Bị một nam quỷ theo dõi làm sao giờ – Mạc Như Quy

Chương 1 : Bát tự Hai mươi bảy năm trước, một ngày tháng giêng năm tiên phong, lúc không giờ không phút, bốn bé trai đồng thời sinh ra trong một bệnh viện. Lúc ấy hoàn toàn có thể nói là thiên thời địa lợi nhân hòa, trừ lần đó ra, trong vòng trăm năm cũng không có mệnh cách ( 命格 ) đặc biệt quan trọng như vậy sinh ra. Sở Tuyên là một trong bốn đứa bé trai, hắn vừa sinh ra không bao lâu, cha mẹ trẻ tuổi nóng tính liền khởi đầu ồn ào ly hôn. Dù có được ông bà nội của Sở Tuyên khuyên nhủ thế nào đi nữa, nhưng mà tiệc vui cũng chóng tàn. Sở Tuyên ba tuổi lẻ tám tháng, thời gian đang còn ở nhà trẻ, hôn nhân gia đình của cha mẹ đi đến hồi cuối. Chớp mắt một cái, cha Sở đã có mùa xuân thứ hai, nhanh gọn kết hôn sinh ra một thằng cu. Đứa con lớn ba tuổi Sở Tuyên được giao cho ông bà nội chăm nom, thẳng cho đến khi trưởng thành. Sở Tuyên một đường vừa học vừa làm, triển khai xong việc học của mình. Thời điểm hắn vừa ra ngoài thao tác chưa quá hai năm, ông bà nội lần lượt qua đời. Tang lễ thứ nhất cha Sở đang ở trên đường, phải bồi lão bà đến nơi khác dự tiệc sinh nhật của cha vợ, xe đã đi được nửa ngày, ông nói không trở lại, bảo Sở Tuyên tự xem mà làm. Một bên là chuyện vui, một bên là tang sự, Sở Tuyên thầm xì một tiếng khinh miệt, không nói gì liền tự mình đi làm. Cha của hắn không nói thôi cũng được, miễn là đừng làm phiền người khác, Sở Tuyên đã vô cùng cảm ơn ông. Đã có kinh nghiệm tay nghề từ lần tiên phong, tang lễ lần hai vẫn là Sở Tuyên tự mình đi làm. Tuy rằng đời thứ hai bên kia cũng có con trai, cũng là cháu ruột của ông bà nội, lẽ ra phải giúp một tay, nhưng hai bên đồng thời Open không nhiều lắm, tình cảm đã sớm phai nhạt, không trông cậy vào được. Ông nội đi sớm, tiếp sau là bà nội. Tang lễ qua ngày thứ hai, một nhà cha Sở mang theo con trai cùng con dâu chạy tới, còn có cháu gái năm trước vừa sinh. “ Ở nông thôn chính là như vậy, vô cùng nhơ bẩn, ai nha, sớm biết như vậy liền … ” Ngoài trời hạ xuống mưa phùn, người đàn bà ôm cháu gái, đứng trên bậc thang bằng gỗ phàn nàn. Bà còn chưa nói xong lời oán trách, đã nhìn thấy một người trẻ tuổi cao gầy, người trẻ tuổi bộ dạng chu đáo kia nói bằng một giọng lãnh đạm : “ Sớm biết như vậy thì làm sao ? Liền không tới ? ” Hai mắt u ám và đen tối, phối hợp với làn da tái nhợt, khiến người ta nhịn không được rùng mình một cái. Người đàn bà không dám gật đầu, ngượng ngùng cười gượng : “ Sở Tuyên, mấy ngày này khó khăn vất vả cho con rồi, dì và cha con cũng muốn tới sớm một chút ít, chẳng qua là làm ăn bận rộn, không đi được. ” Trước mắt của bà chính là Sở Tuyên, năm nay