nhà tôi vẫn phải quay quồng với việc làm nhà. Từ nấu cơm, rửa bát, quét dọn nhà cửa, shopping những thứ cũng đến tay tôi .
Chồng thấy tôi khó khăn vất vả cũng ra giúp nhưng khi bà vừa nhìn thấy thì bà lườm và mắng tôi sao lại bắt chồng thao tác nhà, rồi bà bảo với chồng tôi rằng việc này là việc của đàn bà con gái, đàn ông không được làm, sau đó kéo chồng tôi ra chỗ khác bỏ mặc tôi với một đống việc làm .

Đến 27 Tết, vợ chồng tôi được nghỉ. Tôi và chồng có xin phép ông bà cho về thăm bố mẹ tôi một hôm, dù bà có vẻ không thích song cũng gật đầu đồng ý. Lúc ở dưới quê lên, bố mẹ tôi có gửi 2 con gà với một cặp giò lụa để biếu bố mẹ chồng tôi.

Đường từ quê lên thành phố khá xa, tôi khó khăn vất vả xách đồ lên với hy vọng cha mẹ chồng tôi sẽ thích món quà này, nhưng chưa kịp bước vào nhà thì tôi đã nghe thấy tiếng mẹ chồng tôi kể xấu tôi với bác hàng xóm. Bà than rằng tôi lười nhác, không giúp được việc gì cho bà, ngày Tết còn trốn việc nhà về với cha mẹ đẻ. Bà còn đem tôi ra so sánh với chị dâu cả, bà bảo chị vừa xinh đẹp, phong phú lại giỏi giang còn tôi nghèo khó lại quê mùa .
Chưa hết, bà còn nói với bác hàng xóm rằng vì tôi lười, không biết thao tác nhà nên đã cho người giúp việc nghỉ để bắt tôi thao tác chứ không phải như lời bà nói với cả nhà là họ có việc bận ở quê nên xin về sớm .
Quả thật nghe đến đó tôi hơi sốc, tôi biết bà không ưa tôi nhưng cũng không nghĩ bà lại ghét tôi như vậy. Lúc bác hàng xóm về, chồng tôi có mang quà quê mà cha mẹ tôi gửi lên biếu ông bà. Trái với tâm lý của tôi rằng bà sẽ thích, mẹ chồng tôi cau mày mắng chồng tôi rằng từ lần sau không được mang lên. Bà bảo rằng mấy thứ đồ ở nhà quê không bảo vệ vệ sinh, ăn vào có khi còn bị ngộ độc. Bà bảo đồ nhà quê cũng giống như người nhà quê vậy, không thật sạch chút nào đâu. Nghe đến đó mà tôi lặng người đi .
Hai con gà so với người giàu sang như bà hoàn toàn có thể chẳng là gì nhưng so với cha mẹ tôi, đó là những thành quả lao động mà cha mẹ tôi đã phải khó khăn vất vả. Và quan trọng hơn, đó là tấm lòng của cha mẹ tôi dành cho mái ấm gia đình thông gia, ấy vậy mà tấm lòng đó bị bà hắt hủi. Bà không thích thì bà hoàn toàn có thể đem cho người khác, sao bà lại hoàn toàn có thể nói ra những lời như vậy ? Tôi thật sự rất tủi thân, lúc đó tôi mới thấm thía được câu truyện của những người phụ nữ nghèo lấy chồng phong phú, thực sự rất đau lòng .
Suốt những ngày Tết là những ngày mà tôi thức khuya dậy sớm, hôm nào cũng đầu tắt mặt tối với núi việc làm. Anh chị chồng có về nhà ăn Tết 5 hôm, nhưng tuyệt nhiên bà không để anh chị làm bất kỳ việc gì. Chồng tôi cũng thế, bà cũng không cho làm .

Mấy ngày Tết tôi cứ lùi lũi một mình hết ở bếp nấu ăn lại xuống vườn dọn dẹp thế nhưng mẹ chồng tôi vẫn chẳng hài lòng. Trong bữa cơm, bà luôn miệng chê tôi vụng, rằng món ăn tôi nấu không phù hợp với khẩu của vị gia đình.

Tôi biết bà cố ý chê để làm tôi bẽ mặt với cả nhà chứ không phải do đồ ăn tôi nấu không hợp. Tôi cảm thấy rất ấm ức định bảo với bà nhưng hôm đó lại là bữa cơm đầu năm, không muốn cả nhà mất vui nên tôi đành cố nhịn. Cơm nước xong xuôi, cha mẹ tôi cùng mọi người trong mái ấm gia đình chuẩn bị sẵn sàng đi chúc Tết .
Khi đó tôi đang lúi húi rửa bát ở dưới nhà, chồng tôi bảo tôi cùng đi nhưng khi mẹ chồng lại bảo tôi không được đi, phải ở nhà trông nhà, bà còn dúi vào tay tôi một tờ giấy dài dằng dặc với những việc là việc .
Ngày Tết mà sao tôi cảm thấy đơn độc và tủi thân quá trời. Nhớ lúc còn chưa đi lấy chồng, giờ này mọi năm là tôi đang náo nức cùng mái ấm gia đình đi chúc Tết, niềm hạnh phúc quây quần bên cha mẹ và những em. Lúc đó tôi chưa từng nghĩ sẽ có một ngày mình phải ăn Tết ở nhà chồng trong thực trạng như thế này. Khi ấy tôi chỉ ước hoàn toàn có thể chạy thật nhanh về bên cha mẹ và những em, quây quần niềm hạnh phúc bên mái ấm gia đình như ngày nào.