Đầu Bếp Kung Fu

Highlight text to annotate it

Tip:Highlight text to annotate it X

Nghĩa thúc thúc, con muốn có siêu nhân

Còn thúc muốn có kẹo chanh.

Được rồi.

– Tiểu Cường, con đi đâu rồi? – Cám ơn Nghĩa thúc.

Quá lửa rồi!

A Lương.

Thôn trưởng, chuyện gì thế?

Nhìn xem? Thịt lợn quá lửa rồi.

Thịt lợn là cốt lõi của món ăn này.

Con… con chỉ đi vệ sinh một chút, thế là…

Thật là kỳ cục!

Con không chịu để tâm trí vào, thấy chưa? Cuối cùng thì đã gây chuyện rồi.

Có chuyện gì với anh vậy?

Còn có nửa giờ nữa là đến tiệc sinh nhật rồi.

Thịt lợn lại còn cháy nữa.

Làm tiệc mà không có thịt lợn có coi được không?

Giờ chúng ta chỉ có thể dùng ”Đao”.

A Lương, thắp nhang đi.

Thừa kế đời thứ 5 của Long Đầu Đao, Hoàng Bình Nghĩa

Xin phép mượn Đao ngay bây giờ.

Người – Đao hợp nhất, trung hiếu song toàn

A Dĩ mượn Đao rồi.

Thôn trưởng đang cầm Long Đầu Đao.

Dùng để làm gì thế?

Sao ông ấy lại lấy Đao ra?

Đây là lần đầu tiên tôi được thấy.

Lần đầu tôi được thấy Đao đó.

Đừng chắn đường tôi, tôi muốn được xem nó có được như lời đồn không.

Thật là tuyệt vời quá!

Nhị thúc công, thúc có thể nói với khách là…

bữa tiệc vẫn sẽ đúng giờ.

Trông chờ vào anh cả đấy nhé!

Không vấn đề gì.

Đây là lì xì cho anh, vì đã nấu nướng tốt.

Đa tạ Nhị thúc công.

Được rồi, tiệc vẫn bắt đầu đúng giờ. Giúp tôi chuẩn bị đi nào.

– Xin chúc thọ thúc! – Cám ơn.

Nhị thúc công thọ tỷ Nam Sơn!

Nào, nâng ly…

Nâng ly!

Mùi thơm quá!

Đưa muối cho ta.

Đây ạ.

Xong rồi!

Ăn thêm đi! Mọi người cứ ăn đi.

Mời, mời…

Đưa qua bàn này, bàn này nữa.

Ăn thêm đi! Mọi người cứ ăn đi.

Nếu có sư phụ Tổ ở đây, chúng ta đã không phải tất bật thế này.

Dù nó có sẵn sàng giúp, ta cũng không để nó làm.

Ta đã hứa với đại ca là sẽ giúp con trai huynh ấy đạt được thành tựu.

Nhưng anh ấy vẫn là một đầu bếp.

Dọn dẹp đi.

Bếp trưởng, có chuyện rồi!

Sao mày lại làm thế?

Đừng để ông ta chạy mất!

Bồn thái là món do ông ta làm! Ông ta định đầu độc chúng ta!

Ông ta không xứng là thôn trưởng. Còn muốn chạy sao?

Ai nói mày làm thế?

Là sư phụ Do.

Hoàng Bình Nghĩa, vì ngươi đã mượn Long Đầu Đao,

Ngươi phải chịu trách nhiệm.

Hoàng Bình Nghĩa, ngươi không đủ tư cách làm đầu bếp.

Tôi đã bị gài bẫy!

Ta còn nói sai sao?

Ngươi đã nấu món thịt lợn.

Hoàng Bình Nghĩa, ngươi không xứng đáng được sở hữu Long Đầu Đao.

Sư phụ Tổ là người đứng sau…

Ta quyết định trục xuất Hoàng Bình Nghĩa.

Hoàng Kế Tổ sẽ là người tạm thay thế.

ĐẦU BẾP KUNGFU (Người dịch: Mp3sony – subscene.com)

Trường Võ Đại Đồng

Trước khi các con tốt nghiệp,

hãy xem ai có thể đặt biểu trưng của trường……

trở lại chỗ ban đầu của nó.

Ai có thể làm được sẽ là…

người đầu tiên được vinh dự tốt nghiệp.

Vào chỗ…

Chuẩn bị…

Bắt đầu!

Ở chỗ hắn kìa!

Đuổi theo hắn!

Đùa với tôi hả?

Nó ở chỗ hiệu trưởng kìa.

Đừng có tới đây nhé…

Phải tôn trọng hiệu trưởng!

Ai muốn là người đầu tiên vinh dự tốt nghiệp?

Xông lên!

Các ngươi làm thật sao?

Ta không có giữ nó mà…

Ta chuyền cho xú tiểu tử kia rồi.

Ở chỗ Kenichi ấy.

Đâu rồi? Đâu rồi?

Hiệu trưởng, thầy đưa nó cho ai?

Đưa cho thằng quỷ ấy rồi! Nó đi đâu rồi?

Thằng ranh ma!

Huynh đệ, đa tạ.

Kenichi đi rồi à?

Tôi đang hỏi cậu đó.

Kenichi đi rồi à?

Em nghĩ cậu ta đi rồi, có lẽ thế, có thể đi rồi, em nghĩ là thế…

Hỏi cậu chẳng ích lợi gì.

Tôi sẽ đuổi theo cậu ta.

Thầy không cần làm thế đâu.

Cậu ấy nhờ con đưa cho thầy trước khi đi.

Nó dám chơi xỏ cả hiệu trưởng sao!

Coi chừng đứt đấy!

Đây là tài sản của trường.

Hiệu trưởng, em phải đi thôi.

Lễ độ, công bằng, trung thực và danh dự, kiên nhẫn và tự chủ.

Em sẽ không bao giờ quên những gì thầy đã dạy.

Em làm cho thầy đĩa mì này

xem như sự cảm tạ của em.

Ngươi cũng tử tế đó.

Đứng dậy đi.

Sau khi rời trường,

hãy đến nơi này tìm Thẩm Duy Đức sư phó

Để làm gì?

Em sẽ học được những gì mình còn thiếu từ vị đại sư phó này.

Các yếu tố của ẩm thực gồm: màu sắc, mùi vị, cảm nhận và hình thức.

