Nếu là duyên phận, cho dù thế nào, chúng ta nhất định sẽ gặp lại nhau…
Nếu là duyên phận, cho dù thế nào, chúng ta nhất định sẽ gặp lại nhau…
Em từng nói với anh “Kiếp trước đã gặp nhau cả ngàn lần chỉ để đánh đổi cho nhau một nụ cười ở hiện tại”. Anh cười hỏi em “Vậy kiếp trước chúng ta đã như nào để kiếp này anh có em bên cạnh”. Em lặng nhìn bầu trời đêm ngẫm nghĩ. Có chăng kiếp trước chúng ta đã nợ nhau?
Có những người lười lắm, lười đến mức cảm xúc của mình, tình cảm của mình nó sắp làm mình nổ tung ra rồi nhưng vẫn không tìm cách làm cho nó vơi bớt đi được. Cho đến một ngày, người đàn ông mà họ mặc định sẽ cùng đi đến hết chặng đường còn lại rời xa họ…
Em từng nói với anh “Kiếp trước đã gặp nhau cả ngàn lần chỉ để đánh đổi cho nhau một nụ cười ở hiện tại”. Anh cười hỏi em “Vậy kiếp trước chúng ta đã như nào để kiếp này anh có em bên cạnh? Để chúng ta được yêu nhau?”. Em lặng nhìn bầu trời đêm ngẫm nghĩ. Có chăng kiếp trước chúng ta đã nợ nhau?
Đúng là nợ. Để bên nhau thôi, trả lại nhau món nợ tiền duyên? Trả hết, là lúc chúng ta phải rời xa. Chia tay – có những thói quen chưa thể bỏ, nhưng từ từ đi, rồi tất cả sẽ phai nhạt đi và trôi qua đúng không?
Hóa ra, buông tay lại là điều tốt, bởi cho đến cuối cùng chúng ta cũng đâu đến được với nhau? Em nhận ra rồi đấy, cô gái ạ! Sớm vẫn tốt hơn, để em sẽ không phải tổn thương nhiều nữa. Đau một lần… rồi thôi.
Ngày chia tay là cơn mưa phùn cuối xuân ướt át nhẹ bay. Ai đó nói, ông trời cũng buồn thay cho em kìa. Nhưng anh ơi! Em sẽ không buồn nữa đâu. Dù sao đi nữa, mình vẫn phải sống cơ mà, còn phải sống sao cho thật tốt nữa chứ. Thế giới của em đâu chỉ có một người?
Ngày chia tay là ngày nhận ra thế giới những tưởng chỉ có một người của mình hóa ra còn rất nhiều người khác nữa. Trời vẫn lạnh, em bắt đầu thấy giá buốt. Chẳng phải là không còn ai bên cạnh, mà có chăng là trái tim lại đang dần ấm.
Em vùi mình vào những mối quan tâm khác, biết nhìn xa hơn ai đó, để thấy còn biết bao người phía sau yêu thương và trân trọng mình hơn. Ngày ngày, em cười nhiều hơn, lo chính mình nhiều hơn thay vì lo cho ai đó. Em giờ đây, chỉ cần sống cho riêng mình…
Nếu là duyên phận, cho dù có đi đến đâu, làm gì, đi đâu đi chăng nữa, chúng ta nhất định sẽ gặp lại nhau. Hoặc rằng, chúng ta chỉ là hai đường chéo, gặp nhau một lần rồi mãi mãi rời xa. Em học cách viết hai từ “chấp nhận”.
Theo Bích Xu Xu/Guu.vn