hai mươi bảy tuổi, bà vội nói : “ Nữu Nữu, gọi bác cả đi. ” Đứa nhỏ hơn một tuổi, nào hiểu được thế nào là bác cả. Sở Tuyên không muốn chỉnh người, chỉ ném ra một câu : “ Hai người vừa lòng cái gì liền mang đi đi, nhưng mà gian nhà này, là ông bà nội để lại cho tôi, trước khi bà nội đi cũng đã sang tên cho tôi. ” Cha Sở vừa mới vào, nghe vậy rất không vui : “ Sở Tuyên, tao còn chưa chết ! ” Nhà này có đạo lý nào phải để lại cho nó, dù gì cũng là khu nhà cổ hơn hai trăm tuổi do tổ tiên để lại, đáng giá không ít tiền. “ Ông yên tâm, đợi ông chết, con của ông sẽ thay ông giải quyết và xử lý tang sự. ” Sở Tuyên âm trầm dứt lời, đi tới linh đường thắp nén nhang. Trong lòng hắn không ít mang theo oán khí, không muốn nhìn thấy bộ mặt của một nhà mấy người kia, liền vào trong phòng, chờ bọn họ đi rồi mới ra. “ Đứa nhỏ này thật sự không coi ai ra gì, cũng là do cha mẹ ông dạy hư nó rồi ! ” Người đàn bà không thấy bóng Sở Tuyên, nhỏ giọng tức giận nói. Bà từ xa về đây, một phần chính là vì khu nhà cổ này. Nghe nói lão thái thái đã sang tên gian nhà này cho Sở Tuyên, bên trong đã sớm đứt từng khúc ruột, vô cùng không dễ chịu : “ Cha nó, ông xem làm sao giờ đây ? ” Cha Sở càng thêm giận : “ Sinh nó ra chính là một sai lầm đáng tiếc ! Lúc đầu là do tôi mù, mới cùng người đàn bà kia sinh ra nó. ” “ Thôi được rồi, đừng mắng, đi thắp nén nhang trước đi, nói thế nào đi nữa cũng là mẹ ông. ” Vợ hai vào cửa, trước giờ ít khi đặt chân về ngôi nhà nông thôn này, số lần gọi hai ông bà già là cha mẹ, một bàn tay cũng đếm được. “ Chuyện nhà cửa bà cứ yên tâm, tôi sẽ làm. ” Cha Sở nói : “ Cho ai cũng không hề cho nó, đây là cái đạo lý gì. ” Vợ ông cười nói : “ Mấy lời này của ông cũng khiến tôi yên tâm rồi, cứ từ từ mà làm, cũng đừng làm rạn nứt tình cảm cha con. ” Cha Sở giật giật môi, nói là cha con, nhưng giữa bọn họ có tình cảm gì đáng để nói đâu. Trong lúc đó, ông liền nhớ tới vị đối tác chiến lược làm ăn kia. Ngày đó, mọi người đang uống rượu xã giao, có một lão tổng mang theo men say cứ theo chân bọn họ nói : “ Tôi gần đây a, gặp phải một việc khó xử lý. Mọi người cũng biết người mua của tôi là Hoắc gia rồi đấy, nhà bọn họ muốn tìn một cậu con trai sinh vào mùng một tháng giêng lúc không giờ không phút, tốt nhất là đã trưởng thành, ôi, nhu yếu khắc nghiệt như vậy, bảo tôi đi đâu tìm. ” Lúc đó không chú ý, hiện tại cha Sở đùng một cái nhớ tới, thời hạn sinh ra của Sở Tuyên không phải là ăn khớp với từng nhu yếu của đối phương rồi sao ? Sau sống lưng vợ cùng con trai con dâu, cha Sở trốn ở chỗ hẻo lánh, lấy điện thoại di động ra gọi cho vị tổng giám đốc kia. “ Hoàng tổng, ngày đó ông