Ken rất có tài nấu nướng.

Nhưng nó lại không biết gì về đạo lý của ẩm thực.

Tuy nhiên, chúng ta lại không thể dạy được sự cảm nhận về từng món ăn.

Nó phải tự mình ngộ ra thôi.

Nếu có thể nối bản thân mình với món ăn, nó sẽ làm được.

Mặc dù Ken không phải người bản địa,

song nó lại đam mê ẩm thực Trung Hoa.

Chỉ một thời gian nữa, ta tin là…

nó sẽ trở thành đệ nhất trù sư.

Tiểu muội, muội nghĩ là mùi hương của trà có thể làm phân tán tỷ sao?

Chờ đã!

Quên chuyện đó đi, Tiểu Thanh

tôi chắc chắn cô không thể nhận ra nó bằng mùi đâu.

Chúng ta nên sẵn sàng phục vụ món này ngay.

Thôi nào, chỉ cần nói là cô không làm được.

Kim Lôi, tôi nói rồi, nhớ không?

Tôi muốn cho khách hàng được ăn món canh bổ dưỡng,

Đây không đúng là Thập toàn đại bổ thang.

Cô ngửi được thật sao?

Có vẻ như là món canh bổ,

nhưng thực ra là thuốc chứ không phải canh.

Đem đi đi.

Tôi đã bỏ rất nhiều thời gian và công sức cho nó.

Đáng tiếc là anh vẫn quên vài thứ.

Tôi đã cố giúp anh rồi.

Nhưng tỷ tỷ tôi quá giỏi!

Kim Lôi, thứ đen đen này là gì vậy?

Nhìn ghê quá! Mau đem đi đi.

Đem đi đi!

Tỷ tỷ giỏi quá!

Hàng chúng ta đặt đã đến chưa?

Em sẽ đi kiểm tra ngay.

Có chuyện gì thế?

Đến giúp tôi một tay đi.

Được rồi.

Để tôi giúp các anh.

Cám ơn.

Đừng khách sáo.

Các anh giỡn à? Bừa bãi hết cả rồi!

Tôi xin lỗi…

Có trái nào hỏng, tôi không thanh toán đâu đấy, rõ chưa?

Ôi đầu tôi…

Đau quá!

Anh nhìn gì thế?

Cho hàng vào bên trong đi, nhanh lên!

Không, tôi…

Tôi sẽ xem hoá đơn sau, còn phải kiểm tra hàng trước đã.

Nếu có trái nào hỏng, tôi sẽ trừ tiền.

Mỗi trái hỏng sẽ trừ 2 đồng, cứ thế mà tính.

Đi đi, nhanh lên!

Hai anh nữa, chuyển vào gần cửa đi.

Xin lỗi quan khách…

Quan khách, ngài đến dùng bữa sao?

Mời đi lối này.

Anh nói gì cơ?

Tôi nói là…

Thứ nhất, tôi không phải cu li.

Thứ hai, tôi không cố ý làm cô đau.

Thứ ba, tôi đến tìm Thẩm sư phụ.

Thứ tư là…

tôi đói quá.

Sao anh không chịu nói sớm?

Cô cho tôi cơ hội nói sao?

Tôi sẽ bắt anh trả giá sau vì tội làm tôi đau.

Xin hãy chờ tôi ở đây một chút.

Vì cửa tiệm của chúng tôi vừa mới mở cửa,

Nếu ông không phiền, mời ngồi trong kia.

Được mà.

Anh muốn gặp Thẩm sư phụ à?

Vậy anh phải nói cho tôi biết trong chén canh này có nguyên liệu gì.

Tiểu muội.

Cám ơn.

Tam giang thuỷ. (Nước của 3 con sông)

Vậy ra ông là người sành ăn!

Tôi chỉ biết một chút về ẩm thực thôi.

Cô ướp trà này với vỏ quýt phải không?

Sao ông lại biết?

Nhân sâm ngàn nằm, vỏ quýt trăm năm.

Trà lâu năm ướp với vỏ quýt,

tiêu trừ mỡ màng, bồi bổ ngũ tạng.

Ông biết nhiều về trà thật.

Tuy nhiên, món ăn của chúng tôi còn công phu hơn trà nhiều.

Tôi chắc là ông chưa từng được nếm thử đâu.

Ông muốn gọi món gì?

Món tiêu biểu của nhà hàng là gì?

Tất cả đều là tiêu biểu, ông có thể gọi bất cứ món gì muốn ăn.

Cho món ”Khai Thuỷ Bạch Thái”.

”Khai Thuỷ Bạch Thái”?

Dùng cách hấp hay trụng chín ạ?

Đừng nói nữa tiểu muội! Đó là món ăn nổi tiếng của Tứ Xuyên.

Mặc dù đây là nhà hàng Quảng Đông,

nhưng vì ông đã gọi nên chúng tôi sẽ chuẩn bị.

Anh đã nghĩ ra chưa?

Cô đùa tôi đấy à? Ngửi như mùi thuốc ấy.

Nhưng tôi biết bên trong có thứ gì đó đặc biệt.

Đích thị là “Tam xà chưng thuỷ ngư”.

Không tưởng tượng được, anh giỏi thật đấy!

Vậy anh có biết làm món ”Khai Thuỷ Bạch Thái” không?

Tôi là đầu bếp mà,

chắc chắn là phải biết làm món đơn giản đó chứ.

Cho tôi một phần luôn.

Sư phụ, sao ông ta lại gọi món Tứ Xuyên trong nhà hàng Quảng Đông?

Kỳ lạ quá.

Ta nghĩ ông ta cũng là đầu bếp.

Ông ấy muốn thử ta với món ăn đặc biệt đó.

Ta không phải là kẻ vô danh tiểu tốt.

Đại ca, chỉ có rau cải và nước canh,

Sao mọi người lại xem nó là món ăn ngon nhất?

Nghĩa này, đối với người nông thôn, rau cải có ý nghĩa quan trọng.

Nó giống như gia đình của chúng ta vậy.

Bình thường, chúng ta không chú ý đến nó,

Tuy nhiên, khi thiếu nó, chúng ta sẽ rất nhớ.

Sau này đệ sẽ hiểu được sự ấm áp và tình nghĩa trong đó.

Đã xong.

Có vấn đề gì với món rau cải của chúng tôi sao?

Nói thật lòng…

món này quá tệ.

Tôi không hiểu ý ông…

Rau cải và gà không tệ.

Nhưng cách làm thì sai.

Món ăn các vị làm ở đây…

bất kỳ đầu bếp nào cũng có thể làm được.

Món chính gốc đã thất truyền nhiều năm rồi.

Xin hỏi quý tính đại danh?

Hoàng Bình Nghĩa.

Hoàng sư phụ, nếu ngài là một đầu bếp giỏi,

có dám thi tài với tôi không?

Nếu tôi thua,

tôi sẽ rời nhà hàng này mãi mãi.

Nếu ông thua, phải ở lại đây rửa chén bát một năm.

Sao tôi lại phải thi tài với ông?

Là một đầu bếp, ông không có lý do gì để từ chối.

Được, nhưng tôi cần 1 phụ bếp.

Chỉ cắn một miếng tôi đã biết do Thẩm sư phụ làm.

Rất ngon!

Rất mềm và đậm đà, l ại không chút mỡ màng.

Đây từng là món chính của nhà hàng.

Và ông ấy cũng có một phụ bếp giỏi.

Với ông ấy, việc này dễ như ăn bánh.

Hoàng sư phụ.

Ông nghĩ gì về món này?

Mới mức khá thôi.

Hoàng sư phụ, đồ ăn để đây một lúc rồi, sợ rằng nó đã nguội mất.

Coi chừng!

Tiểu muội.

Sao nó lại nóng thế?

Có chuyện gì vậy?

Thực ra, phủ lên trên da vịt…

là một lớp mỏng nước đường.

Chính là để giữ con vịt được nóng sốt.

Cho dù vịt đã được đặt lên bàn ăn,

thì thực ra nó vẫn đang được nấu chín.

Rất là…

Sao nào?

Tôi thua rồi.

Tại sao vậy sư phụ?

Đây là món ”Vịt bát bảo của Ngô tổ sư”, mấy trăm năm rồi chưa ai làm được.

Ta không thể tưởng tượng được…

Mùi vị của nó y hệt như được mô tả trong sách ẩm thực.

Để làm món này, không được dụng đao.

Không được dùng loại dao nào cả.

Thịt vịt rất khó xử lý, một khi đã đụng dao vào nó,

các mô sẽ trở nên cứng, còn nữa, các thớ thịt sẽ hỏng hết cả.

Sư phụ.

Đừng cản ông ấy.

Tôi biết rất rõ về Thẩm sư phụ.

Sau khi rời trường, hãy đến nơi này để tìm Thẩm Duy Đức sư phụ.

Dù sao, ông ấy cũng luôn muốn rời đi.

– Thẩm Duy Đức sư phụ, chờ một lát. – Anh vừa nói gì?

Thẩm Duy Đức?

Đúng, Thẩm Duy Đức là cha con.

Tuy nhiên…

năm ngoái ông ấy đã qua đời.

Thẩm Duy Đức là sư phụ của đại ca tôi.

Con biết.

Khi nếm thử món vịt,

con đã biết thúc là ai.

Vậy, về chuyện của tôi…

Hoàng sư phó, con đã nghe nói vài chuyện về thúc.

Con tin là thúc vô tội.

Tại sao?

Là bản năng.

Người đầu bếp chân chính không bao giờ làm như vậy.

Mời dùng trà.

Cám ơn.

Thẩm sư phụ đã đi.

Giờ nhà hàng không có đầu bếp.

Con thì chỉ biết nấu theo sách.

Tiểu muội của con cũng không thích làm đầu bếp.

Nếu cứ thế này, nhà hàng của chúng con…

không sớm thì muộn cũng phải đóng cửa.

Và việc kinh doanh của gia đình sẽ…

Đại ca thúc thừa hưởng công phu nấu nướng từ phụ thân con,

Thúc lại học công phu đó từ huynh ấy.

Vì thế, thúc có nghĩa vụ giúp duy trì danh tiếng của Tứ Hải Nhất Phẩm.

Nhưng thúc không thể làm việc đó một mình.

Hoàng sư phó, thúc muốn…

Chàng trai trẻ khi nãy rất thông minh.

Chỉ là có chút hơi lỗ mãng.

Nếu được đào tạo,

sẽ trở thành đầu bếp giỏi.

Nhưng có thể anh ta không chịu ở lại.

Thúc tin cậu ta sẽ ở lại.

Nhưng với 1 điều kiện.

Thúc cứ nói đi.

Đừng gọi thúc là Hoàng sư phó nữa.

Gọi thúc A Nghĩa được rồi.

Được rồi, A Nghĩa.

Tôi muốn thách đấu ông!

Cậu muốn thi đề mục gì với tôi?

Đao công.

Xin lỗi nhé…

Anh ta biết cách mổ cá nóc!

Thảo nào anh ta muốn thi đấu đao công.

Để mổ cá nóc, đầu bếp phải thật nhanh và chuẩn.

Trên da cá nóc có nhiều ***.

Có thể cắt được bằng dao.

Nhưng thực sự rất khó.

Đó là lý do vì sao nó có thể kiểm tra được đao công của đầu bếp.

Hoàn thành.

Đây là cá nóc xắt lát.

Nếu ông còn kiêng dè, thì…

nửa tiếng sau có thể ăn được.

Không những không còn mùi tanh mà thịt cá còn rất ngọt.

Không giống cá, cũng không giống thịt.

Đây là đỉnh cao của thưởng thức cá nóc!

Giỏi lắm, đến lượt tôi.

Người Nhật phong cá tráp là vua trong các loài cá.

Mùi vị của nó rất thanh và tinh tế.

Nhưng so với cá nóc…

Đây là lát cá tráp ướp lạnh.

Trông chẳng có gì đặc biệt.

Đao công của A Nghĩa có giỏi thế nào,

thì làm sao mùi vị của cá tráp so sánh được với cá nóc?

Ông…

Ông dùng loại dao gì vậy?

Dao đặt trong nước đá.

”Sashimi” có ý nghĩa là,

giữ cho miếng cá được lạnh.

Khi đó miếng cá sẽ ngon nhất.

Sau cảm giác lạnh đột ngột,

hơi ấm trong miệng hoà trộn với vị ngon của miếng cá,

nó khuấy động trong miệng và lan cả ra ngoài.

