Mấy đêm cũng là đêm đầu – Nghệ Tịnh
46
Bạn đang đọc: Mấy đêm cũng là đêm đầu – Nghệ Tịnh
Re: [Hiện đại] Mấy đêm cũng là đêm đầu – Nghệ Tịnh – Điểm:Đang tải Player đọc truyện …
Tốc độ đọc truyện: 0.90 x
(Đóng góp ý kiến về player nghe đọc truyện)
peheo: mình cũng không biết nữa bạn à chỉ rảnh lúc nào pót lúc đó thôi. thanks bạn ửng hộ
Chương 1.2
Do dự vài giây sau, anh dứt khoát đi vào đình hóng mát, chăm chú nhìn trên bàn đá có một bàn đồ ăn cùng một ly nước trái cây uống được một nửa, nhìn lại Hà Vu Yến mặc váy đến đầu gối màu xanh lục, ngũ quan thanh lệ, cho dù ánh sáng không đủ, bất quá như trước có thể nhìn ra ông trời tạo cô ra là một hình tượng đoan trang.
Khi trung học vốn là cô gái bộ dạng xinh đẹp, trải qua vài năm lột xác, đã thành mỹ nữ trong mắt mọi người rồi.
Hà Vu Yến bị anh nhìn có chút bất an, cầm dao nĩa trong tay, vụng trộm quay đầu liếc mắt nhìn anh, khi phát hiện anh chính đang nhìn chằm chằm mình, đành phải kiên trì kêu anh, “Anh Uông.”
“Em sao không cùng các cô chơi đùa sao?” Hà An Khởi cùng em gái anh sinh cùng năm, tình cảm vô cùng tốt, hơn nữa em gái cô nhỏ hơn hai tuổi là Hà An Nhân, ba nữ sinh mỗi ngày chơi cùng nhau, một khi đùa giỡn náo lên, chỉ kém không đem nóc nhà dỡ ra, đôi khi đều có thể nghe được đến tiếng cười các cô cùng tiếng thét chói tai.
Mà lúc này đúng là cao trào của khiêu vũ, nhất là các cô gái chơi đùa điên cuồng, cô lại một mình đào thoát ngồi ở chỗ này ăn mấy cái này, anh cảm giác có chút bất ngờ.
“Em không biết khiêu vũ.” Hà Vu Yến đem nĩa gim hoa quả bỏ vào trong miệng.
Sau đó hai người một hồi trầm mặc, không ai mở miệng, thẳng đến Hà Vu Yến đem bàn đồ ăn không tính là nhiều ăn xong, lẳng lặng đứng dậy rời khỏi đình hóng mát, mới lại nghe thấy Uông Hạo nói: “Vu Yến, em có thể giúp tôi một chuyện không?”
Hà Vu Yến nghi hoặc quay đầu nhìn anh, đem tóc vén đến sau tai, đây là động tác quen thuộc khi cô khẩn trương, ở trước mặt Uông Hạo cô luôn luôn không được tự nhiên, bởi vì cô thích người đàn ông này.
“Tôi còn chưa ăn bữa tối, em có để ý giúp tôi lấy một ít thức ăn được không? Tôi sợ mình trở về yến hội, rất khó thoát khỏi người khác.” Anh vừa mới nói xong, biểu cảm đầu tiên của Hà Vu Yến là lộ ra kinh ngạc, rồi sau đó nhẹ giọng hỏi anh, “Vậy anh muốn ăn cái gì?”
“Cái gì cũng được, chỉ cần có thể ăn thật no.” Đối với ăn anh không bắt bẻ, chỉ cần có thể không đói bụng là tốt rồi.
Hà Vu Yến gật đầu, cầm lấy dĩa trống trơn xoay người, đi về phía trước vài bước, cô lại xoay người, không xác định hỏi: “Anh sẽ chờ em trở lại sao?”
Uông Hạo nghiêm túc gật đầu, cô giúp anh lấy đồ ăn, anh cũng đã đói bụng nên không có lý do không đợi cô.
Trả lời của anh làm cả một buổi tối không nở nụ cười nhiều như Hà Vu Yến cũng nở nụ cười, cô chẳng những nở nụ cười, ngay cả ánh mắt đều cười cong cong thành hình bán nguyệt, so với lạnh lùng lúc nãy của cô, thì lúc này cô nhìn có chút ngốc ngếch.