nói cậu con trai sinh ra vào mùng một tháng giêng, là muốn làm gì vậy ? ” Hoàng tổng bên kia kích động, lập tức nói : “ Để làm gì, chú em Sở, cậu có đối tượng người dùng giống vậy ! ” Ông ngồi thẳng sống lưng, hấp tấp vội vàng đẩy ra người đẹp bên cạnh, hoàn toàn có thể thấy được việc này rất quan trọng. “ trái lại có một người, nhưng mà ông phải nói cho tối biết, muốn để làm gì ? ” Cha Sở hỏi, ông nghĩ đến Sở Tuyên tốt xấu gì cũng là con của mình, máu mủ tình thâm, nếu như không tốt, hỏi thử một chút ít coi như xong. “ Cậu lo ngại cái gì ? Là chuyện tốt, nếu như có người như vậy, Hoắc lão gia tử muốn nhận người đó làm con nuôi. ” Hoàng tổng rất kích động, giống như người được nhận làm con nuôi là ông : “ Chú em Sở, Hoắc gia có vị thế như thế nào trong lòng cậu rõ ràng, nếu như chuyện này thành công xuất sắc, không hề thiếu chỗ tốt cho cậu đâu ! ” “ Hoàng tổng, ông đừng gạt tôi, Hoắc lão gia tử vừa làm xong đại thọ bảy mươi, con trai ông ta còn lớn hơn tôi, ông ta muốn nhận con nuôi ? Hai đứa con trai của ông ta sẽ đồng ý chấp thuận ? ” Phản ứng tiên phong của cha Sở chính là không tin, quá hoang đường không phải sao. “ Thật ! Người có vị thế như nhà người ta, lời nói ra đều là miệng vàng lời ngọc, không phải là đánh rắm. Cậu mau nói cho tôi biết, có phải đã tìm được đối tượng người tiêu dùng tương thích tiêu chuẩn rồi không ? Ôi, tôi đã nói với mấy người, nếu như thật sự có, cậu và tôi đời này cũng không còn gì phải lo ngại nữa rồi ! ” Hoàng tổng nói : “ Thế nào, cậu ngược lại cho tôi một câu vấn đáp, đừng để tôi uổng công lúng túng. ” Cha Sở nuốt một ngụm nước bọt, trên trán đã lấm tấm mồ hôi, chính do nghĩ đến vị thế dòng dõi của Hoắc gia, ông vô cùng lo ngại. “ Hoàng tổng, là có người như vậy, nó chính là con cả nhà tôi, năm nay hai mươi bảy. ” Liên tục xem xét, nhịn không được sức mê hoặc, cha Sở liều lĩnh giao ra tư liệu cụ thể về Sở Tuyên. Hoàng tổng nghe xong rất là vui mừng, hai mươi bảy tuổi chính là vừa khít, không lớn cũng không nhỏ : “ Cứ như vậy, tất cả chúng ta hẹn thời hạn, cậu mang con tới đây cho tôi xem một chút ít, nếu như thời hạn không sai thì thành công xuất sắc. ” Nói tiếp : “ Nhưng mà cậu đừng tính sai, lỡ như không phải, đưa đến trước mặt Hoắc lão gia tử, tất cả chúng ta chịu không nổi nghĩa vụ và trách nhiệm. ” “ trái lại không sai, lúc đó tôi nhìn thấy tận mắt, chính là sinh ra lúc không giờ không phút, lúc đó … ” Trong bệnh viện có bốn đứa bé trai đồng thời sinh ra, cho nên vì thế cha Sở nhớ như in. “ Lúc đó cái gì ? ” Hoàng tổng không ngừng nghĩ về Sở Tuyên, hận không hề hiểu rõ thêm một chút ít. Nếu như Sở Tuyên thật sự trở thành con