Sóng ngầm – Đinh Mặc

11Có bài mới Re: [Hiện đại – Trinh thám] Sóng ngầm – Đinh Mặc – Điểm:Đang tải Player đọc truyện …
Tốc độ đọc truyện:

0.90x

Bạn đang đọc: Sóng ngầm – Đinh Mặc

(Đóng góp ý kiến về player nghe đọc truyện)

Phần 1: Sinh vật ăn cỏ

Chương 1

Thành phố cổ ban trưa thưa thớt người. Dưới ánh mặt trời gay gắt, da dẻ Đồng Sinh dần trở nên nóng rát. Cô đưa tay che nắng, nhăn nhó đứng ở ngã tư.

Hình như cô bị lạc thì phải, đã mù đường còn đánh rơi bản đồ và ví tiền, thật là xui xẻo. Cô thầm mong gặp được ai tốt bụng để mượn di động gọi cầu cứu bạn mình. Cô không chú ý đến một chiếc xe hơi màu đen đỗ gần đó rất lâu rồi.

Dần dần, người đi đường mỗi lúc một vắng hơn. Ngay cả chú chó gần đó cũng cuộn tròn trong góc, thiêm thiếp giấc nồng. Lúc chiếc xe kia dừng trước mặt mình, cô hơi ngạc nhiên, song thấy gương mặt người lái xe liền tươi cười bắt chuyện: “Ồ, xin chào!” Thật may mắn, đang lúc khó khăn thế này, cô lại tình cờ gặp được người mới quen hôm trước.

Đối phương cười hỏi lại: “Sao vậy cô gái? Thấy em đứng ở đây mãi, chờ ai à?”

Đồng Sinh le lưỡi: “Em đánh rơi ví tiền, còn lạc đường nữa.”

Đối phương mở cửa ghế phụ cho cô: “Lên xe đi! Muốn đi đâu? Tôi đưa em đi.”

Đồng Sinh từ chối lấy lệ: “Làm phiền người khác như thế sao được”, nhưng cuối cùng vẫn lên xe, suốt quãng đường không ngừng trò chuyện rôm rả với đối phương.

Gió nhè nhẹ lay ngọn cây, in bóng loang lổ trên chiếc xe hơi.

Điều hòa trong xe phả hơi mát mẻ, cả người Đồng Sinh thấy thư thái vô cùng.

Người kia lấy bình nước suối mát lạnh đưa cô. Đồng Sinh vui vẻ nhận lấy, uống ừng ực không chút đề phòng. Sau đó, mí mắt cô dần trĩu nặng. Cô cảm thấy có điều không ổn nhưng không cách nào chống đỡ được. Trong lúc mơ hồ, cô nhận ra xe đang chạy vào một nơi rất hẻo lánh. Cuối cùng, Đồng Sinh rơi vào mê man.

                                       ***

Tại một nơi nào đó…

Đồng Sinh hoảng loạn bò trên mặt đất, khóc tức tưởi: “Thả tôi đi… Xin anh thả tôi đi… Anh muốn bao nhiêu tiền, tôi sẽ đưa hết cho anh…”

Nhưng đối phương đều bỏ ngoài tai. Gã xiết chặt hông cô, thèm thuồng vuốt ve bờ mông nõn nà, sau đó thúc mạnh.

Gã đối sử với Đồng Sinh như một con vật không hơn không kém: Khóa cổ cô bằng dây xích, không cho mặc quần áo. Mà cô cũng đâu cần đến chúng nữa? Gã thích nhìn những người phụ nữ sống trong bộ dạng người không ra người, vật không ra vật như vậy. Bản thân hắn là bậc đế vương ban phúc, là vị chủ nhân cao quý uy phong. Còn cô ngày đêm chỉ có thể nhìn lên khung cửa sổ bé nhỏ trên đỉnh đầu, sống trong căn hầm bí mật này, bị ngăn cách với thế giới bên ngoài.