Cho đến khi cô đi xa, Uông Hạo mới chịu tha cho hứng thú nhìn bóng dáng gầy của cô, trên mặt bất giác trồi lên một chút cười, anh từ trung học đến bây giờ kết giao không ít bạn gái, nữ sinh ái mộ theo đuổi anh cũng có, mà năm đó nữ sinh trung học Hà Vu Yến cũng từng là một trong số nữ sinh thầm mến anh.
Khi đó tuy rằng cô xinh đẹp, đáng tiếc đối với yêu thì không lưu loát, tình cảm nam nữ nghĩ đến quá mức nghiêm túc, không hiểu vui đùa, như vậy cô không phải là loại anh thích.
Hơn nữa tuổi hai người kém quá nhiều, anh không có hứng thú ăn cỏ gần hang, nếu cô muốn chơi đùa, anh ngược lại vui vẻ bồi cô chơi đùa, nhưng khi cô có ý nghĩ ngu ngốc muốn nói chuyện tình yêu tinh khiết, mà anh thì không nói chuyện tình cảm, thầm nghĩ rảnh rỗi nhàm chán cùng người phụ nữ hẹn hò giết thời gian, lên giường nếu cần, có người phụ nữ nguyện ý giúp anh làm bạn giường kèm phát tiết là tốt rồi.
Chính là bởi vì như thế, một khi Hà Vu Yến không cam lòng bị anh quăng, lỡ nói với cha mẹ anh thì sao đây, vậy thì không phải là đơn thuần nói mấy câu có thể giải quyết.
Anh biết rõ Hà Vu Yến không phải là người phụ nữ anh muốn, cũng không có thể là người phụ nữ anh muốn, dù sao khi đó còn rất trẻ tuổi, hơn nữa vẫn là tuổi muốn vui đùa, mà cô cũng quá nhỏ, nữ sinh trung học cái loại thích này chỉ là hâm mộ mà thôi, khi bắt đầu trưởng thành sẽ nhạt phai đi.
Lúc đó trả thư tình lại cho cô, không bao lâu anh đi ra nước ngoài, hai năm sau khi anh trở về Đài Loan, cũng không cố ý hỏi chuyện của cô, không nghĩ tới hôm nay lại đụng phải, mà làm anh cảm thấy hứng thú, lúc này ánh mắt Hà Vu Yến nhìn anh, vẫn như trước cùng lúc cô mười tám tuổi giống nhau, xem ra anh đã xem thường Hà Vu Yến thích anh quá rồi, nhưng cô tìm lầm người đàn ông, anh không thích hợp với cô, cũng không tính cho cô cơ hội thích anh.
Lúc trở về hai tay Hà Vu Yến đã đầy ngập đồ ăn, Uông Hạo nhìn đồ ăn đặt trên mặt bàn đá, đồ ăn nhiều quá làm anh nhíu mày.
“Anh Uông, đây là dao nĩa, đây là thìa, còn có khăn ăn.”
Năm cấp ba ấy, biết anh không thích người khác chạm qua gì đó, đặc biệt là đồ ăn cùng bộ đồ ăn, Hà Vu Yến thận trọng đem bộ đồ ăn trong tay lau một lần lại một lần, xác định sạch sẽ mới đưa tới trước mặt anh, mà lúc cô cẩn thận cũng làm cho Uông Hạo lại nhíu mày, nhịn không được nhìn nhiều cô một chút.
“Em lại đi giúp anh lấy canh nóng cùng đồ uống, anh chờ em một chút nha.” Nói xong cô lại tự nhiên đi rồi, năm phút sau, cô một tay nâng canh, một tay cầm nước trái cây, cẩn thận đặt ở trước mặt Uông Hạo.
“Vu Yến, cám ơn em.” Uông Hạo nhìn bữa ăn tối phong phú trước mặt thành tâm nói.
Nghe anh đối với mình nói cám ơn, Hà Vu Yến lộ ra cười nhạt, cái gì cũng không nói đứng một bên.
“Cầm đi.”
Nhìn anh đưa khăn tay nam qua, Hà Vu Yến không hiểu nhìn anh, biểu cảm buồn bực không rõ ý tứ của anh.
“Em vừa mới chạy đi chạy lại nhiều lần như vậy, trên mặt đều chảy mồ hôi rồi.” Uông Hạo chỉ chỉ mặt cô giải thích.
Tóc của cô còn chưa chạm vai, chỉ là đơn giản dùng cái kẹp tóc nhỏ định trụ trước trán, chất tóc đen mun mềm mại, càng tôn lên làn da trắng nõn của cô, không biết tại sao, Uông Hạo bình thường thích phụ nữ trang điểm gợi cảm, cảm thấy hôm nay cô thanh lịch đặc biệt hấp dẫn mắt anh, cùng nữ sinh bình thường anh kết giao xinh đẹp kiều diễm khác nhau, nhiều hơn một phần vui tai vui mắt.