nuôi của Hoắc lão gia tử, về sau không hề không nịnh bợ cho tốt. “ Tôi nhớ như in, bác sĩ hộ sinh đều nói canh giờ này thật tốt, là mệnh quý nhân. ” Con ngươi cha Sở hòn đảo một vòng, che giấu chuyện bốn đứa bé trai đồng thời sinh ra. “ Ha ha, cái đó cũng đúng a, nếu không thì làm sao hoàn toàn có thể khiến cho Hoắc lão gia tử tìm ra thuận tiện như vậy ? ” Hoàng tổng lại chuyện trò với cha Sở một hồi, chẳng qua là bảo cha Sở mau chóng dẫn Sở Tuyên ra ngoài gặp mặt. Cúp điện thoại cảm ứng, cha Sở vẫn còn bần thần, ngay cả vợ mình gọi cũng không chú ý. “ Cha nó ? Ông không sao chứ ? ” Mặt mũi chồng mình tràn trề biểu tình phức tạp, vừa nhìn liền khiến lòng người thấp thỏm. “ Không có gì, bà tránh ra một chút ít, tôi đi tìm Sở Tuyên chuyện trò. ” Cha Sở vừa nói liền đi. “ Mềm mỏng một chút ít, đừng ảnh hưởng tác động đến trung khí ! ” Vợ ông cho là ông đi trò chuyện sang tên nhà, liền dặn dò. Mở ra cửa phòng Sở Tuyên, cha Sở bị Sở Tuyên đang nằm bên trong nghỉ ngơi trừng mắt : “ Ông vào đây sao không gõ cửa ? ” Tuy rằng lời nói ra là dùng kính ngữ, nhưng vẫn là mang theo mũi kim, lại khiến người ta sao cũng không thích nổi. Trong ấn tượng, đứa bé này chính là như vậy, không thích cười, miệng độc, lòng dạ sắt đá, cùng lũ sói con trên núi không khác là bao. Cha Sở cũng không nghĩ ra, Sở Tuyên so với người ngoài không phải như vậy, chỉ có so với một nhà bọn họ mới thế này. Trước mặt ông bà nội, Sở Tuyên là đứa nhỏ hiếu thuận. Bởi vì hắn biết rõ, đời này nếu không có ông bà nội đối tốt với hắn, hắn đã sớm trở thành cô nhi. “ Ngày mai con có rảnh không ? Cha dẫn con ra ngoài gặp bạn, không xa lắm, ngay gần bệnh viện của con. ” Sợ Sở Tuyên không đồng ý chấp thuận, thái độ của cha Sở cực tốt. “ Bạn gì ? Có quan hệ gì với tôi ? ” Sở Tuyên theo bản năng kháng cự. “ Là bạn làm ăn, ông ấy cảm thấy hứng thú với ngày sinh của con, con với ông ấy gặp mặt … ” Cha Sở khẽ cắn môi, đem chuyện gian nhà ra để đánh cược : “ Hoàng tổng này rất chăm sóc đến chuyện làm ăn của nhà ta, con cũng phải giúp nhà mình một chút ít chứ, khu nhà cũ này cho con liền thuộc về con rồi, tất cả chúng ta bỏ lỡ. ” “ Thật sự ? ” Sở Tuyên động tâm rồi, tuy rằng gian nhà này quả thật trên danh nghĩa là thuộc về mình, nhưng mà bên kia ồn ào lên cũng rất phiền phức. Tưởng tượng một chút ít, chỉ là gặp mặt nói mấy câu, cũng không tính là gì. “ Thật, dù gì con cũng là con của cha, cha lừa con làm gì ? ” “ Đúng vậy a, tôi dù gì cũng là con của ông, ông cũng đừng hại tôi. ” Cha Sở thầm nghĩ, đem phong phú đưa đến trên tay mày, này làm sao xem là hại được ? Ông không cảm thấy làm như vậy là sai, đây là một chuyện tốt .