Có một đêm, nghe tiếng cô khóc nghẹn ngào gọi mẹ, gã chỉ im lặng vuốt ve thân thể cô như trấn an: Đồng Sinh, đừng khóc, mẹ cô không tìm được cô đâu!

                                           ***

Sở Cảnh sát thành phố cổ rất lớn, nhưng đội cảnh sát hình sự lại không quy mô như vậy. Bởi vì thành phố du lịch và những con người chất phác nơi đây rất hiếm khi xảy ra án hình sự. Tuy vậy, những vụ án xảy ra trước đây đều hết sức nghiêm trọng, thành ra Sở phải duy trì hoạt động của đội hình này.

Thời tiết nóng rực và bức bối vô cùng. Văn phòng đội cảnh sát hình sự tính lặng như tờ, toàn bộ đều nằm nhoài trên bàn ngủ gục. Ve sầu ngoài sân vườn kêu râm ran, nhựa đường trên mặt đất bị nắng hun gần như nóng chảy.

Trong một ngày nhàn rỗi khiến người ta lười nhác này, chỉ có một người duy nhất không ngủ trưa, vẫn đeo tai nghe ngồi trước máy tính. Đó là đội trưởng đội cảnh sát hình sự của Sở Cảnh sát thành phố cổ: Phương Thanh

Năm nay, Phương Thanh tròn ba mươi tuổi. Dáng người cao to vạm vỡ, năng lực xuất chúng, vẫn còn độc thân. Người dân sống quanh đó từng giới thiệu vô số cô nàng nhưng đều bị anh từ chối. Nói chính xác hơn, sau khi bị bạn gái “đá” cách đây mấy năm, anh vẫn luôn đơn độc một mình. Niềm vui cuộc sống về cơ bản chỉ có “tay làm hàm nhai”.

Giờ phút này, anh đang tập trung xem một bộ phim trên máy tính. Bình thường, hiếm khi anh làm việc riêng ở cơ quan, trường hợp tranh thủ lúc nghỉ trưa xem phim thế này là lần đầu tiên. Đây là một bộ phim trong nước, anh đang xem video tổng hợp các phân cảnh của nữ chính.

Phương Thanh châm một điếu thuốc lá, nheo mắt nhìn chằm chằm nữ diễn viên chính Kim Hiểu Triết. Năm nay cô hai mươi chín tuổi, được công nận là diễn viên nổi tiếng muộn trong giới giải trí nước nhà. Hai năm trước, cô bỗng nổi lên như một hiện tượng, đến giờ trở thành ngôi sao người người, nhà nhà đều biết.

Trên màn hình, Kim Hiểu Triết mặc bộ sườn xám đẹp tuyệt làm nổi bật làn da trắng ngần như gốm sứ. Cô và nam chính đang diễn cảnh thân mật. Nam chính ôm eo cô, bắp đùi nõn nà của Kim Hiểu Triết thấp thoáng dưới tà sườn xám. Phương Thanh xem video mà cổ họng khô khốc. Sau đó, anh thấy tên nam chính chết tiệt kia thô bạo đẩy cô ngã xuống giường, vươn tay xé nát chiếc sườn xám gợi cảm.

“Khốn kiếp!” Phương Thanh khẽ chửi thề, không hiểu sao mình lại khẩn trương như vậy.

May mà cảnh nóng không tiếp diễn. Hai người nằm trên giường mùi mẫn rồi hôn nhau say đắm. Phương Thanh sa sầm mặt bước ra khỏi văn phòng.

Thành phố cổ không được phép xây nhà cao tầng. Phương Thanh đứng nhìn ngọn núi xanh ngắt phía xa xa. Anh rất thích nơi yên bình này, nhưng đây cũng là sự ràng buộc đối với anh. Đến giờ, anh vẫn nhớ như in ngày Kim Hiểu Triết ra đi, cô vô cùng tỉnh táo nói với anh: ” Phương Thanh, em không thể tiếp tục sống ở đây. Nơi này yên ả đến tẻ nhạt, nhắm mắt cũng biết được tương lai sẽ như thế nào. Em muốn một cuộc sống muôn mày muôn vẻ và có nhiều cơ hội để phát triển hơn.”