Miếng cá đông lạnh như được hồi sinh!

Đúng là vị ngon tuyệt trần.

Mình không phải kẻ thua cuộc.

Mình thua vì không có con dao tốt.

Đao công tuyệt hảo.

Đây mới thực là đỉnh cao của đao công.

Ai để bừa bãi nước sốt của tôi vậy?

Sao cà rốt đều hết cả rồi?

Tiền để trả tiền rau…

Tôi phải trả cho người bán rau ngay bây giờ…

Được rồi, đừng khóc nữa.

Tôi có sẵn đây rồi.

Cứ lúc nào hết tiền là lại khóc rống lên!

8 ngàn…

Hàng đặt đây.

Ai yêu cầu ông giao những thứ này?

Là Hoàng sư phụ.

Cám ơn.

Cái này là của ai nhỉ?

Để làm mứt quýt, sử dụng nước cốt dứa cũng được rồi.

nhưng phải thêm vào hoa cúc và cam thảo.

Rễ còn xanh và có vị cay,

thì chưa thể gọi là củ cải được.

Hoàng Bình Nghĩa.

Ông ta đã làm gì đó với nước tương của tôi rồi.

Ông ta đi quá xa rồi đấy!

Sư phụ…

Đừng gọi ta là sư phụ, ta vẫn chưa hứa sẽ làm sư phụ cậu.

Sư phụ, thôi mà!

Con sẽ làm tất cả những gì người bảo mà.

Khi ông trời muốn người ta làm nên đại sự,

trước tiên phải trải bao đắng cay.

Anh ta sẽ đói khát và mệt mỏi,

sẽ được rèn luyện trở nên điềm tĩnh và hoà nhã.

Anh ta sẽ có được sức mạnh từ sự rèn luyện.

Anh bị bệnh à?

Nửa đêm không ngủ mà còn thức mài dao.

Còn làm đến tận sáng nữa!

Có định để cho người khác ngủ không hả?

Tôi không nghĩ ra đó, anh không những ích kỷ

mà còn bị điếc nữa!

Anh bệnh thật rồi!

Anh muốn gì hả?

Không phải đóng phim kinh dị đâu nhé?

Anh muốn hù ai với con dao đó?

Anh làm ồn cả đêm biết không,

làm tôi không sao ngủ được.

Anh có điên không hả?

Có bệnh không hả?

Sao không đi thầy lang bốc thuốc đi?

Sư phụ.

Con đã mài xong mấy con dao rỉ sét rồi.

Vậy, chúng ta…

Khi nào chúng ta bắt đầu?

Bắt đầu cái gì?

Dĩ nhiên là người dạy con nấu ăn.

Người nghĩ còn gì khác nữa?

Vì cậu đã mài mấy con dao này, nên cậu dùng chúng đi.

Cái gì?

Không nghe rõ sao?

Con…

Khi nào người dạy con nấu ăn?

Rảnh rỗi nhỉ!

Gọt vỏ đi, có mấy rổ đang chờ kìa

Sư phụ, con…

A Nghĩa.

Mai là ngày đầu tiên thúc làm bếp trưởng,

đây là trang phục của thúc.

Cám ơn.

A Nghĩa, thúc có điều gì buồn phiền à?

Thúc đang lo lắng cho thằng cháu.

“Thiên ty bính” (Bánh như hàng ngàn sợi tơ)

Nhất phẩm thiên hương.

“Giải nhục quái đông yến”. (Thịt cua nấu yến sào)

“Thông du bào thuỷ luật xà” (Thịt rắn xào dầu với hành lá)

“Hương thảo hải diêm tuyết ngư kiểm” (Đầu cá tuyết muối thảo mộc)

“Diêm thiêu hải loa” (Ốc nướng muối)

“Đông qua Phật Khiêu tường” (Bào ngư chưng dưa hấu)

“Phần mộc thán thiêu nga” (Ngỗng nướng than)

Đệ nhất khẩu cảm.

“Đại bàn già lý quái hải tiên” (Hải sản thập cẩm)

“Huân ý thảo thiêu nhũ cáp” (Bồ câu non, nước sốt cỏ thơm)

“Quế hoa sao hải hổ sí” (Vây cá mập sao với hoa quế)

“Nam qua hải tiên chung” (Hải sản chưng trong bí đỏ)

Các loại Sushi tuyển chọn.

– Bảo vật của thế giới… – Chờ một chút.

Tiểu thiếu gia.

Đây là thực đơn cho cửa hàng mới, ông có hài lòng không?

Cứ làm theo ý cậu. Giải tán.

Ông chủ, đây là đầu bếp em thuê cho chi nhánh mới.

Thẩm sư phụ.

Trước đây ông làm ở đâu?

Tứ Hải Nhất Phẩm.

Vậy, tại sao ông lại muốn làm cho Việt Hoàng Hiên?

Ông chủ Tổ, thật ra tôi luôn ao ước…

được làm việc cho một tập đoàn lớn.

Tôi muốn nghe sự thật.

Nguyên nhân là…

tôi đã phạm phải 1 sai lầm nhỏ khi thi nấu ăn.

Tôi đã bị người ta đánh bại, thế nên…

Thẩm sư phụ cũng khá nổi tiếng trong nghề.

Kẻ đó là ai vậy? Kẻ nào có thể đánh bại ông?

Tên người đó là…

Hoàng Bình Nghĩa.

Gì cơ?

Ông ta tên là Hoàng Bình Nghĩa.

Hoàng Bình Nghĩa.

Lần này ta sẽ không nương tay đâu.

Ông chủ Tổ, thôn trưởng đã rời làng nhiều năm rồi mà.

Mày về phe ông ta sao?

– Tôi không có! – Mày vừa gọi thôn trưởng mà?

Ý tôi muốn nói là…

Ông chủ là cháu họ của ông ấy…

– Thực ra cũng hơi quá … – Ông ta chẳng liên quan gì đến tao cả.

Sao ông chủ lại coi ông ấy như kẻ thù?

– Phải không? Ông hãy nghe tôi… – Im đi!

Câm ngay!

Ông ta cướp Long Đầu Đao, ông ta làm cha ta bị thương.

Lúc đó ông ta có nhớ đó là đại ca của ông ta không?

Trả lại cho ta!

Trả lại cho ta!

