Khi nắng thu đã chạm ngõ mùa hạ, bầu trời bỗng trong xanh vời vợi cũng là lúc lòng các cô cậu học trò nhỏ nôn nao, háo hức chờ đợi ngày khai trường. Ngày khai trường bao năm với ba vẫn vậy, nhưng năm nay lại khác bởi con gái sẽ bước vào lớp một.
Năm nay con vào lớp một, có lẽ con không khỏi lo lắng, hồi hộp trong bỡ ngỡ, xa lạ với trường mới, thầy cô và bạn bè mới. Lòng con sẽ lâng lâng cảm xúc và những niềm vui khó tả. Hạnh phúc, vui sướng, nôn nao và rộn ràng xen lẫn những sợ sệt. Nhìn con xênh xang quần áo mới, đi ra đi vào với cặp sách trên vai, khuôn mặt hồn nhiên náo nức khoe với ngoại và mọi người, lòng ba rộn ràng cảm xúc của hơn ba mươi năm trước, nó cứ ngân lên da diết: “Hằng năm cứ vào cuối thu, lá ngoài đường rụng nhiều và trên không có những đám mây bàng bạc, lòng tôi lại nao nức những kỷ niệm mơn man của buổi tựu trường. Tôi sao quên được những cảm giác trong sáng ấy nảy nở trong lòng tôi như mấy cành hoa tươi mỉm cười giữa bầu trời quang đãng...”. Thời gian trôi nhanh thật, mới hôm nào con còn khóc sụt sịt đòi về trong ngày đầu tiên đi học trường mầm non mà nay con đã là cô bé học trò lớp một.
Chưa tựu trường con đã hân hoan, náo nức trong lòng. Con cứ nằng nặc đòi ba mẹ dẫn đi mua quần áo, sách vở, cặp sách đồ dùng học tập từ đầu mùa hè. Ba vẫn còn nhớ buổi chiều từ nhà sách về, con ôm chồng tập vở còn thơm mùi giấy, miệng cứ liếng thoắng nói cười. Niềm vui sướng hiện rõ trên gương mặt thơ ngây của con. Con hết mặc thử áo lại đến quần, rồi đôi giày mới. Ba mẹ và anh hai ngồi bao tập, bao sách, dán nhãn cho con mà vui hơn cả ngày Tết. Con lăng xăng chạy tới chạy lui, miệng hớn hở, tươi cười. Nhìn con, mẹ bảo nhớ ngày nào được bà ngoại tự may cho bộ quần áo mới đến trường thời vỡ lòng. Ngày ấy đâu đủ đầy áo quần như con. Tập vở cũng thiếu thốn, giấy thì vàng chỉ viết được một mặt, bút lá tre chấm lọ mực dùng chung... Ba cũng đâu có hơn gì bởi ngày ấy đâu đâu cũng đói nghèo, cơ cực. Mẹ và ba lớn lên trong gian khó của thời đất nước mới được thống nhất. Và ba tin, hôm nay được học trong những ngôi trường khang trang, hiện đại, con sẽ thành đạt trong tương lai.
Sớm mai, mẹ sẽ dắt con đến trường trên con đường mà ngày xưa bà ngoại cũng đã dẫn mẹ đi. Con đường đến lớp xanh mướt lúa non, thấp thoáng những cánh cò đang bay, những lũy tre xanh rì lá còn đẫm hơi sương. Con đường đầy gió đồng và hương thơm cỏ nội, nhưng ba biết tâm hồn con lúc này chẳng để tâm đến thiên nhiên đất trời vì chỉ nghĩ đến trường lớp mới. Khoảnh khắc ngày đầu tiên đi học này sẽ khắc ghi trong trí nhớ của con đến tận mai sau: “Con đường này tôi đã quen đi lại lắm lần, nhưng lần này tự nhiên tôi thấy lạ. Cảnh vật chung quanh tôi đều thay đổi, vì chính lòng tôi đang có sự thay đổi lớn: Hôm nay tôi đi học...”. Bước chân con sẽ ngập ngừng trước cổng trường. Nỗi sợ sệt, sự rụt rè ập đến khiến con phải níu bàn tay mẹ, nhưng ba biết con sẽ tự tin bước vào lớp học. Mẹ sẽ gởi gắm con cho cô giáo đầu đời nơi ngôi trường làng. Con được bàn tay dịu dàng đầy ắp yêu thương của cô vuốt mái tóc âu yếm, dắt vào lớp học.
Hạnh phúc biết nhường nào khi con gái ba sẽ bắt đầu hành trình mới đi tìm con chữ và khám phá chân trời tri thức cho một tương lai tươi sáng. Bao điều mới lạ, lý thú và rất nhiều niềm vui đang chờ đợi con phía trước, con gái ạ.
Đào Hồng Khởi