Lúc ấy, anh đã đáp lại thế nào nhỉ? Anh còn cười nữa kìa, nụ cười vừa đau đớn vừa tức tối: ” Được thôi, em cứ xông pha đi. Nếu không lăn lội bên ngoài được thì cứ quay về. anh vẫn chờ em. Ngày em trở lại chúng ta sẽ làm đám cưới.”

Mẹ kiếp, nào ngờ Kim Hiểu Triết vừa đi đã trở thành người nổi tiếng. Sau đó, họ hiếm liên lạc với nhau, nhưng cũng không cắt đứt hoàn toàn.

Năm ngoái, Phương Thanh đến Bắc Kinh tham dự khóa đào tạo của Bộ Công an. Anh nhắn tin cho Kim Hiểu Triết nhưng mãi không thấy cô trả lời. Đến nửa đêm, cô bất ngờ xuất hiện ở khách sạn của anh. Đó là lần đầu tiên anh chứng kiến sự phô trương của cô. Xe bảo mẫu đỗ nơi bí mật dưới sân, hai vệ sĩ hộ tống cô đi lên, anh mắt người quản lí nhìn anh vô cùng phức tạp.

(*) Xe bảo mẫu là xe đưa đón dành riêng cho các ngôi sao, ngoài ra còn là nơi lưu động để họ trang điểm, thay đổi trang phục, ăn uống… (Mọi chú thích trong cuốn sách đều của người dịch.)

Xa cách mấy năm, một lần nữa anh chìm đắm trong sự âu yếm của cô. Cô ghim móng tay vào tấm lưng trần của anh để kiềm chế tiếng rên rỉ. Mồ hôi anh chảy ròng ròng, còn hăng hơn cả lúc trèo tường bắt trộm. Sau giây phút ngọt ngào, anh còn đang nhắm mắt mơ màng thì cô đã phải đi.

Anh nắm chặt lấy tay cô, buộc miệng hỏi: “Bây giờ, chúng ta được xem là gì?”

Cô không đáp, hỏi ngược lại: “Khi nào anh chuyển đến Bắc Kinh?”

Phương Thanh im lặng. Phải trả lời thế nào đây? Nói anh đã làm cảnh sát hình sự nửa đời rồi, hoàn toàn không nghĩ đến việc từ chức để đến Bắc Kinh ư? Hay nói là bây giờ anh đã là đội trưởng, tiền lương một tháng những năm nghìn tệ, có thể cưới đại minh tinh như em không?

Anh dứt khoát cười trừ: “Vội gì chứ? Nếu vội sao em không về thành phố cổ nhỉ?”

Kim Hiểu Triết nghe vậy giận dữ bỏ đi. Anh gọi điện, nhắn tin mấy lần nhưng cô chẳng buồn đoái hoài.

Nghĩ đến đây, Phương Thanh lại phiền muộn vô cùng. Thật ra, thành tích của anh rất ưu tú, đơn xin chuyển công tác đến Bắc Kinh đã để sẵn trong ngăn tủ từ lâu. Nhưng phải nói với cô thế nào đây? Bây giờ anh đi còn kịp không?

Anh châm điếu thuốc mới, bỗng nhớ đến cảnh hôn môi nóng bỏng của Kim Hiểu Triết và gã nam chính kia, cả người bất giác nóng hừng hực, rít một hơi thuốc dài như trút giận.

“Sếp Phương!” Một cảnh sát hành sự vội vã chạy đến từ phía cầu thanh.

Phương Thanh nhìn sắc mặt cậu ta, trong lòng dẹp phăng mọi sự ngổn ngang trước đó. Khốn kiếp, lại có chuyện rồi đây!