Nghe vậy Hà Vu Yến đỏ mặt lên, xấu hổ buông xuống tóc vén sau tai, lộ ra xấu hổ cúi đầu mỉm cười, tiếp theo cô lại một lần nữa đem tóc vén ra phía sau tai, biết anh là có ý tốt, tay cẩn thận tiếp nhận khăn tay của anh, nhẹ nhàng mà lau vài cái.
Uông Hạo cảm thấy nụ cười của cô ngốc ngếch lại đơn thuần, ánh mắt cười rộ lên như là có sức cuốn hút.
Cho rằng cô cầm khăn tay xong sẽ đi toilet trang điểm lại, phụ nữ chú ý nhất chính là trang điểm bản thân, đây là kinh nghiệm anh nhiều năm qua cùng người phụ nữ ở chung, hơn nữa anh cũng thật đói bụng, không nói gì thêm nữa, lực chú ý toàn bộ đặt ở đồ ăn lớn, chờ mấy phút đồng hồ sau, anh kinh ngạc nghe được cô nhẹ giọng nói: ”Anh Uông, khăn tay em sẽ giặc sạch rồi trả cho anh sao nha.”
Uông Hạo nhẹ nhàng nâng đầu lên, quay đầu lại nhìn Hà Vu Yến đứng cách anh hai bước, trên mặt cô không có trang điểm gì, khăn tay cầm trong tay cũng không có phấn trang điểm đủ màu.
Lúc này anh càng nghiêm túc đánh giá ngũ quan của cô, mặt trái xoan khéo léo, khuôn mặt trắng nõn, môi phấn hồng, cái mũi khéo léo đáng yêu, nhìn lông mi cô dài chớp chớp, đôi mắt ngập nước trong sáng loé sáng, thì ra đêm nay cô không trang điểm cũng xinh đẹp như các cô gái trang điểm xinh đẹp, không thể không thừa nhận, em gái đáng yêu ngọt ngào nhà anh cũng không có trời sinh xinh đẹp như Hà Vu Yến.
Cho dù kinh diễm, hơn nữa phụ nữ xinh đẹp anh không thiếu, Hà Vu Yến cũng không phải là người phụ nữ đẹp nhất, bề ngoài làm anh động lòng cũng không khó, Uông Hạo thu hồi ánh mắt nhàn nhạt nói: “Không cần chỉ là một cái khăn tay, một chút em cứ trực tiếp vứt đi.”
Thứ người khác đã dùng qua anh không bao giờ dùng lại, ngay cả thứ anh thích, cũng vứt đi, đây là thói quan nhiều năm của anh.
Hà Vu Yến cách anh hai bước cũng nghe được, thu hồi nụ cười, sững sờ cầm khăn tay của anh, không biết nên nói cái gì tiếp, đành phải gật đầu, cổ họng chua chát phát ra một tiếng.
Nhìn anh nhanh chóng ăn đồ ăn trước mắt, cả nói cũng không thèm nói một câu, Hà Vu Yến cho rằng anh chắc rất đói bụng, giọng nói dè dặt cẩn trọng hỏi: “Anh Uông, có muốn em lấy cho anh thêm chút đồ ăn nữa không?”
“Không cần.” Uông Hạo đầu cũng không ngước lên liền cự tuyệt.
“Vâng.”
Hai người lại trầm mặc một lát, Hà Vu Yến chỉ là ngồi một chỗ trong đình hóng mát, lẳng lặng nhìn Uông Hạo, cảm thấy anh ngay cả ăn cũng tao nhã có lẽ kén chọn chăng, làm cô nhìn đến say mê, ngay cả Uông Hạo đã ngước mắt lên cô cũng không phát hiện
“Vu Yến, em còn thích anh sao?” Lời này tuy là câu hỏi, bất quá giọng nói Uông Hạo bình tĩnh, hoàn toàn không cho Hà Vu Yến đường sống phản bác.
Không dự đoán được anh sẽ đột nhiên hỏi cô như vậy, Hà Vu Yến đầu tiên là cả kinh, rồi sau đó đỏ mặt xấu hổ, nhất thời không biết nên trả lời thế nào.
Là cô biểu hiện rất rõ ràng sao? Hay là biểu cảm trên mặt cô tiết lộ tình cảm cô luôn luôn đều cẩn thận cất giấu?