10Có bài mới Re: [Đam mỹ – Hiện đại] Bị một nam quỷ theo dõi làm sao giờ – Mạc Như Quy – Điểm:

Đang tải Player đọc truyện…

Tốc độ đọc truyện: 0.90 x

(Đóng góp ý kiến về player nghe đọc truyện)

Chương 2: Sở Tuyên

Sở Tuyên học y, tốt nghiệp tròn hai năm, vừa mới bắt đầu đã vào làm tại một bệnh viện ngay trung tâm thành phố.

Hắn đây nhất cùng nhị bạch*, bên người cũng tìm không ra mối quan hệ. Có thể vào làm tại bệnh viện trung tâm, toàn bộ là nhờ vào một vị giáo sư trong trường thu xếp cho hắn.

(*NHẤT CÙNG NHỊ BẠCH/一穷二白: Chỉ nền tảng yếu kém; công – nông nghiệp, sản xuất lạc hậu; trình độ văn hóa, khoa học thấp. | Chỉ cực nghèo; nghèo rớt mồng tơi; hai bàn tay trắng; không xu dính túi.)

Phải nói rằng tiền lương của bệnh viện quả thật không tệ, ngoại trừ bình thường bận rộn một chút, các phúc lợi khác đều đầy đủ.

Những năm này cần cù tích góp, trên tay Sở Tuyên cũng có hơn ba mươi vạn gửi ngân hàng. Nửa năm trước được bà nội tài trợ, hắn tìm được một căn hộ nhỏ hai phòng ngủ một phòng khách tại phụ cận bệnh viện.

Nghe đâu là sự lựa chọn hàng đầu cho phòng cưới, Sở Tuyên hai mươi bảy tuổi cũng nên cân nhắc vấn đề kết hôn rồi.

Từ khi mua căn hộ, Sở Tuyên bắt đầu để ý nữ bác sĩ cùng nữ y tá, hắn nghĩ bác sĩ bận rộn như vậy, sự lựa chọn hàng đầu của một nửa khác vẫn là bác sĩ hay y tá ngay bên cạnh thì tương đối tốt hơn.

Nếu không thì tìm bạn gái khác ngành, bình thường ngay cả thời gian gặp mặt cũng không có.

Gần đây Sở Tuyên cùng một nữ y tá tên là Lục Hiểu Đình khá thân thiết, nghe nói trong sinh mệnh của mỗi người đều sẽ xuất hiện một người đẹp, hắn cảm thấy Lục Hiểu Đình chính là người đẹp của hắn rồi. (*Tên bạn đình cũng chính là đình trong xinh đẹp 婷)

Bởi vì sống chung với Lục Hiểu Đình rất thoải mái dễ chịu, không có cảm giác bài xích.

Sở Tuyên cảm thấy tính cách của cô gái này không tệ, có thể yêu một người đàn ông EQ thấp thế này, đúng là không dễ.

“Bác sĩ Sở, tan ca rồi.” Buổi trưa tan ca, người con gái xinh đẹp động lòng người đi đến cửa sổ phòng Sở Tuyên, cho hắn một nụ cười ngọt ngào: “Này, cùng đi ăn cơm có được không?”

Sở Tuyên nhìn giờ, quả nhiên đã gần đến giờ tan ca, hắn thật xin lỗi nói: “Hôm nay e rằng không được, anh có hẹn.” EQ của hắn quả thật rất thấp, nhìn thấy vẻ mặt Lục Hiểu Đình lộ ra vẻ xoắn xuýt, cũng không giải thích đối tượng gặp mặt thật ra là cha mình.

“Vậy được rồi.” Cô gái miễn cưỡng cười cười, phất tay với hắn chào tạm biệt.

“Ừ, mình em đi ăn đi. Trưa mai anh mời em ăn.” Sở Tuyên nói như vậy, cũng không tính là hoàn toàn không có thuốc chữa.

Những lời này phối hợp với vẻ mặt giá trị*, rất nhanh đã khiến cho cô gái vui vẻ trở lại.

(*Nói chung là đẹp trai.)

Cô biết rõ, Sở Tuyên căn bản không có bạn gái, đối tượng mập mờ cũng chỉ có một mình mình mà thôi.