” Nếu ly biệt làm tất cả chúng ta đau khổ thì tương phùng lại khiến lòng người lạc lối ” Phần 1 : Sinh vật ăn cỏChương 1T hành phố cổ ban trưa thưa thớt người. Dưới ánh mặt trời nóng bức, da dẻ Đồng Sinh dần trở nên nóng rát. Cô đưa tay che nắng, nhăn nhó đứng ở ngã tư. Hình như cô bị lạc thì phải, đã mù đường còn đánh rơi map và ví tiền, thật là rủi ro xấu. Cô thầm mong gặp được ai tốt bụng để mượn di động gọi cầu cứu bạn mình. Cô không chú ý quan tâm đến một chiếc xe hơi màu đen đỗ gần đó rất lâu rồi. Dần dần, người đi đường mỗi lúc một vắng hơn. Ngay cả chú chó gần đó cũng cuộn tròn trong góc, thiêm thiếp giấc nồng. Lúc chiếc xe kia dừng trước mặt mình, cô hơi kinh ngạc, tuy nhiên thấy khuôn mặt người lái xe liền tươi cười bắt chuyện : ” Ồ, xin chào ! ” Thật suôn sẻ, đang lúc khó khăn vất vả thế này, cô lại vô tình gặp được người mới quen hôm trước. Đối phương cười hỏi lại : ” Sao vậy cô gái ? Thấy em đứng ở đây mãi, chờ ai à ? ” Đồng Sinh le lưỡi : ” Em đánh rơi ví tiền, còn lạc đường nữa. ” Đối phương Open ghế phụ cho cô : ” Lên xe đi ! Muốn đi đâu ? Tôi đưa em đi. ” Đồng Sinh khước từ lấy lệ : ” Làm phiền người khác như thế sao được “, nhưng ở đầu cuối vẫn lên xe, suốt quãng đường không ngừng trò chuyện rôm rả với đối phương. Gió nhè nhẹ lay ngọn cây, in bóng loang lổ trên chiếc xe hơi. Điều hòa trong xe phả hơi thoáng mát, cả người Đồng Sinh thấy thư thái vô cùng. Người kia lấy bình nước suối mát lạnh đưa cô. Đồng Sinh vui tươi nhận lấy, uống ừng ực không chút đề phòng. Sau đó, mí mắt cô dần trĩu nặng. Cô cảm thấy có điều không ổn nhưng không cách nào chống đỡ được. Trong lúc mơ hồ, cô nhận ra xe đang chạy vào một nơi rất hẻo lánh. Cuối cùng, Đồng Sinh rơi vào mê man. * * * Tại một nơi nào đó … Đồng Sinh hoảng sợ bò trên mặt đất, khóc tức tưởi : ” Thả tôi đi … Xin anh thả tôi đi … Anh muốn bao nhiêu tiền, tôi sẽ đưa hết cho anh … ” Nhưng đối phương đều bỏ ngoài tai. Gã xiết chặt hông cô, thèm thuồng vuốt ve bờ mông nõn nà, sau đó thúc mạnh. Gã đối sử với Đồng Sinh như một con vật không hơn không kém : Khóa cổ cô bằng dây xích, không cho mặc quần áo. Mà cô cũng đâu cần đến chúng nữa ? Gã thích nhìn những người phụ nữ sống trong bộ dạng người không ra người, vật không ra vật như vậy. Bản thân hắn là bậc đế vương ban phúc, là vị gia chủ cao quý uy phong. Còn cô ngày đêm chỉ hoàn toàn có thể nhìn lên khung cửa sổ nhỏ bé trên đỉnh đầu, sống trong căn hầm bí hiểm này, bị ngăn cách với quốc tế bên ngoài. Có một đêm, nghe tiếng cô khóc nghẹn ngào gọi mẹ, gã chỉ tĩnh mịch vuốt ve thân thể cô như trấn an : Đồng Sinh, đừng khóc, mẹ cô không tìm được cô đâu ! * * * Sở Cảnh sát thành phố cổ rất lớn, nhưng đội công an hình sự lại không quy mô như vậy. Bởi vì thành phố du lịch và những con người chất phác nơi đây rất hiếm khi xảy ra án hình sự. Tuy vậy, những vụ án xảy ra trước kia đều rất là nghiêm trọng, thành ra Sở phải duy trì hoạt động giải trí của đội hình này. Thời tiết nóng rực và bức bối vô cùng. Văn phòng đội công an hình sự tính lặng như tờ, hàng loạt đều nằm nhoài trên bàn ngủ gục. Ve sầu ngoài sân vườn kêu râm ran, nhựa đường trên mặt đất bị nắng hun gần như nóng chảy. Trong một ngày thảnh thơi khiến người ta lười nhác này, chỉ có một người duy nhất không ngủ trưa, vẫn đeo tai nghe ngồi trước máy tính. Đó là đội trưởng đội công an hình sự của Sở Cảnh sát thành phố cổ : Phương ThanhNăm nay, Phương Thanh tròn ba mươi tuổi. Dáng người cao to vạm vỡ, năng lượng xuất chúng, vẫn còn độc thân. Người dân sống quanh đó từng trình làng vô số cô nàng nhưng đều bị anh phủ nhận. Nói đúng mực hơn, sau khi bị bạn gái ” đá ” cách đây mấy năm, anh vẫn luôn đơn độc một mình. Niềm vui đời sống về cơ bản chỉ có ” tay làm hàm nhai “. Giờ phút này, anh đang tập trung chuyên sâu xem một bộ phim trên máy tính. Bình thường, hiếm khi anh thao tác riêng ở cơ quan, trường hợp tranh thủ lúc nghỉ trưa xem phim thế này là lần tiên phong. Đây là một bộ phim trong nước, anh đang xem video tổng hợp những phân cảnh của nữ chính. Phương Thanh châm một điếu thuốc lá, nheo mắt nhìn chằm chằm nữ diễn viên chính Kim Hiểu Triết. Năm nay cô hai mươi chín tuổi, được công nận là diễn viên nổi tiếng muộn trong giới vui chơi nước nhà. Hai năm trước, cô bỗng nổi lên như một hiện tượng kỳ lạ, đến giờ trở thành ngôi sao 5 cánh người người, nhà nhà đều biết. Trên màn hình hiển thị, Kim Hiểu Triết mặc bộ sườn xám đẹp tuyệt làm điển hình nổi bật làn da trắng ngần như gốm sứ. Cô và nam chính đang diễn cảnh thân thiện. Nam chính ôm eo cô, bắp đùi nõn nà của Kim Hiểu Triết thấp thoáng dưới tà sườn xám. Phương Thanh xem video mà cổ họng khô khốc. Sau đó, anh thấy tên nam chính chết tiệt kia thô bạo đẩy cô ngã xuống giường, vươn tay xé nát chiếc sườn xám quyến rũ. ” Khốn kiếp ! ” Phương Thanh khẽ chửi thề, không hiểu sao mình lại khẩn trương như vậy. May mà cảnh nóng không tiếp nối. Hai người nằm trên giường mùi mẫn rồi hôn nhau say đắm. Phương Thanh sa sầm mặt bước ra khỏi văn phòng. Thành phố cổ không được phép xây nhà cao tầng liền kề. Phương Thanh đứng nhìn ngọn núi trong xanh phía xa xa. Anh rất thích nơi yên bình này, nhưng đây cũng là sự ràng buộc so với anh. Đến giờ, anh vẫn nhớ như in ngày Kim Hiểu Triết ra đi, cô vô cùng tỉnh táo nói với anh : ” Phương Thanh, em không hề liên tục sống ở đây. Nơi này yên ả đến