Thơ về mùa xuân, về Tết trên quê hương
Hoàng Minh Đức
Mưa xuân
Xuân lắt rắt giọt mưa rơi
Mưa rây rây hạt đất trời nở hoa
Thương anh trên đảo Trường Sa
Đất mẹ gửi đến đảo xa ấm lòng
Hoa đào, câu đối, bánh chưng
Giọt mưa khoe sắc tưng bừng núi sông
Giọt mưa như sợi chỉ hồng
Giọt mưa kết nối tấm lòng người xa
Phan Văn Quang
Hẹn xuân
Buồng chuối lớn dần thân chuối oải
Mẹ thầm lần lữa đợi ngày qua
Hai tay muốn níu thời gian lại
Hương khói linh thiêng phút giao thừa
Mùa xuân cứ hẹn bao người nhỉ
Mưa bụi đất trời phơ phất bay
Đầu quê ngồi trệt nơi triền cỏ
Thở chút hương đồng gió heo may
Bao năm luân lạc chai lòng ngậm
Mặn chat chia hoài cõng hai vai
Em núp phố rộng như đời lãng
Rét ngọt lung chừng giữa Giêng Hai.
Sông Hương
Tự khúc mùa xuân
Mùa xuân treo trên lộc biếc
Cánh bướm lãng du, hơ hớ nắng sang mùa
Em về qua lối xưa, có nghe mùa đông ướt trên môi giọt sương còn lại?
Ươm hồn xanh cây trái
Hây hẩy vàng hoa cải ngợp triền đê
Mùa xuân nói với anh về những đêm mê
Căn nhà lặng im chờ đợi
Vũ trường hư ảo
Dìu dặt điệu Valse, ấm êm vòng tay lạ
Trong chấp chới đèn màu, góc hồn nào thoảng hiện bóng con thơ?
Mùa xuân nhắc nhau làn điệu ầu ơ
Đêm trở mình thức giấc
Nhắc một thời mình chẳng thể thiếu nhau dù cửa đời rất chật
Có lẽ nào đông muộn mằn cơn bấc
Mà lạnh lòng xuân?
Trong rộn rã nắng vàng, chợt nhớ về ngày ấy mẹ gian truân
Đêm trừ tịch, tiếng thở dài vắt ngang xác pháo
Con đi qua những mùa xuân, bận bịu đời chén cơm manh áo
Hoàng hôn xứ người trở dạ
Thương mẹ quê nghèo, áo nâu chằng mảnh vá rách mùa đông
Phạm Xuân Trường
Gà ơi khoan hãy cất lời
Gà ơi khoan hãy cất lời
Giá mày vờ ngủ lúc trời tàn canh
Cục ta cục tác lá chanh
Cái đầu trót gật, dạ đành phải ưng
Nước sôi lửa bỏng đã từng
Ai thương gà trống thì đừng vặt lông
Dại mồm nhắc nhở hừng đông
Hừng đông trừng mắt là không còn gà
Mào cờ thắm tựa son pha
Tiết mày cũng đỏ sao mà vận đen
Hay vì tài qúa giời ghen?
Le te vài tiếng, bõ bèn gì đâu
Sao người lỡ đặt thành câu
Lẳng lơ nhất khoái, nhì bầu cánh tôi
Gáy đi gà, gáy cho vơi
Chỉ mày dám thức khi đời ngủ mê
Lê Anh Phong
Những chuyến tàu giao quân giáp Tết
Những chuyến tàu giao quân giáp Tết
Vượt trùng khơi ra với đảo xa
Mang nồng ấm tình đất liền thương mến
Đến với những đứa con yêu mang sứ mệnh giữ Trường Sa.
Trên bến cảng, những vòng tay xiết chặt
Người ra đi, bao giông gió đợi chờ
Bịn rịn nhớ thương gửi người ở lại
Những mẹ già, vợ yếu, con thơ.
Những người lính ra đảo ngày giáp Tết
Gác tình riêng, tạm biệt người thân
Bởi thương mình, còn biết thương đồng đội
Được đổi quân, về đoàn tụ với người thân.
Những chuyến tàu giao quân giáp Tết
Hồ hỡi mang theo hương Tết của đất liền
Gạo nếp, lợn gà, hoa tươi, thiệp Tết
Thơm thảo, nồng nàn tình nghĩa quân dân.
Những chuyến tàu giao quân ngày giáp Tết
Hăm hở người đi, xúc động người về
Chiếc cầu nối giữa đất liền – hải đảo:
Tổ quốc thiêng liêng
Sâu nặng lời thề!
Phan Thành Minh
Vườn xuân
Du xuân trời đất chơi sang
Biếu không muôn tía nghìn vàng cho hoa
Lay-dơn duyên dáng mặn mà
Rạng ngời lan huệ thướt tha mai đào
Hải đường nho nhã thanh cao
Đỗ quyên tươi tắn vẫy chào nắng mai
Ngát xinh cẩm chướng hồng gai
Ngát thơm phong lữ sói nhài bạch sen
Tối trời chi phải lửa nhen
Sáng trưng mà vẫn đốt đèn khổ thay
Lung linh lửa lựu reo ngày
Đầy vườn hương sắc ai hay cải ngồng
Trao đời cả nụ lẫn bông
Ngọt bùi chi để má hồng truân chuyên
Chẳng thơm thì cũng đồng tiền
Chẳng tài thì cũng trạng nguyên loa kèn