Thấy cô không nói, Uông Hạo cũng đoán được tám chín phần, dứt khoát đem dao nĩa buông xuống, khuôn mặt anh tuấn lạnh lùng, giọng nói lạnh nhạt, “Thật đáng tiếc, anh chưa từng thích em.”
Lời nói sắc bén, trực tiếp kết thúc thầm mến nhiều năm của Hà Vu Yến đánh vào địa ngục lạnh như băng, khiến cô có một loại cảm giác khó thể chịu đựng bị người ghét bỏ.
Trên thực tế, từ lúc thư tình bị trả về, cô liền không nghĩ tới Uông Hạo sẽ thích cô, mười tuổi mới bị mang vào nhà này, khi cô còn nhỏ đã học cách nhìn vẻ mặt người khác, anh không thích cô. Cô có thể tự mình nhìn ra được.
Thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của cô thôi cười, há mồm muốn nói cái gì, nhưng cái gì cũng không nói ra, qua lại vài lần, cuối cùng vẫn là trầm mặc, làm anh khó chịu, ngay cả cảm giác ngon miệng cũng không còn.
“Em muốn nói cái gì?” Anh không kiên nhẫn hỏi, ánh mắt sắc bén nhìn Hà Vu Yến làm lòng cô run lên, bởi vì giọng nói anh đột nhiên không kiên nhẫn mà cảm thấy ủy khuất, cô cũng không dám ra tiếng nói thêm gì, chỉ biết lắc đầu.
“Năm ấy em viết thư tình cho anh, anh không đọc, thì cũng không tính toán gì, bởi vì cho tới bây giờ anh không thích em, cũng không muốn cùng em dây dưa gì, cho nên em có thể hết hy vọng, đừng chờ mong gì ở anh nữa.” Uông Hạo nghĩ rằng, đều phải nói, không bằng một lần đem nói rõ hết, đỡ phải đến lúc đó cô hiểu lầm, lợi dụng quan hệ hai nhà đối với anh dây dưa.
“Em biết.” Hà Vu Yến âm thanh rất nhẹ, tinh tế nho nhỏ, bốn năm trước phong thư tình đó, cô rất cẩn thận cất giữ, không có cho người khác xem qua, cũng không nghĩ tới lại dây dưa với anh, ngay cả thích cũng đều vụng trộm đặt ở trong lòng, cô cảm thấy như vậy là đủ rồi.
Uông Hạo chán ghét nhất phụ nữ khóc sướt mướt, trước kia kết giao nhiều phụ nữ, một khi chia tay dùng nước mắt đến uy hiếp anh, khiến anh cảm thấy khó chịu, Uông Hạo cho rằng Hà Vu Yến cũng là phụ nữ đem nước mắt làm vũ khí, trong lòng bắt mãn càng đậm, “Nếu em muốn khóc đi nơi khác mà khóc, anh vừa thấy phụ nữ khóc liền cảm thấy khó chịu.”
“Em không khóc.” Hà Vu Yến hướng anh cố gượng cười, lại lui về phía sau một bước, cùng anh kéo ra khoảng cách xa một chút.
Uông Hạo thấy hành động di chuyển cẩn trọng như vậy, có chút tức giận lời nói của mình, anh không muốn đối với cô hung ác như vậy, bất quá anh bị nhiều phụ nữ làm phiền quá, hiện tại thầm nghĩ để tai thanh tĩnh một chút.
Uông Hạo không có nhìn cô nhiều, cũng không nói thêm nữa một chữ nào, cúi đầu cầm dao nĩa, từ từ ăn, anh đã nói đến mức này, đợi cô quay đầu chạy lấy người.
Hà Vu Yến biết bản thân không thông minh, nhưng cô không ngốc, hành động trước mắt của anh Uông đang nói cho cô, anh không chỉ không thích cô, có lẽ liếc mắt một cái cũng không muốn.
Bởi vì nhận thức này, cô cầm nước trái cây mình lẳng lặng đứng ở một góc đình hóng mát, thẳng đến anh ăn xong hết rồi, lại không nhìn cô cầm điện thoại gọi điện thoại, cô mới lộ ra một nụ cười khổ, lén lút rời đi đình hóng mát.
Thấy cô rời đi, Uông Hạo vừa vặn kết thúc điện thoại, nhìn nhìn đồng hồ, anh quyết định đi tìm em gái của anh đang chơi đùa đến điên cuồng kia.