Sau khi Sở Tuyên cùng Lục Hiểu Đình chào tạm biệt, vội vàng thay áo blu trắng, đi về nhà hàng đã hẹn trước với cha Sở.

Là đi bộ, bời vì hắn không có tiền dư, tạm thời còn chưa mua được xe.

Bên trong nhà hàng, có mở điều hòa, cha Sở cùng Hoàng tổng rồi lại cảm thấy trời này thật nóng, ngồi ở chỗ này mà chả thấy mát tẹo nào.

Đã nói là Hoàng tổng tự mình đến gặp trước, nhưng không biết tin tức từ đâu ra, kinh động đến Hoắc lão gia tử. Hoắc lão gia tử năm nay vẫn long tinh hổ mãnh, vô thanh vô tức liền tới.

Ngược lại không lộ diện, ngồi cách một bàn.

Sở Tuyên đi đến ai cũng có thể nhìn thấy, ấn tượng đầu tiên chính là cao gầy, tư thái phong lưu, bộ dạng xuất chúng, khó có được là ánh mắt chính khí (*正气), không giống như là người có tư tâm.

“Như thế nào?” Hoắc lão gia tử hỏi thăm người bên cạnh, cùng ông đi tới, là con trai cả Hoắc Vân Long, còn có đại sư Thành Lợi Minh.

Hoắc Vân Long không nói lời nào, y biết lão gia tử là đang hỏi Thành sư phụ.

Vị Thành sư phụ này ước chưng năm mươi tuổi, sắm vai đạo sĩ, mặc chính là áo bào trắng, dưới chân là đôi giày vải trắng đen xen kẽ.

Đạo cốt tiên phong* ngồi bên kia, nói: “Là người này.”

(*道骨仙风 Cốt cách dáng dấp của bậc tiên.)

“Vậy là tốt rồi.” Hoắc lão gia tử cùng Hoắc Vân Long lộ ra khuôn mặt tươi cười, giơ tay về phía bên kia.

Hoàng tổng nhìn thấy, trong lòng nở một bụng hoa, thái độ đối với Sở Tuyên từ thân thiết đến vô vàn nhiệt tình, hận không thể quỳ xuống gọi hắn là cha, lại khiến cho Sở Tuyên vừa sợ lại vừa lúng túng: Ông chủ nhà này không có bệnh đi, cứ cầm tay không buông là tính làm gì đây?

“Cháu ngoan, không phải, Sở tiên sinh, ngồi xuống ngồi xuống!” Hoàng tổng nói liên hồi.

Sở Tuyên là người cứng nhắc*, đối phương nói hắn ngồi xuống, cho nên cũng không khách khí.

(*Nguyên văn (一根筋): chỉ người cố chấp, thường chỉ nghĩ và thực hiện vấn đề theo cách của mình | ngoài mặt xấu còn chỉ một mặt tốt là chuyên tâm, làm việc tập trung, không phân tâm.)

“Sở tiên sinh, thật sự là trăm nghe không bằng một thấy, quả nhiên là quý nhân, con mắt này của tôi muốn rớt ra luôn rồi.” Hoàng tổng nhìn chằm chằm Sở Tuyên đánh giá từ trên xuống dưới, chỉ cảm thấy chỗ này chỗ nọ đều tốt, quả nhiên là không cùng một dạng, chậc chậc, thường nói đồng nhân bất đồng mệnh (*cùng là người nhưng số mỗi người mỗi khác nhau.), rất có đạo lý: “Hôm nay mời Sở tiên sinh tới đây, là như thế này, cậu có biết Hoắc gia không?”

Sở Tuyên bình thường rất ít khi tham gia các hoạt động giải trí, cũng không cập nhật tin tức về phương diện tài chính kinh tế, nhưng nói đến Hoắc gia hắn lại biết rõ.