Trả lại cho ta!

Trả lại cho ta mau!

Trả lại cho ta…Trả lại cho ta…

Đại ca, hãy bình tĩnh lại.

Tại sao?

Con dao đó thuộc về ta!

Ta là thiên hạ đệ nhất trù sư!

Đệ không có quyền giấu con dao.

Ta không cần cái này.

Ta cần Long Đầu Đao!

Con dao đó đâu? Long Đầu Đao của ta đâu?

Trả lại cho ta!

Ông ta luôn muốn con dao đó và trở thành thôn trưởng.

Tỉnh lại đi!

Đại ca, đừng uống rượu nữa!

Vào thời khắc sinh tử…

A Nghĩa!

Đại ca!

Tao đã chứng kiến.

Là ông ta…

Ông ta đã gài bẫy cha tao.

Đại ca bị thương vì muốn cứu mạng tôi.

Đau quá!

Cha tao không bao giờ nấu ăn được nữa, tất cả là vì ông ta.

Ông ấy đã bỏ đi.

Đại ca!

Thôi đi, ta không còn mặt mũi nào ở lại làng này.

Chăm sóc A Tổ giùm ta.

Tôi đã hứa với đại ca sẽ chăm sóc A Tổ, có thánh thần chứng giám…

Tao đã ép ông ta phải bỏ làng đi.

Đó là báo thù.

Sao anh ta có thể làm thế với ông?

Thôi quên đi.

Cái gì đã qua rồi cứ để nó qua.

Thực ra, đại ca của ông…

đã đạt danh hiệu Trù Thần trong 2 năm liên tiếp.

Ông ấy đã mang lại danh tiếng cho chúng tôi.

Đại ca tôi thực sự là một thiên tài.

Sai.

Sai!

Sai.

Đao công dễ học nhưng cần phải nỗ lực tập luyện không ngừng.

Với người thường, họ chỉ cần cắt cho gọn.

Nếu người đầu bếp có đao công khá,

anh ta có thể băm, chặt, nghiền và cắt tốt.

Thế đã là tốt lắm rồi.

Nhưng nếu muốn thành đầu bếp hạng nhất,

mỗi nguyên liệu khác nhau lại phải có cách dụng đao công khác nhau.

Sẽ mất nhiều thời gian để rèn luyện thực tế.

Có tệ đến thế không?

Tôi làm riêng cho anh đấy.

Cám ơn cô.

Tôi làm mất cả ngày đấy.

Tôi đã nói cám ơn rồi mà.

Đừng có vênh váo quá!

Ngoài tươi ngon ra, để có món ăn ngon,

chúng ta phải có loại tương ngon dùng kèm.

Tương chính là linh hồn của món ăn.

Nhưng mỗi người có khẩu vị khác nhau.

Ai cũng sẽ chán nếu ngày nào cũng ăn lại món cũ.

Vì vậy, tất cả các đầu bếp giỏi đều có thể làm được các loại tương ngon.

Thử xem.

Thẩm Oánh, sao tương cô làm…

đều cùng một vị vậy?

Tôi nghĩ thế.

Kim Lôi.

Thật ra làm tương rất dễ.

Cô chỉ cần một chút kiên nhẫn thôi.

Một chút ham thích.

Và một chút tưởng tượng.

Vị giác có các loại là: ngọt, chua, mặn, đắng và cay.

Cứ thử đi thử lại.

Pha trộn nhiều loại nguyên liệu.

Rồi sẽ tìm ra hương vị ưa thích của khách hàng, chỉ có thế thôi.

Ngon quá Kim Lôi à?

Nó là ngọt và mặn.

Nhưng tôi thấy ngọt và cay cùng lúc, tuyệt quá!

Ông làm thế nào vậy?

Tôi chưa từng được nếm món tương đặc biệt như thế này.

Kim Lôi, hôm nay dùng loại tương này đi.

Đặt cẩn thận trong bếp nhé.

– Cẩn thận đấy. – Rõ rồi.

Kim Lôi, tôi đi với anh.

Thẩm Oánh, con đang nghĩ gì?

Con đang nghĩ cách làm món đậu hũ thật ngon.

Con muốn làm đậu hũ sao?

Gọi thúc là sư phụ, rồi thúc sẽ truyền nghề cho.

Nhưng con muốn làm được loại ngon nhất.

Không thành vấn đề.

Sư phụ!

Nguyên liệu làm đậu hũ thực ra rất đơn giản.

Đậu nành, nước và vài chất trung gian để làm cô đặc.

Tỷ lệ đậu nành và nước có thể khác nhau.

Hôm nay tôi sẽ dạy cậu chiên trứng.

Với món trứng chiên, phải được mềm, xốp và thơm.

Nhưng làm sao cho nó xốp?

Điểm cốt yếu là phải cho không khí lọt vào.

Phải đánh sủi lên.

Cách làm này cũng giống như làm bánh bông lan.

Tôi sẽ chỉ cho cậu.

Sau đó thì cậu tự làm lấy.

Cốt yếu là phải khống chế được nhiệt độ của dầu.

Không được dùng lại dầu đã chiên.

Nếu thế, trứng sẽ bị cháy ngay.

Đưa đây.

Sư phụ, nó chưa chín hẳn.

Đúng vậy, đó là dùng hơi nóng còn lại để làm chín toàn bộ.

Làm vậy trứng sẽ xốp.

Ngoài việc chiên trứng,

còn phải chú ý khi đập trứng.

Và quan trọng hơn hết là điều khiển được nhiệt độ.

Nói thì dễ, làm thì khó.

Đây gọi là ”Hoàng Bộ thiên tằng đản” (Trứng chiên ngàn lớp vùng Hoàng Bộ)

Trứng chiên chỉ là một món đơn giản.

Nhưng cũng đòi hỏi nhiều công phu!

Món ăn càng đơn giản lại càng khó làm.

Nấu được món ăn ngon quả thực rất khó.

Không, nấu ăn ngon không khó.

Khó là sống như thế nào cho tốt.

Món gà hầm, xin mời thưởng thức.

Làm đi.

Đây là tương do bổn tiệm tự làm.

Vừa được làm thôi, mong là quý khách sẽ thích.

Chủ quán.

Thế này là sao đây?

Gì thế ạ?

Cái gì đây?

Đây là…

đương nhiên là đinh.