Do dự vài giây sau, anh dứt khoát đi vào đình hóng mát, chú ý nhìn trên bàn đá có một bàn đồ ăn cùng một ly nước trái cây uống được 50%, nhìn lại Hà Vu Yến mặc váy đến đầu gối màu xanh lục, ngũ quan thanh lệ, mặc dầu ánh sáng không đủ, bất quá như trước hoàn toàn có thể nhìn ra ông trời tạo cô ra là một hình tượng đoan trang. Khi trung học vốn là cô gái bộ dạng xinh đẹp, trải qua vài năm lột xác, đã thành mỹ nữ trong mắt mọi người rồi. Hà Vu Yến bị anh nhìn có chút không an tâm, cầm dao nĩa trong tay, vụng trộm quay đầu liếc mắt nhìn anh, khi phát hiện anh chính đang nhìn chằm chằm mình, đành phải kiên trì kêu anh, “ Anh Uông. ” “ Em sao không cùng những cô chơi đùa sao ? ” Hà An Khởi cùng em gái anh sinh cùng năm, tình cảm vô cùng tốt, hơn thế nữa em gái cô nhỏ hơn hai tuổi là Hà An Nhân, ba nữ sinh mỗi ngày chơi cùng nhau, một khi đùa giỡn náo lên, chỉ kém không đem nóc nhà dỡ ra, đôi lúc đều hoàn toàn có thể nghe được đến tiếng cười những cô cùng tiếng thét chói tai. Mà lúc này đúng là cao trào của khiêu vũ, nhất là những cô gái chơi đùa điên cuồng, cô lại một mình đào thoát ngồi ở chỗ này ăn mấy cái này, anh cảm xúc có chút giật mình. “ Em không biết khiêu vũ. ” Hà Vu Yến đem nĩa gim hoa quả bỏ vào trong miệng. Sau đó hai người một hồi trầm mặc, không ai mở miệng, thẳng đến Hà Vu Yến đem bàn đồ ăn không tính là nhiều ăn xong, lẳng lặng đứng dậy rời khỏi đình hóng mát, mới lại nghe thấy Uông Hạo nói : “ Vu Yến, em hoàn toàn có thể giúp tôi một chuyện không ? ” Hà Vu Yến nghi vấn quay đầu nhìn anh, đem tóc vén đến sau tai, đây là động tác quen thuộc khi cô khẩn trương, ở trước mặt Uông Hạo cô luôn luôn không được tự nhiên, chính do cô thích người đàn ông này. “ Tôi còn chưa ăn bữa tối, em có chú ý giúp tôi lấy một chút ít thức ăn được không ? Tôi sợ mình quay trở lại yến hội, rất khó thoát khỏi người khác. ” Anh vừa mới nói xong, biểu cảm tiên phong của Hà Vu Yến là lộ ra kinh ngạc, rồi sau đó nhẹ giọng hỏi anh, “ Vậy anh muốn ăn cái gì ? ” “ Cái gì cũng được, chỉ cần hoàn toàn có thể ăn thật no. ” Đối với ăn anh không bắt bẻ, chỉ cần hoàn toàn có thể không đói bụng là tốt rồi. Hà Vu Yến gật đầu, cầm lấy dĩa trống trơn xoay người, đi về phía trước vài bước, cô lại xoay người, không xác lập hỏi : “ Anh sẽ chờ em trở lại sao ? ” Uông Hạo trang nghiêm gật đầu, cô giúp anh lấy đồ ăn, anh cũng đã đói bụng nên không có nguyên do không đợi cô. Trả lời của anh làm cả một buổi tối không nở nụ cười nhiều như Hà Vu Yến cũng nở nụ cười, cô chẳng những nở nụ cười, ngay cả ánh mắt đều cười cong cong thành hình bán nguyệt, so với hờ hững lúc nãy của cô, thì lúc này cô nhìn có chút ngốc ngếch. Cho đến khi cô đi xa, Uông Hạo mới chịu tha cho hứng thú nhìn bóng hình gầy của cô, trên mặt bất giác trồi lên một chút ít cười, anh từ trung học đến giờ đây kết giao không ít bạn gái, nữ sinh hâm mộ theo đuổi anh cũng có, mà năm đó nữ sinh trung học Hà Vu Yến cũng từng là một trong số nữ sinh thầm mến anh. Khi đó tuy rằng cô xinh đẹp, đáng tiếc so với yêu thì không lưu loát, tình cảm nam nữ nghĩ đến quá mức trang