Hắn liếc mắt nghĩ, có tiền nhất chính là cái nhà kia, đâu ra chuyện liên quan đến mình?

“Cậu là người ra đời vào ngày mùng một tháng giêng lúc không giờ không phút, bát tự này tương sinh với lão gia tử, lão gia tử cố ý muốn nhận thân với cậu, cậu cảm thấy thế nào?” Hoàng tổng nhìn Sở Tuyên không chớp mắt, ánh mắt lộ vẻ nắm chắc phần thắng.

Thầm nghĩ đây chính là Hoắc gia, biết bao người vội vàng nịnh bợ.

Sở Tuyên rồi lại một hơi từ chối: “Tôi đang êm đang đẹp, không lo ăn cũng không lo mặc, làm gì phải kết nghĩa với ông ta?” Bản thân là một tiểu thị dân*, kéo không nổi quan hệ với đàm người giàu có, cũng chưa từng nghĩ tới cuộc sống trên mây.

(*Tiểu thị dân (小市民) là từ dùng để chỉ những người thuộc tầng lớp không giàu có nhưng cũng không quá nghèo khó, nói nôm na thì đó là tầng lớp tiểu tư sản như ở VN mình gọi thời xưa. Nhưng từ “tiểu thị dân” ở TQ hiện tại thường được dùng để chỉ một loại tư tưởng và thái độ sống của một tầng lớp người lấy bản thân làm trụ cột, thường ích kỷ và bo bo giữ mình, tham cái lợi trước mắt, tính toán chi li, lòng ghen tị cao, tâm hư vinh lớn, thường đúng núi này trông núi nọ và hay tin tưởng vào những lời đồn đãi thất thiệt. Lăng Tiêu tự gọi mình là “tiểu thị dân” là bởi vì cái tật “hôi của” này cũng là một tập tính của tiểu thị dân.)

“Không phải a Sở Tuyên, đó là Hoắc lão gia tử, rốt cuộc con có biết đó là ai không?” Cha Sở sốt ruột thay cho hắn: “Biết rõ rồi hẵn trả lời, đừng hồ đồ nữa!”

“Rốt cuộc là ai hồ đồ?” Cặp mắt trắng đen rõ ràng của Sở Tuyên, nhìn chăm chăm vào cha Sở.

Đây chính là người cha tốt của mình, vậy mà dẫn con trai ruột của mình đến nhận cha nuôi?

Cùng bán con cầu vinh khác nhau ở chỗ nào vậy?

“Không không, Sở tiên sinh, cậu hãy nghe tôi nói…”

“Không cần, nói cái gì tôi cũng không đồng ý, ông muốn tìm ai thì tìm người đó đi, tôi không được.” Sở Tuyên đứng lên, trà để trên bàn cũng không đụng đến một chút, cứ như vậy rời đi.

Hoắc lão gia tử bàn bên cạnh nói: “Là một đứa nhỏ quật cường.” Lại hỏi Thành sư phụ: “Vậy phải làm sao bây giờ?”

Hoắc Vân Long đưa mắt nhìn Sở Tuyên rời đi, mở miệng nói: “Làm sao bây giờ, người tìm hai mươi năm mới tìm được một người như vậy, cậu ta không chịu cũng không được, chỗ Thành sư phụ khẳng định có biện pháp, chẳng qua là vấn đề người nhẫn đến không nhẫn nổi nữa rồi.”

“Ài, nhưng đáng tiếc cậu ta không thích tài cũng không yêu quyền.” Đối với người như vậy chính là không có biện pháp, muốn đền bù tổn thất cũng không biết đền bù như thế nào: “Tôi không phải người lòng dạ độc ác, Thành sư phụ, ông xem thử có phương pháp nào lợi cả đôi bên, không nên hại tính mạng của cậu ta.”

“Cái này tôi không làm chủ được, hại hay không hại đến tính mạng của cậu ta cũng phải do Đại công tử định đoạt.” Thành sư phụ nhắc đến Đại công tử, cũng không phải chỉ Hoắc Vân Long.