Đinh à?

Mọi người nghe rõ chưa? Đây là đinh đấy.

Trong nồi có đinh, dễ gây chết người đấy.

Không được!

Mọi người đừng lo, chỉ là hiểu lầm thôi.

Kim Lôi.

Chuyện gì thế?

Cô tự xem đi.

Nó rất là nhọn!

Tôi không sợ đinh, nhưng tôi muốn được ăn ngon.

Nó chưa được nấu chín, tôi không thích đinh còn nguyên.

Tôi không ăn đinh tái.

Các người muốn giết tôi sao?

Anh muốn gì?

Quá đáng rồi đấy nhé!

Nếu muốn gây chuyện thì phải tìm mánh nào hay hơn chứ.

Anh bỏ đinh vào nồi cách nào mà cùng lúc lại có nhiều như thế?

Ai ngu mới đi nấu kiểu đó. Rõ ràng là chơi chúng tôi mà.

Khó nói lắm!

Bếp trưởng của các người từng có tiền sự rồi mà.

Mày nói gì hả?

Hoàng Bình Nghĩa, đây là quà từ ông chủ Tổ.

Đừng lo.

Đây là thịt heo do Điền sư phụ làm, không có vấn đề gì đâu.

Ông nên coi chừng đó.

Tại sao?

Hắn có ý gì vậy?

Tôi không nghĩ là việc buôn bán của mình lại thê thảm đến thế này.

Đừng lo lắng.

Sao lại không?

Giờ thì chẳng có khách nào đến cả.

Nếu cứ tiếp tục, nhà hàng sẽ phải đóng cửa mất.

Ai đem vận rủi đến cho bọn tôi vậy hả?

Anh Tài, anh đến mua hàng hả?

Để đó cho tôi.

Không được nói lại chuyện này nhé.

Cô nương đừng gây chuyện mà.

Tôi không thích bị bắt nạt mà không trả lại đòn nào.

Đồ khốn! Mày đang chuốc lấy rắc rối đó!

Sao rồi?

Tránh ra!

Dừng lại!

Sao? Anh hùng cứu mỹ nhân hả?

Lên!

Chạy đi!

Chạy đi!

Đứng lại đó!

Đứng lại!

Đứng lại mau!

Đứng lại mau!

Quý khách cần gì?

Không, cám ơn.

Chán thật! Sao anh lại cản tôi?

Xem kìa, bột dính đầy mặt anh rồi.

Hãy tham dự cuộc thi lần thứ 7 của “Trung Hoa trù thần”.

Giải này chỉ tổ chức 4 năm một lần, người thắng cuộc…

sẽ được phong tặng “Trung Hoa trù thần”,

Nếu chúng ta thắng…

thì có thể giành lại danh tiếng cho nhà hàng.

Mau về thông báo cho tỷ tỷ.

Cha ta là đệ nhất trù sư, là người giỏi nhất trong những người giỏi nhất.

Ta có thể thắng dễ dàng.

Không ai có thể cạnh tranh với ta.

Ta muốn báo thù.

Xin chào…

Được, tôi sẽ chờ.

Xin lỗi, tôi không đi được rồi.

A Nghĩa, có chuyện gì vậy?

Sư phụ, hãy nói cho con biết.

Tỷ tỷ và con đối với thúc như người nhà.

Chúng con có thể giúp thúc!

Vấn đề này đã làm phiền tôi lâu rồi, tôi phải giải quyết cho xong.

Sư phụ, nếu người không đi,

bọn con cũng không đi.

Kenichi, đây là cuộc thi rất quan trọng.

Có gì quan trọng hơn cuộc thi không?

Có!

Là các con và nhà hàng này.

Ta không màng tới danh hiệu trù thần.

Vì nhà hàng, con phải cố gắng hết sức mình.

Đừng lo, bọn con sẽ đợi thúc tới.

Ken …

Con đem cái này theo.

Cuộc thi “Trung Hoa trù thần” chính thức bắt đầu.

Tất cả các đội đang bước vào trường quay.

Nghĩa thúc thúc.

Đây là một sự kiện quan trọng đối với tất cả đầu bếp Trung Hoa.

Quý vị khán già, “Trung Hoa trù thần” lần thứ 7…

bắt đầu!

Tôi xin giới thiệu giám khảo.

Vu Bản Dương tiên sinh, chủ tịch hiệp hội nghiên cứu ẩm thực Trung Hoa.

Liêu Chí Vinh tiên sinh, đầu bếp nổi tiếng.

Hoàng Lệ Mai nữ sĩ, đại diện liên minh thực phẩm.

Hoàng Vĩnh Xí tiên sinh, chủ tịch hiệp hội quản lý các dịch vụ về thực phẩm.

Ông Dư Vĩnh Văn, chủ tịch danh dự hiệp hội đầu bếp.

Trước khi cuộc thi bắt đầu,

chúng tôi xin mời nhà vô địch kỳ trước,

đại diện cho Việt Hoàng Hiên, Điền Thu Đao sư phó.

Xin chào sư phụ.

Sư phụ.

Ông ta còn là sư phụ của cậu sao?

Kim Lôi.

Ông ấy không còn là sư phụ cậu nữa.

Này anh béo phì,

tôi muốn thách đấu với anh.

Cũng được, cậu từ nhà hàng nào?

Tứ Hải Nhất Phẩm.

Bây giờ tôi sẽ phổ biến luật.

Đây là vòng loại trực tiếp.

Ban giám khảo sẽ chọn ra 2 đội từ 6 đội ở đây.

Họ sẽ thi chung kết vào lần tới.

Bây giờ, đề tài là “Đao”.

Ngoài hình thức và hương vị,

đầu bếp còn phải thể hiện được đao công.

Đao công là điều kiện phải có với 1 đầu bếp.

Các vị sẽ có 1 tiếng trổ tài.

Các vị sư phụ, tôi tuyên bố cuộc thi bắt đầu.

“Tam nguyên ngưu đầu”.

Tôi hiểu ý của sư phụ rồi.

Kim Lôi, chúng ta nhất định phải thắng.

Phấn chấn lên.

Nhưng chúng ta làm món gì đây?

Bọn họ đang chọn nguyên liệu hết rồi.

Đại tỷ à, chúng ta làm món gì đây?

Hãy làm món “Tứ Bảo Sáo” đi.