nghiêm, không hiểu vui đùa, như vậy cô không phải là loại anh thích. Hơn nữa tuổi hai người kém quá nhiều, anh không có hứng thú ăn cỏ gần hang, nếu cô muốn chơi đùa, anh ngược lại vui tươi bồi cô chơi đùa, nhưng khi cô có ý nghĩ ngu ngốc muốn trò chuyện tình yêu tinh khiết, mà anh thì không chuyện trò tình cảm, thầm nghĩ rảnh rỗi nhàm chán cùng người phụ nữ hẹn hò giết thời hạn, lên giường nếu cần, có người phụ nữ nguyện ý giúp anh làm bạn giường kèm phát tiết là tốt rồi. Chính là chính bới như vậy, một khi Hà Vu Yến không cam lòng bị anh quăng, lỡ nói với cha mẹ anh thì sao đây, vậy thì không phải là đơn thuần nói mấy câu hoàn toàn có thể xử lý. Anh biết rõ Hà Vu Yến không phải là người phụ nữ anh muốn, cũng không hoàn toàn có thể là người phụ nữ anh muốn, dù sao khi đó còn rất trẻ tuổi, hơn thế nữa vẫn là tuổi muốn vui đùa, mà cô cũng quá nhỏ, nữ sinh trung học cái loại thích này chỉ là hâm mộ mà thôi, khi khởi đầu trưởng thành sẽ nhạt phai đi. Lúc đó trả thư tình lại cho cô, không bao lâu anh đi ra quốc tế, hai năm sau khi anh trở về Đài Loan, cũng không cố ý hỏi chuyện của cô, không nghĩ tới ngày hôm nay lại đụng phải, mà làm anh cảm thấy hứng thú, lúc này ánh mắt Hà Vu Yến nhìn anh, vẫn như trước cùng lúc cô mười tám tuổi giống nhau, xem ra anh đã xem thường Hà Vu Yến thích anh quá rồi, nhưng cô tìm lầm người đàn ông, anh không thích hợp với cô, cũng không tính cho cô thời cơ thích anh. Lúc trở về hai tay Hà Vu Yến đã đầy ngập đồ ăn, Uông Hạo nhìn đồ ăn đặt trên mặt bàn đá, đồ ăn nhiều quá làm anh nhíu mày. “ Anh Uông, đây là dao nĩa, đây là thìa, còn có khăn ăn. ” Năm cấp ba ấy, biết anh không thích người khác chạm qua gì đó, đặc biệt quan trọng là đồ ăn cùng bộ đồ ăn, Hà Vu Yến thận trọng đem bộ đồ ăn trong tay lau một lần lại một lần, xác lập thật sạch mới đưa tới trước mặt anh, mà lúc cô cẩn trọng cũng làm cho Uông Hạo lại nhíu mày, nhịn không được nhìn nhiều cô một chút ít. “ Em lại đi giúp anh lấy canh nóng cùng đồ uống, anh chờ em một chút ít nha. ” Nói xong cô lại tự nhiên đi rồi, năm phút sau, cô một tay nâng canh, một tay cầm nước trái cây, cẩn trọng đặt ở trước mặt Uông Hạo. “ Vu Yến, cám ơn em. ” Uông Hạo nhìn bữa ăn tối đa dạng chủng loại trước mặt thành tâm nói. Nghe anh so với mình nói cám ơn, Hà Vu Yến lộ ra cười nhạt, cái gì cũng không nói đứng một bên. “ Cầm đi. ” Nhìn anh đưa khăn tay nam qua, Hà Vu Yến không hiểu nhìn anh, biểu cảm buồn chán không rõ ý tứ của anh. “ Em vừa mới chạy đi chạy lại nhiều lần như vậy, trên mặt đều chảy mồ hôi rồi. ” Uông Hạo chỉ chỉ mặt cô lý giải. Tóc của cô còn chưa chạm vai, chỉ là đơn thuần dùng cái kẹp tóc nhỏ định trụ trước trán, chất tóc đen mun thướt tha, càng tôn lên làn da trắng nõn của cô, không biết tại sao, Uông Hạo thông thường thích phụ nữ trang điểm quyến rũ, cảm thấy ngày hôm nay cô lịch sự đặc biệt quan trọng mê hoặc mắt anh, cùng nữ sinh thông thường anh kết giao xinh đẹp kiều diễm khác nhau, nhiều hơn một phần vui tai vui mắt. Nghe vậy Hà Vu Yến đỏ mặt lên, xấu hổ buông xuống tóc vén sau tai, lộ ra xấu hổ cúi đầu mỉm