“Ừ, cũng đúng.” Hoắc lão gia nói, nhớ tới đứa con trước của mình, bởi vì thân thể suy nhược, bát tự không tốt, lén lút nuôi hơn hai mươi năm, cuối cùng vẫn không thể sống sót.

“Lão gia tử, Hoắc tiên sinh, xin lỗi, việc này làm không xong.” Hoàng tổng dẫn theo cha Sở đến đây nhận lỗi, lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi, sợ bị trách tội.

Sở Tuyên biết rõ ông ta còn có trá, nhưng là không có cách nào phát tác, nghẹn trong bụng không xả ra được, vô cùng khó chịu.

Tan ca còn phải tìm Lục Hiểu ĐÌnh cùng nhau ăn cơm, lúc này lại ngâm nước nóng rồi.

Chờ sau khi Sở Tuyên tan ca, cha Sở liền đi theo Sở Tuyên đến căn hộ mới.

Thừa dịp Sở Tuyên không chú ý, năm sáu cọng tóc trên gối, một bộ đồ ngủ, đã bị cha Sở lấy đi.

Hơn nữa ông còn làm việc nhanh nhẹn, lập tức mang những thứ đó đến Hoắc gia.

Đêm hôm nay là đêm trăng tròn, trăng trên trời vừa tròn vừa lớn.

Sở Tuyên đứng trên ban công phơi quần áo, bỗng trước mặt thổi tới một luồng gió mát, nhẹ nhàng ôn nhu, lướt một vòng qua lưng hắn… nửa người trên không mặc áo, lập tức nổi lên một tầng da gà.

Trời thu còn chưa tới, gió này đã lạnh lẽo, cẩn thận nghĩ lại thì có chút khác thường.

Sở Tuyên phơi xong quần áo thì vào lại phòng, tìm một vòng không nhìn thấy áo ngủ của mình, hắn đứng bên trong, không biết đang suy nghĩ cái gì.

“Bác sĩ Sở, giải phẫu khẩn cấp, cậu mau tới giúp một chút!”

“Bác sĩ trực đâu?”

“Xảy ra vấn đề rồi, cậu mau tới đây!”

Từ căn hộ của Sở Tuyên đến bệnh viện, chỉ cần khoảng năm phút, đây cũng là nguyên nhân đầu tiên Sở Tuyên tìm tới bệnh viện này.

Là một ca tiểu phẫu, chỉ là tình huống tương đối khẩn cấp, có bác sĩ đến thì tốt rồi.

“Hôm nay là một ngày không may mắn a, bệnh viện đã nhận liên tiếp ba bệnh nhân tử vong rồi, ài.” Bác sĩ trực vừa xong một ca giải phẫu, trở về nói cho mọi người tin xấu này.

Sở Tuyên chuẩn bị rời đi, nghe vậy trong lòng cũng không thoải mái, đều nói bác sĩ quen nhìn sinh tử, hắn đi làm hai năm rồi một chút cũng chưa quen.

Bên ngoài là người lạnh lùng cứng rắn, kỳ thật Sở Tuyên mềm lòng đến mức khiến người ta không tin. Bình thường nhìn thấy ăn xin hoặc kẻ lang thang trên đường, mỗi lần đều cho tiền lẻ.

Mèo mèo chó chó ven đường, có thể cứu được liền cứu.

Nhưng nhớ rõ mùa đông năm trước cứu được một con chim, về sau con chim bất hạnh không sống nổi, Sở Tuyên thương tâm một hồi lâu.

“Mọi người, tôi đi trước,” Hắn cầm đồ của mình lên, một cái cà mên buổi chiều tan ca để quên, mang về rửa.

“Đi đường cẩn thận.”

Sau khi chào đồng nghiệp, Sở Tuyên ra cửa, lúc này chỉ còn kém hai phút nữa là đến 0 giờ.