Tứ Bảo Sáo?

Nó còn phức tạp hơn món ”Vịt bát bảo” đó.

Cậu không tự tin ở đao công của mình sao?

Rõ rồi.

Tôi sẽ cần gà, vịt, bồ câu và các thứ nhồi nữa.

Và chim cút nữa.

Đại tỷ, Điền sư phụ đang làm gì thế?

Đó là một món ăn nổi tiếng của Tứ Xuyên gọi là “Tam nguyên ngưu đầu”.

Nó đòi hỏi sự tập trung cao độ khi sử dụng dao.

Cuộc thi thực sự hấp dẫn.

Bây giờ chúng ta chỉ còn lại…

3 phút nữa thôi.

Bây giờ chỉ còn…

một phút nữa.

Năm.

Bốn.

Ba.

Hai.

Hết giờ.

Sáu món ăn là…

“Bồ đào ngư” từ Hoa Thuận tửu điếm.

“Kê thang thộn hải bạng” (Trai nấu nước dùng) từ Tề Đại Sảnh.

“Kim ngưu áp tý” (Bò vàng và vịt) từ Vân Ngoại Lâu.

“Phụng vĩ đào hoa” (Đuôi phụng hoa đào) từ Bà Bà Thái.

Tứ Bảo Sáo từ Tứ Hải Nhất Phẩm.

Tam Nguyên Ngưu Đầu từ Việt Hoàng Hiên.

Các vị giám khảo,

Thật là đau đầu!

Món cá và trai…

cả đao công và cách xử lý đều rất tốt.

Nhưng họ đã chọn sai nguyên liệu.

Về món vịt,

Mùi vị ngon, hình thức cũng đẹp mắt.

Tuy nhiên, khi lột da,

cơ thể của vịt đã không còn nguyên vẹn.

Món ăn từ tiệm Bà Bà Thái, tôm rất tươi,

Hình dạng cũng đẹp mắt.

Tuy nhiên mùi rượu quá nồng…

đã che lấp mất mùi vị của tôm.

Về món Tứ Bảo Sáo,

đao công tuyệt hảo.

Chim cút nằm trong bồ câu, rồi lại bỏ vào trong gà,

lớp ngoài cùng là vịt.

Đó là sự pha trộn của các loại thịt

Thật sự tuyệt vời.

Món đầu bò thật đúng là một kiệt tác.

Thực sự nó rất khó làm.

Từ đao công cho đến lựa chọn nguyên liệu, tất cả đều là đỉnh cao trong nghề.

Món đầu bò này rất tuyệt.

Bây giờ ban giám khảo đã có quyết định cuối cùng.

Hai đội thắng sẽ được thông báo ngay, đó là…

Ken sư phụ từ Tứ Hải Nhất Phẩm và Điền sư phụ từ Việt Hoàng Hiên.

Xin chúc mừng!

Chúng ta làm được rồi!

Ước gì có sư phụ ở đây.

Ông chủ, chúng ta vào chung kết rồi.

Nhưng đội còn lại là…

Tứ Hải Nhất Phẩm.

Ông chủ Tổ, đừng lo.

Em có thể lo chuyện này.

Thả tôi ra.

Ken…

Đến đánh với tao nếu mày là đàn ông.

Ken, coi chừng!

Ken.

Thức ăn ngon có thể làm người ta hạnh phúc.

Nhưng nếu người đầu bếp không vui vẻ,

làm sao anh ta có thể truyền sự hạnh phúc cho người khác qua món ăn?

Khi con biết thúc quay về làng,

Con có thể nói là thúc đã nhận ra.

Cám ơn con.

Con phải cám ơn thúc mới phải.

Nếu thúc không dạy bọn họ toàn tâm toàn ý,

thì chúng ta đã không thể vào chung kết.

Do chúng có tài năng sẵn mà thôi.

Ken, cám ơn anh.

Tôi buồn ngủ quá…

Đừng ngủ, chúng ta còn phải đi với nhau đến chân trời góc bể.

Anh còn rất nhiều thứ phải làm…

Sao hạnh phúc lại quá ngắn ngủi vậy?

Bởi vì…

con người luôn thấy không vui.

A Nghĩa!

Ông cũng khá đó!

Ngồi xuống đi.

Mày muốn gì?

Không có gì, tôi chỉ đến gặp ông thôi.

Giờ này không phải là trễ rồi sao?

Chưa trễ lắm đâu.

Nếu trễ thì cô đâu có đi gặp ông ta.

Bớt nói nhảm đi, mày không được chào đón ở đây.

Tôi là cháu của ông, tôi đặc biệt đến để gặp ông.

Sao ông không muốn gặp tôi?

Tôi nghĩ mình không vô tình.

Thúc à, đệ tử của thúc đánh đàn em tôi bị thương.

Hắn phải trả giá, đúng không?

Mày làm gì tự mày biết lấy.

Sao cơ?

Ông lập kế đuổi cha tôi đi vì Long Đầu Đao.

Giờ lại muốn cướp cả danh hiệu Trù Thần của tôi sao?

Tôi nói với ông thế đấy.

Thúc thúc của anh không làm gì sai cả.

Ngừng tay!

Cho dù mày có tin hay không,

cha mày bỏ đi là có lý do.

Được, tôi cũng có lý do…

Bàn về chuyện hai đứa nhóc kia đi.

Đây là chuyện của chúng ta, không liên quan gì đến họ.

Được.

Tôi không muốn làm gì chúng cả.

Chỉ mang đến cho ông ít quà thôi.

A Lương.

Ông chủ Tổ, sao không để ông ấy yên đi?

Tao không muốn nhắc lại đâu.

Đàn em của tôi tình cờ nhốt đệ tử của ông,

và một đứa con gái trong phòng lạnh.

Bọn chúng vô tình khoá cửa thôi.

Nhưng đừng lo.

Tôi đã giữ lại chìa khoá cho ông này, có muốn lấy không?

Xin lỗi nhé, tôi cầm không được chắc.

Chìa khoá rơi vào trong rồi, lấy ra hay bỏ lại là tuỳ ông.

Ông có thời gian cân nhắc, nhưng bọn chúng thì không chờ được lâu đâu.

Thúc không có lựa chọn khác.

Không!

Chìa khoá đó không phải cái thật đâu.

Con giữ chìa thật đây.