cười, tiếp theo cô lại một lần nữa đem tóc vén ra phía sau tai, biết anh là có ý tốt, tay cẩn trọng tiếp đón khăn tay của anh, nhẹ nhàng mà lau vài cái. Uông Hạo cảm thấy nụ cười của cô ngốc ngếch lại đơn thuần, ánh mắt cười rộ lên như thể có sức hấp dẫn. Cho rằng cô cầm khăn tay xong sẽ đi toilet trang điểm lại, phụ nữ quan tâm nhất chính là trang điểm bản thân, đây là kinh nghiệm tay nghề anh nhiều năm qua cùng người phụ nữ ở chung, không chỉ có vậy anh cũng thật đói bụng, không nói gì thêm nữa, lực quan tâm hàng loạt đặt ở món ăn lớn, chờ mấy phút đồng hồ đeo tay sau, anh kinh ngạc nghe được cô nhẹ giọng nói : ” Anh Uông, khăn tay em sẽ giặc sạch rồi trả cho anh sao nha. ” Uông Hạo nhẹ nhàng nâng đầu lên, quay đầu lại nhìn Hà Vu Yến đứng cách anh hai bước, trên mặt cô không có trang điểm gì, khăn tay cầm trong tay cũng không có phấn trang điểm đủ màu. Lúc này anh càng trang nghiêm nhìn nhận ngũ quan của cô, mặt trái xoan khôn khéo, khuôn mặt trắng nõn, môi phấn hồng, cái mũi khôn khéo đáng yêu, nhìn lông mi cô dài chớp chớp, đôi mắt ngập nước trong sáng loé sáng, thì ra đêm nay cô không trang điểm cũng xinh đẹp như những cô gái trang điểm xinh đẹp, không hề không thừa nhận, em gái đáng yêu ngọt ngào nhà anh cũng không có trời sinh xinh đẹp như Hà Vu Yến. Cho dù kinh diễm, không chỉ có vậy phụ nữ xinh đẹp anh không thiếu, Hà Vu Yến cũng không phải là người phụ nữ đẹp nhất, vẻ bên ngoài làm anh động lòng cũng không khó, Uông Hạo tịch thu ánh mắt nhàn nhạt nói : “ Không cần chỉ là một cái khăn tay, một chút ít em cứ trực tiếp vứt đi. ” Thứ người khác đã dùng qua anh không khi nào dùng lại, ngay cả thứ anh thích, cũng vứt đi, đây là thói quan nhiều năm của anh. Hà Vu Yến cách anh hai bước cũng nghe được, tịch thu nụ cười, sững sờ cầm khăn tay của anh, không biết nên nói cái gì tiếp, đành phải gật đầu, cổ họng chua chát phát ra một tiếng. Nhìn anh nhanh gọn ăn món ăn trước mắt, cả nói cũng không thèm nói một câu, Hà Vu Yến cho rằng anh chắc rất đói bụng, giọng nói dè dặt thận trọng hỏi : “ Anh Uông, có muốn em lấy cho anh thêm chút đồ ăn nữa không ? ” “ Không cần. ” Uông Hạo đầu cũng không ngước lên liền cự tuyệt. “ Vâng. ” Hai người lại trầm mặc một lát, Hà Vu Yến chỉ là ngồi một chỗ trong đình hóng mát, lẳng lặng nhìn Uông Hạo, cảm thấy anh ngay cả ăn cũng thanh nhã có lẽ rằng kén chọn chăng, làm cô nhìn đến mê hồn, ngay cả Uông Hạo đã ngước mắt lên cô cũng không phát hiện “ Vu Yến, em còn thích anh sao ? ” Lời này tuy là thắc mắc, bất quá giọng nói Uông Hạo bình tĩnh, trọn vẹn không cho Hà Vu Yến đường sống phản bác. Không Dự kiến được anh sẽ đùng một cái hỏi cô như vậy, Hà Vu Yến tiên phong là cả kinh, rồi sau đó đỏ mặt xấu hổ, nhất thời không biết nên vấn đáp thế nào. Là cô bộc lộ rất rõ ràng sao ? Hay là biểu cảm trên mặt cô bật mý tình cảm cô luôn luôn đều cẩn trọng cất giấu ? Thấy cô không nói, Uông Hạo cũng đoán được tám chín phần, dứt khoát đem dao nĩa buông xuống, khuôn mặt anh tuấn hờ hững, giọng nói lạnh nhạt, “ Thật đáng tiếc, anh chưa từng thích em. ” Lời nói sắc bén, trực tiếp kết