e-News – Bài dự thi Cuộc sống muôn màu – MS 24: Sắc màu cuộc sống

“Cuộc sống sẽ mãi là một màu hồng, mọi điều sẽ vẫn mãi tốt đẹp!” – Tôi đã từng nghĩ như vậy, bởi tôi có một cuộc sống đủ đầy, được ông bà và cha mẹ hết mực yêu thương, lo lắng, lại học giỏi và có ngoại hình dễ nhìn. Nhưng phải chăng khi ta có được nhiều thứ quý giá, cũng là lúc ta phải mất đi những gì quý giá khác?

   Trong lớp, có lẽ tôi là đứa hạnh phúc nhất. Đã là chàng sinh viên năm thứ 2, vậy mà ở nhà, ông bà và cha mẹ lúc nào cũng xem tôi như một đứa trẻ. Mọi việc ở nhà, tôi không có cơ hội để làm. Tôi chỉ có mỗi một việc chú tâm học tốt là được. Cần gì, ông bà và cha mẹ đều cho. Điện thoại, laptop, xe máy,… tôi đều có. Bên cạnh đó, hai năm qua, lúc nào tôi cũng đứng trong top 5 của lớp. Nhiều đứa bạn thấy vậy cứ ghen tỵ, mặc dù bề ngoài tôi làm như không có gì, nhưng thật ra tôi lại rất thích điều đó. Bởi lẽ, nó làm tôi cảm nhận được nhiều hơn cái hạnh phúc của mình. Tuy vậy, tôi vẫn được các bạn trong lớp quý mến vì tính tình hiền lành, rất dễ hòa đồng, có khiếu nói chuyện và cũng có chút dễ thương.

   Đã 21 năm trôi qua, màu sắc cuộc sống trong mắt tôi vẫn là một màu hồng dịu dàng, tươi tắn, không hề bị thời gian làm nhạt nhòa. Tôi cứ thầm hỏi “Có phải là mình đang sống trong mơ không? Nếu không phải là giấc mơ thì tại sao mọi việc, mọi thứ luôn thuận lợi và tốt đẹp đến như vậy?”. Có một bài hát tôi không nhớ rõ tên có câu “đời không như là mơ nên đời thường giết chết mộng mơ…”. Tôi nghĩ chắc người nhạc sĩ viết bài này chỉ đứng ở một khía cạnh của cuộc sống mà viết thôi. Vì nếu không như vậy, tại sao vẫn có tôi – cuộc sống của tôi không đẹp như mơ là gì?

   …

   … Không… không…. Tôi đã sai và người nhạc sĩ ấy đã đúng. Đời không như mơ, và đời cũng không chỉ có một màu hồng. Đời vẫn tồn tại với những gam màu tối…u buồn. Mấy tháng nay, tôi đã phải trải qua những cảm giác – những cảm giác mà trước giờ tôi chưa từng nghĩ sẽ có lúc nó đến với mình.

– Ông Nội…mất rồi Bi ơi!

– Cha nói đùa phải không? Mới chủ nhật rồi, trước khi đi ra trường, ông Nội còn bảo con ráng học giỏi cho ông Nội vui nữa là…

– …

– Cha nói đi cha! Chắc là cha nói giỡn rồi!

– … Không…con! Ông Nội bị… đột quỵ. Nội mất trên đường đến bệnh viện… Con tranh thủ rồi về nhà nhe!

“Cạch” – chiếc điện thoại trên tay tôi rơi xuống. Tim đập cứ nhanh dần. “Thình thịch, thình thịch, thình thịch… ”. Người tôi run theo từng tiếng tim đập. Cổ họng ngẹn thắt. Tôi muốn hét lớn lên nhưng không cách nào mở miệng được. “Nội…Nội ơi…!”. Những giọt nước mắt cứ thay nhau lăn tròn trên đôi má, làm nhạt nhòa màu hồng trong mắt tôi. Chỉ mới hơn 5h sáng, những thằng bạn cùng phòng vẫn còn đang say giấc, không gian vẫn còn tĩnh mịch. Tôi lặng người, những kỉ niệm với ông Nội lúc này đang tràn lấp cả tim tôi.

Đã hơn 5 tháng, kể từ cái ngày mà ông Trời nhẫn tâm chia cắt gia đình tôi và ông Nội. Tôi đã rất cố gắng, cố gắng vượt qua nỗi đau và vươn lên sau những ngày suy sụp. “Nội ơi, có lẽ giờ này Nội đang ở một nơi xa nào đó, nhưng dù Nội ở đâu, con vẫn luôn tin rằng Nội sẽ nghe thấy lời con. Con mãi luôn nhớ đến Nội, sẽ chăm chỉ học tốt để Nội vui, và luôn nguyện cầu để cuộc sống mới của Nội được hạnh phúc và an vui !”

Quả thật, cuộc sống có muôn màu! Màu hồng chỉ là một trong nhiều sắc màu khác! Có lẽ, lúc này bạn đang sống trong màu hồng, nhưng tương lai thì không ai đoán được điều gì! Tôi đã cảm nhận được những gam tối trong cuộc sống của mình. Đời là thế, có cái đến thì ắt hẳn sẽ có cái đi. Dù sao, dẫu có là màu gì đi nữa, ta vẫn phải sống, phải tiến về phía trước, phải trải qua hết mọi sắc màu thì đó mới là cuộc sống thật sự!

MS 24