Thôi đi, chuyện qua rồi.

Cám ơn cậu.

Đa tạ sư phụ.

Ông chủ Tổ đã mất tự chủ rồi, mọi người cẩn thận.

Bảo trọng.

Tân Trù thần sẽ sớm được định đoạt.

Chủ đề của vòng chung kết là …

món canh.

Người Trung Quốc luôn luôn có món canh trong bữa ăn.

Ngoài việc nấu canh, người tham gia còn phải đạt được một thứ.

Đó là…

Thuần khiết.

Tỷ tỷ, thế nghĩa là sao?

Nghĩa là, không gia vị mới là ngon nhất.

Người đầu bếp không được thêm gia vị vào trong canh.

Trong nghệ thuật ẩm thực,

có một nhánh nấu không nêm gia vị,

đó là để cho người ăn được nếm vị ngon thực của thực phẩm.

Những đầu bếp giỏi nhất của triều đại Thang và Chu,

bọn họ đã kết hợp ẩm thực

với triết học.

Đó là ”Thuần khiết là tốt nhất”.

Tôi không tưởng tượng được là ông lại bỏ cuộc thi vì con dao rỉ sét này.

Ông thích con dao đó sao?

Ông thực sự muốn làm bếp trưởng.

Đừng trách tôi vô tình.

Tôi sẽ cho ông làm bếp trưởng một ngày.

Tôi tuyên bố cuộc thi bắt đầu.

Ken, chúng ta làm món canh gì đây?

Vì sao rau cải được xem là món ăn ngon nhất?

Rau cải rất có ý nghĩa với người dân thôn quê.

Chúng giống như gia đình của ta.

Bình thường chúng ta không cảm thấy.

Nhưng khi thiếu nó, chúng ta sẽ cảm thấy được mình yêu nó như thế nào.

Sau này con sẽ hiểu được.

Kim Lôi.

Hãy làm ”Khiết thuỷ bào thái”.

Sư phụ nói rằng, cái danh Đệ nhất không quan trọng với ông ấy.

Chỉ có Sầm gia nhất lâu mà thôi!

Được, hãy làm ”Khai Thuỷ Bạch Thái”

Tích sư phụ, làm sao ông có thể dùng các nguyên liệu đó…

Sự chuẩn bị luôn rất quan trọng để đạt được thành công.

Món này có tên là ”Khai Thuỷ Bạch Thái”,

bởi vì nước canh trong suốt.

Cách làm là, bằm nát thịt gà,

và thả vào trong nước luộc gà.

Khi chìm xuống,

nó sẽ hấp thụ hết chất béo và các vụn còn sót lại.

Kim Lôi, đưa rau cải cho tôi.

Đây không phải là rau cải bình thường.

Chúng ta phải lấy phần nhân của nó.

Sau đó, lấy kim loại tốt.

châm kim vào lá rau để tạo ra thật nhiều lỗ hổng.

Nhưng không được làm hỏng hình dạng của rau.

Sau đó, cho canh đã nấu…

rưới lên trên đĩa rau.

Và đặt vào lồng hấp cho chín.

Nó dùng để làm gì vậy?

Với cách làm truyền thống, chỉ có phần đáy nồi được đốt nóng.

Tất cả nhiệt đều truyền từ đáy nồi.

Giờ ông ta lại dùng cách này,

như vậy cả cái nồi đều nhận được nhiệt như nhau.

Khi mở nắp ra, ngay cả Đức Phật cũng phải nhảy qua tường vì nó.

”Đức Phật du tường”, đích thị là món canh đệ nhất thiên hạ.

“Khai thuỷ bạch thái” không đáng là đối thủ.

Chờ đã.

Hãy làm ra món chính của Tứ Hải Nhất Phẩm.

Tỷ tỷ, đó là đậu hũ của em.

Long Đầu Đao.

Sao miếng đậu hũ lại biến mất được?

Vì sao giới đầu bếp Tứ Xuyên xem món này là bảo vật?

Để làm ra món ăn tuyệt vời với nguyên liệu rẻ và bình dân,

đòi hỏi tay nghề đỉnh cao của đầu bếp.

Và nó bao hàm cả đỉnh cao về cách làm người.

Đây là vị ngon thực sự của thức ăn.

Thuần khiết!

Kết quả là,

Kenichi của Tứ Hải Nhất Phẩm là Trung Hoa trù thần.

Tuyệt quá! Hay lắm!

Đại ca.

Đã đến rồi sao không làm một hớp?

Đây đúng là vị của rau cải.

Ông ấy là ai thế?

Nhiều năm không gặp, đệ ra sao rồi?

Đệ vẫn khoẻ.

Hoàng sư phụ, người thế nào rồi?

– Cô này là Thẩm Thanh? – Phải.

Vậy con là Thẩm Oánh rồi.

Tỷ tỷ, ông ấy có phải là…

Là đồ đệ của cha chúng ta, Hoàng Bình Cơ sư phụ.

Cha…

Cha ơi, đừng đi mà.

Cha ơi…

Con sai rồi!

Ken, đại ca và ta cho rằng con xứng đáng có được con dao này.

Mong rằng con sẽ làm ra được những món ăn ngon với nó.

Đem lại niềm vui cho nhân gian!

Tiểu Oánh, mai anh sẽ đi.

Em không mong anh đi sớm thế.

Đây là giấc mơ của anh.

Anh có cái này cho em.

Xem như một món quà.

Xin lỗi em.

Đừng thất vọng mà?

Tiểu Oánh, anh đã nếm thử nỗ lực của em.

Em đã làm rất ngon đấy.

Em không biết tỷ tỷ đang nghĩ gì nữa.

Sao lại bắt anh đi học nấu ăn chỗ Hoàng sư phụ?

Su phụ là đầu bếp hạng nhất, may mắn lắm mới được học đấy.

Em không quan tâm.

Em sẽ để lại niềm vui này cho anh!

Không được cười.

Nhìn anh xem! Rất đẹp trai đấy!

Thật không?

Anh đỏ mặt rồi kìa!

Em chắc là trường anh học không có nữ sinh đúng không?

Anh chưa từng được phụ nữ chạm vào?

Thì sao?

Dù sao thì anh cũng không giống quý ông.

Còn ngốc nghếch nữa!

Thật là đần!

Anh thật chẳng hiểu con gái!