thúc thầm mến nhiều năm của Hà Vu Yến đánh vào âm ti lạnh như băng, khiến cô có một loại cảm xúc khó thể chịu đựng bị người ghét bỏ. Trên thực tiễn, từ lúc thư tình bị trả về, cô liền không nghĩ tới Uông Hạo sẽ thích cô, mười tuổi mới bị mang vào nhà này, khi cô còn nhỏ đã học cách nhìn vẻ mặt người khác, anh không thích cô. Cô hoàn toàn có thể tự mình nhìn ra được. Thấy khuôn mặt nhỏ bé của cô thôi cười, há mồm muốn nói cái gì, nhưng cái gì cũng không nói ra, qua lại vài lần, ở đầu cuối vẫn là trầm mặc, làm anh không dễ chịu, ngay cả cảm xúc ngon miệng cũng không còn. “ Em muốn nói cái gì ? ” Anh không kiên trì hỏi, ánh mắt sắc bén nhìn Hà Vu Yến làm lòng cô run lên, chính bới giọng nói anh đùng một cái không kiên trì mà cảm thấy ủy khuất, cô cũng không dám ra lời nói thêm gì, chỉ biết khước từ. “ Năm ấy em viết thư tình cho anh, anh không đọc, thì cũng không đo lường và thống kê gì, chính do cho tới giờ đây anh không thích em, cũng không muốn cùng em dây dưa gì, do đó em hoàn toàn có thể hết kỳ vọng, đừng chờ mong gì ở anh nữa. ” Uông Hạo nghĩ rằng, đều phải nói, không bằng một lần đem nói rõ hết, đỡ phải đến lúc đó cô hiểu nhầm, tận dụng quan hệ hai nhà so với anh dây dưa. “ Em biết. ” Hà Vu Yến âm thanh rất nhẹ, tinh xảo nho nhỏ, bốn năm trước phong thư tình đó, cô rất cẩn trọng cất giữ, không có cho người khác xem qua, cũng không nghĩ tới lại dây dưa với anh, ngay cả thích cũng đều vụng trộm đặt ở trong lòng, cô cảm thấy như vậy là đủ rồi. Uông Hạo chán ghét nhất phụ nữ khóc sướt mướt, trước kia kết giao nhiều phụ nữ, một khi chia tay dùng nước mắt đến uy hiếp anh, khiến anh cảm thấy không dễ chịu, Uông Hạo cho rằng Hà Vu Yến cũng là phụ nữ đem nước mắt làm vũ khí, trong lòng bắt mãn càng đậm, “ Nếu em muốn khóc đi nơi khác mà khóc, anh vừa thấy phụ nữ khóc liền cảm thấy không dễ chịu. ” “ Em không khóc. ” Hà Vu Yến hướng anh cố gượng cười, lại lui về phía sau một bước, cùng anh kéo ra khoảng cách xa một chút ít. Uông Hạo thấy hành vi vận động và di chuyển thận trọng như vậy, có chút tức giận lời nói của mình, anh không muốn so với cô tàn khốc như vậy, bất quá anh bị nhiều phụ nữ làm phiền quá, hiện tại thầm nghĩ để tai thanh tĩnh một chút ít. Uông Hạo không có nhìn cô nhiều, cũng không nói thêm nữa một chữ nào, cúi đầu cầm dao nĩa, từ từ ăn, anh đã nói đến mức này, đợi cô quay đầu chạy lấy người. Hà Vu Yến biết bản thân không mưu trí, nhưng cô không ngốc, hành vi trước mắt của anh Uông đang nói cho cô, anh không chỉ không thích cô, có lẽ rằng liếc mắt một cái cũng không muốn. Bởi vì nhận thức này, cô cầm nước trái cây mình lẳng lặng đứng ở một góc đình hóng mát, thẳng đến anh ăn xong hết rồi, lại không nhìn cô cầm điện thoại thông minh gọi điện thoại thông minh, cô mới lộ ra một nụ cười khổ, lén lút rời đi đình hóng mát. Thấy cô rời đi, Uông Hạo vừa khít kết thúc điện thoại cảm ứng, nhìn nhìn đồng hồ đeo tay, anh quyết định hành động đi tìm em gái của anh đang chơi đùa đến điên cuồng kia .
Đã sửa bởi Ốc Vui Vẻ lúc 22.07.2014, 05 : 49 .
Source: https://laodongdongnai.vn
Category: Hỏi Đáp