tẻ nhạt, nhắm mắt cũng biết được tương lai sẽ như thế nào. Em muốn một đời sống muôn mày muôn vẻ và có nhiều thời cơ để tăng trưởng hơn. ” Lúc ấy, anh đã đáp lại thế nào nhỉ ? Anh còn cười nữa kìa, nụ cười vừa đau đớn vừa tức tối : ” Được thôi, em cứ xông pha đi. Nếu không lăn lội bên ngoài được thì cứ quay về. anh vẫn chờ em. Ngày em trở lại tất cả chúng ta sẽ làm đám cưới. ” Mẹ kiếp, nào ngờ Kim Hiểu Triết vừa đi đã trở thành người nổi tiếng. Sau đó, họ hiếm liên lạc với nhau, nhưng cũng không cắt đứt trọn vẹn. Năm ngoái, Phương Thanh đến Bắc Kinh tham gia khóa đào tạo và giảng dạy của Bộ Công an. Anh gửi tin nhắn cho Kim Hiểu Triết nhưng mãi không thấy cô vấn đáp. Đến nửa đêm, cô giật mình Open ở khách sạn của anh. Đó là lần tiên phong anh tận mắt chứng kiến sự phô trương của cô. Xe bảo mẫu đỗ nơi bí hiểm dưới sân, hai vệ sĩ hộ tống cô đi lên, anh mắt người quản lí nhìn anh vô cùng phức tạp. ( * ) Xe bảo mẫu là xe đưa đón dành riêng cho những ngôi sao 5 cánh, ngoài những còn là nơi lưu động để họ trang điểm, biến hóa phục trang, ẩm thực ăn uống … ( Mọi chú thích trong cuốn sách đều của người dịch. ) Xa cách mấy năm, một lần nữa anh chìm đắm trong sự âu yếm của cô. Cô ghim móng tay vào tấm sống lưng trần của anh để kiềm chế tiếng rên rỉ. Mồ hôi anh chảy ròng ròng, còn hăng hơn cả lúc trèo tường bắt trộm. Sau tích tắc ngọt ngào, anh còn đang nhắm mắt mơ màng thì cô đã phải đi. Anh nắm chặt lấy tay cô, buộc miệng hỏi : ” Bây giờ, tất cả chúng ta được xem là gì ? ” Cô không đáp, hỏi ngược lại : ” Khi nào anh chuyển đến Bắc Kinh ? ” Phương Thanh tĩnh mịch. Phải vấn đáp thế nào đây ? Nói anh đã làm công an hình sự nửa đời rồi, trọn vẹn không nghĩ đến việc từ chức để đến Bắc Kinh ư ? Hay nói là giờ đây anh đã là đội trưởng, tiền lương một tháng những năm nghìn tệ, hoàn toàn có thể cưới đại minh tinh như em không ? Anh dứt khoát cười trừ : ” Vội gì chứ ? Nếu vội sao em không về thành phố cổ nhỉ ? ” Kim Hiểu Triết nghe vậy khó chịu bỏ đi. Anh gọi điện, gửi tin nhắn mấy lần nhưng cô chẳng buồn đoái hoài. Nghĩ đến đây, Phương Thanh lại phiền muộn vô cùng. Thật ra, thành tích của anh rất xuất sắc ưu tú, đơn xin chuyển công tác làm việc đến Bắc Kinh đã để sẵn trong ngăn tủ từ lâu. Nhưng phải nói với cô thế nào đây ? Bây giờ anh đi còn kịp không ? Anh châm điếu thuốc mới, bỗng nhớ đến cảnh hôn môi nóng bỏng của Kim Hiểu Triết và gã nam chính kia, cả người bất giác nóng hừng hực, rít một hơi thuốc dài như trút giận. ” Sếp Phương ! ” Một công an hành sự vội vã chạy đến từ phía cầu thanh. Phương Thanh nhìn sắc mặt cậu ta, trong lòng dẹp phăng mọi sự bộn bề trước đó. Khốn kiếp, lại có chuyện rồi đây !